Chương 7: Tại sao không vừa mắt ta? Trông ta xấu à?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Yết hầu Tạ Dương Diệu lên xuống, khẽ nói: "Lan đạo hữu, người đổi yêu cầu đi, cái này khó xử cho ta quá."

"Ta không phải đoạn tụ, huống chi bạn trai cũng không phải danh xưng dễ nghe gì. Nếu truyền ra sẽ không tốt cho cả ta và ngươi."

Thẩm Trạch Lan nghiêng đầu nói: "Ở chỗ của ta, bạn trai được hiểu như cách các ngươi hiểu người thương, ngữ nghĩa cũng không khác gì mấy, không mang nghĩa xấu, mọi người đều dùng."

"Ta vừa mắt ngươi, ngươi vừa mắt ta. Sau khi tỏ lòng với nhau thì ngươi trở thành bạn trai của ta, ta cũng trở thành bạn trai của ngươi, là một đôi người yêu được mọi người chấp nhận, có thể làm bất cứ chuyện thân mật nào."

"Nếu tiếp đó chúng ta thấy ổn, bằng lòng bầu bạn bên nhau cả đời thì sẽ mang quà đến gặp mặt cha mẹ hai bên, đính hôn, bàn bạc chuyện thành hôn, cuối cùng là thành hôn."

Tạ Dương Diệu nói: "Này đúng là có chút mới lạ nhưng là ta không thích ngươi, thế nên ta không phải là bạn trai ngươi, ngươi cũng không phải là bạn trai ta."

"Vì sao lại chướng mắt ta?" Thẩm Trạch Lan khẽ mỉm cười, đôi con ngươi màu xanh xám lóe lên chút lạnh lẽo.

Y thu kiếm, nửa quỳ trên mặt đất, khom người kề sát lỗ tai người nọ, giọng điệu nhàn nhạt phả hơi nóng lên lỗ tai đối phương.

"Đạo hữu à, trông ta không đẹp sao?"

Lỗ tai Tạ Dương Diệu bị hơi nóng hấp đỏ ửng. Cả người hắn căng thẳng, ngón tay gập lại lộ rõ dáng khớp xương trắng bệch.

"Hay là ngươi không thích kiểu như ta?" Thẩm Trạch Lan lại hỏi.

Tạ Dương Diệu vô thức ngửa ra sau vài phần, nhưng vì vẫn chưa hoàn toàn lấy lại sức, ngửa hơi quá rồi ngã xuống mặt đất.

Đá vụn dưới đất đã được Thẩm Trạch Lan quét sạch, có ngã xuống cũng sẽ không đau.

Ánh mắt y vẫn dán vào hắn.

Tạ Dương Diệu không nhìn y, thành khẩn nói: "Lan đạo hữu đương nhiên rất đẹp, trong suốt cuộc đời ta chưa từng gặp người nào đẹp hơn Lan đạo hữu."

"Chỉ là như khi nãy đã nói, ta không phải đoạn tụ. Ta có vài người bạn cũng thích nam nhân, vẻ ngoài, nhân phẩm và gia cảnh đều rất tốt."

"Nếu Lan đạo hữu có hứng thú thì sau khi rời khỏi chỗ này hãy cùng ta đến Phi Long Châu, ta sẽ giới thiệu ngươi làm quen."

Thẩm Trạch Lan cười nói: "Vẻ ngoài, nhân phẩm và gia cảnh của bọn họ có tốt như ngươi không?"

"Vẻ ngoài và nhân phẩm đương nhiên tốt như ta, còn về gia cảnh..."

Đương nhiên không thể sánh bằng hắn.

Tạ Dương Diệu là thiếu chủ Cửu Châu, xét về gia cảnh thì toàn bộ Cửu Châu không ai sánh nổi với hắn.

Cố tình đối phương lại hiểu lầm.

"Gia cảnh có tốt hơn ngươi ta cũng không thích, ta chỉ vừa mắt ngươi, chỉ cần là ngươi."

Thẩm Trạch Lan cúi người, sáp lại gần hẳn một chút, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Lỗ tai Tạ Dương Diệu đỏ ửng. Từ góc nhìn của hắn, thậm chí có thể trông rõ từng sợi lông mi của đối phương.

"Ta và ngươi chỉ mới gặp nhau lần đầu, không có chút tình cảm nào, cũng không có hôn ước gì..."

"Làm người yêu rồi từ từ bồi đắp tình cảm." Thẩm Trạch Lan nói: "Nếu không bồi đắp ra tình cảm tất nhiên không đề cập đến những chuyện khác, chỉ là một cuộc tình sớm nở tối tàn."

"Đương nhiên là không được. Nếu đã bên nhau thì phải bên nhau cả đời."

Thẩm Trạch Lan nhìn hắn.

Tạ Dương Diệu nói: "Lan đạo hữu đừng ép ta. Thật không dám giấu diếm, ta là người đã có gia đình, không thể có lỗi với đối phương."

"Thật à?" Thẩm Trạch Lan đánh giá hắn.

Tạ Dương Diệu thấp giọng đáp: "Không dám lừa gạt Lan đạo hữu."

Hiển nhiên y không đoán được đối phương đã có gia đình.

Lần đầu tiên y nhìn thấy Tạ Dương Diệu đã vô thức nhận định đối phương cũng giống như mình, không có người yêu cũng không có gia đình.

Khóe mắt xẹt qua một chút buồn bực, Thẩm Trạch Lan ngước mắt tỉ mỉ đánh giá hắn.

Ánh mắt rơi vào lỗ tai đỏ hồng của đối phương, y khẽ nhướng mày, duỗi tay sờ một cái.

"Đã có gia đình mà da mặt mỏng thế à? Đúng là lần đầu tiên ta thấy."

Khuỷu tay Tạ Dương Diệu chống xuống đất, hơi lui về sau.

"Lan đạo hữu, xin tự trọng."

Trên người Thẩm Trạch Lan có hai trăm lẻ sáu mảnh xương thì có đến hai trăm lẻ năm mảnh xương thích chống đối. Không cho chạm vào, y lại càng muốn chạm vào. Y đến gần người nọ thêm một chút, rồi duỗi tay ra.

Tạ Dương Diệu lần nữa lui về phía sau.

Thẩm Trạch Lan nhíu mày, tiến gần thêm một chút.

Tạ Dương Diệu lại lui về... Không còn đường để lui, hắn đã chạm đến rìa hố.

Thẩm Trạch Lan đứng lên tính nhắc sau lưng hắn có ao nước thì hắn chợt cảnh giác lui về phía sau. Sau đó "bịch" một tiếng, Tạ Dương Diệu rơi vào ao văng bọt nước tung tóe.

Thẩm Trạch Lan: "..." Y nhìn hắn đầy phức tạp.

Tạ Dương Diệu ướt dầm dề bò khỏi ao, nước trên quần áo rồi tí tách rơi xuống, vài sợi tóc mái dán lên mặt và trán, thoạt nhìn vô cùng nhếch nhác.

Trông qua như y đang bắt nạt hắn.

Thân thể Thẩm Trạch Lan không thoải mái, y không phát sốt khi bị cảm. Thẩm Trạch Lan sờ lên cái trán hơi đau buốt, quay về chỗ cũ ngồi xuống, quyết định cho đối phương chút thời gian để thích ứng.

Vừa mới tỉnh dậy đã bị ai đó ép làm người yêu đúng thật là có hơi khó chấp nhận.

Nghĩ như thế, y bèn rửa tay, cầm dao gỗ lên chia thịt thỏ.

Có lẽ thỏ hoang ở đây không có thiên địch, sống không phiền không muộn nên rất béo tốt, lột da rồi vẫn rất nhiều thịt, sờ rất chắc tay. Thẩm Trạch Lan nghĩ chắc là cắt thịt thỏ mỏng một chút, khi đặt trên lửa nướng cho dễ chín.

Tạ Dương Diệu ngước mắt quan sát thấy y đang chuyên tâm cắt thịt thỏ, có vẻ như là đã từ bỏ ý định đòi hắn làm bạn trai, bèn thầm thở phào. Hắn giơ tay lau nước trên mặt, cởi áo ngoài ướt đẫm ra trải lên phiến đá phơi dưới nắng, còn hắn mặc áo trong ngồi xếp bằng dưới bóng râm vắt khô tóc.

Từ khi hắn rơi xuống đến nay, linh lực trong cơ thể gần như không còn.

Tuy những phương diện khác vẫn như trước, ví dụ như thể lực mạnh mẽ, không cần ăn uống, có thể sử dụng thần thức, nhưng không thể phi thiên độn địa hoặc dùng các loại thuật pháp, thậm chí không thể mở nhẫn trữ vật tùy thân.

Nếu có thể mở nhẫn trữ vật, hắn phải thay bộ quần áo rách nát này ra ngay lập tức.

Thiếu chủ Cửu Châu chưa từng mặc đồ rách thế này.

*

Hai người yên lặng làm việc của mình.

Thẩm Trạch Lan nhanh chóng chia nhỏ hết thịt thỏ. Y vẽ một lá hoả phù, lấy một ít củi trước đó ôm về đặt một bên, sau đó cắm hai nhánh cây có độ cao tương đương hai bên đống củi rồi bật lửa đốt củi, tiếp đó y dùng cây gỗ đã tước sẵn xiên thịt thỏ đặt lên trên.

Làm xong tất cả, y nhìn về phía Tạ Dương Diệu.

Ánh mặt trời gay gắt, tóc của đối phương đã khô, quần áo trên người cũng đã khô tương đối.

Hai tay hắn thả lỏng đặt trên đầu gối, một cái chân dài nửa chống lên, một cái duỗi ra phía trước. Hẳn là hắn đang suy nghĩ làm cách nào để rời khỏi đây vực.

Thẩm Trạch Lan lật nướng thịt thỏ, nói: "Con đường duy nhất để rời khỏi đây đã bị một con sông cắt ngang. Nước sông chảy xiết, nước ngầm rất mạnh, ta không biết bên trong có thứ gì hay không."

"Trong người ngươi không còn linh lực, tốt nhất đừng thử băng qua con sông để rời khỏi đây trước khi tích cóp đủ linh lực."

Tạ Dương Diệu nói: "Lan đạo hữu, tại sao ngươi ở đây?"

Thẩm Trạch Lan thờ ơ nói: "Ra ngoài vào đêm mưa, vô tình ngã xuống vách núi."

Thấy đối phương lộ vẻ kinh ngạc, y lảng sang chuyện khác: "Chỗ này gọi là vách Bách Nhãn Quỷ, nghe đồn dưới đáy vực có Bách Nhãn Quỷ. Có điều ta ngã xuống đây vài ngày rồi vẫn không thấy Bách Nhãn Quỷ gì cả, có lẽ chỉ là tin đồn nhảm."

Tạ Dương Diệu nghe vậy liền nhíu mày, ánh mắt hơi trầm xuống.

Thẩm Trạch Lan nói: "Lâu như vậy vẫn chưa biết đạo hữu tên họ là gì?"

Tạ Dương Diệu thả lỏng hàng mày, ngồi xuống đối diện y: "Ta họ Diêu, đứng thứ năm trong nhà nên gọi là Diêu Ngũ."

Thẩm Trạch Lan thầm nghĩ: Thanh niên này không phải Tạ Làm Màu.

Ngọn lửa nóng rực nhanh chóng nướng chín phần thịt thỏ tiếp xúc với lửa, y lật thịt thỏ lại, nói: "Nói thể là nhà ngươi có rất nhiều người."

Tạ Dương Diệu vuốt phẳng phần quần áo rách rưới, đôi mắt màu đen phản chiếu ánh lửa sáng ngời. Thái dương hắn hơi vã mồ hôi, lau sơ qua liền nói: "Đúng thật là trong nhà rất nhiều người, ta cũng không nhớ hết tên của các huynh đệ tỷ muội đó."

Xem ra đối phương được sinh ra trong thế gia (nhà làm quan hoặc chư hầu).

Đa số thế gia là những gia tộc lớn đông đúc nhiều dòng, không nhớ hết các huynh đệ tỷ muội trong nhà là chuyện hết sức bình thường.

Thẩm Trạch Lan nói nhỏ: "Diêu đạo hữu đã suy xét thế nào về việc khi nãy ta nói?"

Tạ Dương Diệu dừng lại, cách xa đống lửa một chút, hay nói đúng hơn là cách Thẩm Trạch Lan một chút.

"Lan đạo hữu, ta thật sự không thể làm bạn trai ngươi. Ngươi có thể đổi một yêu cầu khác được không? Kỳ trân dị bảo hay tiến cử vào môn phái đều được."

Vừa dứt lời.

Dao gỗ đâm thủng da thỏ, cắm phập xuống mặt đất.

Trong mắt Thẩm Trạch Lan không còn chút ý cười, lông mi cong dài như lưỡi dao lạnh lẽo sắc bén, y nói: "Diêu đạo hữu, ngươi không hiểu đạo lý có ân cứu mạng lấy thân báo đáp sao? Ta cứu ngươi chỉ vì nhìn trúng ngươi, nếu ngươi không đồng ý thì có thể trả lại ân tình ban đầu cho ta."

Ân tình đã nhận làm sao mà trả về nguyên dạng cho được?

Muốn hắn bị trọng thương rồi rơi xuống vực một lần nữa hay sao?

Môi Tạ Dương Diệu mím chặt, toát lên vài phần lạnh lùng.

Vốn dĩ Thẩm Trạch Lan cũng không muốn thẳng thừng đóng vai ác thế này, chỉ là tình thế bắt buộc không thể không làm như vậy.

Hàn khí trong cơ thể y đang gia tăng từng ngày, nếu đi con đường theo đuổi nhẹ nhàng từng bước một, thành công thì còn đỡ những lỡ đâu không thành công thì chỉ tổ lãng phí thời gian, tăng thêm đau đớn, cui xẻo thì người cũng chạy mất.

Hiện tại đối phương không có linh lực hộ thân, một khi đã tích góp đủ linh lực hắn sẽ rời khỏi chỗ này.

Địa vị thân phận cách nhau một trời một vực, có thể y sẽ không còn cơ hội tiếp cận đối phương rồi song tu.

Thẩm Trạch Lan vốn cứu hắn có chủ đích nên cũng không ngại làm kẻ ác.

Đến mức nếu đối phương khôi phục chút linh lực có thể ra vào đáy vực Bách Nhãn Quỷ rồi sẽ chèn ép lại y thế nào, y tạm thời không nghĩ đến.

Này cũng không vội, y còn nhiều thời gian để suy nghĩ, cứ được đến đâu tính đến đó vậy.

Bầu không khí cứng đờ.

Thẩm Trạch Lan vờ như không phát hiện ra không khí đông cứng, tiếp tục nướng thịt thỏ.

Thịt thỏ nhanh chóng ứa ra nước nước thịt nhiễu vào đống lửa khiến ngọn lửa bất thình lình bùng lên trên. Mùi thịt hòa quyện với hương cỏ cây tươi mát độc đáo quẩn quanh chóp mũi khơi dậy cơn thèm ăn.

Thẩm Trạch Lan lật qua lật lại thịt thỏ, nướng cho bề mặt vàng giòn rồi mới dập lửa.

Y xé một chân thỏ xuống đưa cho thanh niên không nói câu nào, hạ mắt cười nói: "Diêu Ngũ, nếm thử không?" Tiếc là dưới đáy vực không có gia vị, nếu không hẳn sẽ rất ngon.

Tạ Dương Diệu đứng lên, đi đến dưới nắng cầm áo khoác nói: "Đã tích cốc, không cần."

"Gấu trúc" giận rồi.

Thẩm Trạch Lan thu tay, đặt thịt thỏ đã nướng lên lá chuối rừng non sạch rồi thong thả ăn cái chân thỏ y xé cho Diêu Ngũ.

Tuy rằng là lần đầu nướng nhưng y nướng khá vừa tới, ngoài giòn trong mềm, trừ không có muối ra còn lại đều rất tuyệt.

Tạ Dương Diệu mặc áo khoác vào, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Trạch Lan.

Dây leo quấn quanh cây cối tạo thành một cái lọng che tươi tốt, Thẩm Trạch Lan ngồi dưới bóng râm toát lên hơi thở trầm lặng. Đáy vực vốn âm u nhưng vì có y đã hóa thành một khung cảnh cực kỳ đẹp đẽ.

Người có đẹp như vậy hà cớ gì cứ một hai phải thế?

Tạ Dương Diệu nhấc chân đi.

Thẩm Trạch Lan ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng của hắn, gần như chỉ liếc thoáng qua rồi nhìn đi. Dù gì cũng không ra được, chỉ cần còn dưới đáy vực này thì ở đâu y vẫn dùng thuật tìm người để tìm được.

Nghĩ như vậy, y từ từ ăn tiếp thịt thỏ của mình.

Y vốn ăn rất ít lại thêm đang bị cảm nên chưa ăn được bao nhiêu đã thấy no.

Còn thừa lại rất nhiều thịt thỏ, Thẩm Trạch Lan dùng lá chuối non bọc lại rồi lấy linh lực phong kín, thế là có thể giữ được hai ngày dưới thời tiết cực nóng này.

Làm xong tất cả, Thẩm Trạch Lan xem thời gian thấy vẫn còn sớm.

Lần đầu tiên phát hiện Diêu Ngũ bốc cháy cũng tầm tầm thời gian này.

Thẩm Trạch Lan lại nhớ ra bây giờ Diêu Ngũ đã tỉnh dậy, hẳn sẽ không bốc cháy nữa.

Có lẽ chỉ khi hắn hôn mê mới tự bốc cháy.

Thẩm Trạch Lan điều chỉnh lá chuối, tựa vào thân cây nghỉ ngơi. Hôm nay y không thoải mái không muốn tu luyện.

*

Tạ Dương Diệu tuy không có linh lực hộ thân nhưng rèn luyện quanh năm suốt tháng khiến thể lực của hắn rất tốt. Hắn chạy quanh một vòng đến tối đã hết nửa cái đáy vực.

—— Hắn chỉ dùng thần thức quét sơ qua vách Bách Nhãn Quỷ, cũng không rõ tình hình cụ thể bên trong. Để đảm bảo an toàn, hắn vẫn tự mình đi tra một lượt.

Hắn không dùng thần thức tra xét kỹ vách Bách Nhãn Quỷ là vì trong người đang không có linh lực, lỡ đâu thần thức chạm phải khu vực thần thức của thứ gì đó bao trùm sẽ dẫn đến tai họa.

Nếu chỉ lướt thần thức sơ qua, sẽ rất khó để thứ dùng thần thức bao trùm kia nhận ra được.

Nghĩ đến tối sẽ không an toàn, Tạ Dương Diệu đi hết nửa đáy vực liền quay về chỗ cũ.

Ở đây không có đèn, đâu đâu cũng tối đen như mực.

Tạ Dương Diệu nghe thấy tiếng thở dốc đau đớn khe khẽ, nghe giọng thì có vẻ là Lan Đại.

Hắn do dự một hồi, lần mò đi đến trước cái cây, nửa ngồi xổm xuống duỗi tay chạm vào người đối diện: "Lan đạo hữu, ngươi làm sao vậy?"

Cắt lớp quần áo hơi mỏng, hắn chạm phải một mảng lạnh buốt. Cái lạnh buốt này mang theo hàn khí rõ ràng, nếu không phải thể chất hắn đặc biệt thì bây giờ đã bị giá rét tổn thương.

***

Cảnh báo thân thiện: Nếu bạn cảm thấy khó chịu với tính tình của thụ ở chương này thì không nên đọc tiếp nhé, vì sau này còn quá đáng hơn nữa ♡'・ᴗ・'♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro