Chương 8: Thật là tùy tiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Dương Diệu lại gọi một tiếng: "Lan đạo hữu?"

Đối phương tựa vào thân cây không trả lời.

Hắn lần mò từ vai đến cổ tay đối phương, ngón trỏ đặt nhẹ lên mặt trong cổ tay y, tĩnh tâm cảm nhận mạch đập.

Mạch đập rất suy yếu.

Kiểm tra kỹ hơn thì đâu đâu cũng có vấn đề.

Hiện tại hắn không có linh lực, không cách nào đưa linh lực vào trong cơ thể đối phương để cẩn thận xem xét tình trạng thân thể giúp y như những tu sĩ khác. Hắn không thể phán đoán chuẩn xác rốt cuộc vị Lan đạo hữu này có vấn đề ở chỗ nào.

Tạ Dương Diệu đang tính buông tay, đối phương chợt bắt lấy cổ tay hắn, nghiêng người về phía hắn.

Mùi hoa lan nhàn nhạt phả vào trước mặt, cả người hắn cứng đờ, lập tức đứng lên lui về sau vài bước.

Thẩm Trạch Lan tựa vào khoảng không, ngã nhào xuống đất ho sặc sụa.

Sau khi nghỉ ngơi, cơn cảm mạo càng trầm trọng hơn, thậm chí kích thích hàn khí tán loạn.

Thẩm Trạch Lan vốn bệnh tật ốm yếu, cố gắng chống đỡ hai ngày liên tục liền ngã quỵ. Đầu y mơ màng như một nồi cháo nhão bị khuấy loạn, không cách nào tỉnh táo được. Đến khi thân thể thuần dương đến gần, y mới tỉnh táo được một chút, muốn ôm lấy đối phương để giảm bớt chút đau khổ.

Diêu Ngũ trốn rồi.

Cả người Thẩm Trạch Lan mướt mồ hôi lạnh, đau đến phát run, tóc mái ướt đẫm dán trên gương mặt. Y cong người cắn chặt môi, nắm siết cỏ dại trên mặt đất.

Cỏ dại mong manh nào có thể chịu được sức nắm khi Thẩm Trạch Lan đang đau đớn. Chỗ cỏ bị y dùng sức nắm chặt liền rơi rụng đầy đất.

Thẩm Trạch Lan mơ màng nghĩ: Đồ chó này, biết sớm thì đã đánh ngất ngươi, không cần ngươi phải tỉnh.

Đồ chó nọ nghe thấy động tĩnh, khẽ nhíu mày. Hắn tìm đến đống cành lá khô, lấy đá cuôi nhặt gần bờ sông ra rồi ngồi xổm trước đống cành lá Kkô đánh lửa.

Đánh vài lần cuối cùng cũng bén lửa.

Hắn nhóm một bó củi nhóm lửa, đi đến bên cạnh Thẩm Trạch Lan, dùng sức tay ôm người lên.

Khi bế lên Tạ Dương Diệu mới phát hiện người này rất nhẹ, nhẹ đến mức không cần phải dùng sức.

Hắn đi mấy bước đến bên cạnh đống lửa rồi đặt y xuống.

Trong khoảng cách ngắn ngủi, Thẩm Trạch Lan như tìm lại được một chút ấm áp. Y hơi tỉnh táo hơn. Song, y người sắp chết khát, bất thình lình bật dậy ôm chặt cổ đối phương không buông lúc đối phương sắp đứng dậy.

Tạ Dương Diệu giơ tay tính gỡ tay y ra.

Nhưng giây tiếp theo, trời đất liền quay cuồng, hắn ngã xuống mặt đất. Người kia ngồi trên hông hắn, kê sát vào người hắn.

Ấn đường của Tạ Dương Diệu nhảy thình thịch: "Lan đạo hữu, ngươi..." Đi xuống.

"Câm miệng. Không được nhúc nhích, nếu không ta giết ngươi." Thẩm Trạch Lan dán sát tai Tạ Dương Diệu, yếu ớt nói.

Tạ Dương Diệu thoáng khựng lại, hắn cảm nhận được trên đỉnh đầu có chút lạnh lẽo.

Ấy vậy mà đối phương lại tụ linh lực giữa ngón tay tạo thành một con dao nhỏ.

Ánh mắt Tạ Dương Diệu hơi trầm xuống, cơ thể căng chặt như một cây cung dài bị kéo đến cực hạn, hơi thở dồn dập, giữa mi tâm loáng thoáng hiện lên chút tàn bạo.

Nhưng hắn không nhúc nhích.

Thẩm Trạch Lan vừa lòng thu hồi linh lực, tựa vào ngực thanh niên rồi đổi thành một tư thế thoải mái chặn lại hắn, xong tựa đầu lên bả vai đối phương.

Mùi hoa lan nhè nhẹ như một tấm lưới giữ chặt Tạ Dương Diệu.

Sắc mặt Tạ Dương Diệu đen kịt.

Hắn sinh ra đã đứng trên đỉnh Cửu Châu. Những chuyện rất nhiều người phiền muộn đối với hắn chỉ như chuyện thường. Song hiện tại, hắn lại không làm gì được với một tu sĩ chỉ mới kỳ luyện khí.

Một phần nguyên nhân là do ngọc bội liên lạc của hắn đã bị người ta phá hủy, không cách nào để liên hệ Phù Vân Tiên Môn, linh lực trong cơ thể lại gần như không có.

Đêm nay không trăng, gió hiu hiu. Tạ Dương Diệu ôm một bụng tức.

Người đang đè chặt hắn giờ phút này không còn run rẩy nữa, cũng không đau đớn thở dốc, hẳn là đã ngủ rồi.

Hắn giơ tay tính đẩy y ra.

Tình trạng của Thẩm Trạch Lan đã đỡ hơn nhiều, nhận ra ý đồ của Tạ Dương Diệu, y yếu ớt nhất mí mắt từ tốn nói: "Muốn chết à?"

Tạ Dương Diệu: "..."

Tạ Dương Diệu ép bản thân bỏ qua người đang kề sát mình. Tư thế này tuy có chút mát mẻ nhưng không né được mấy con muỗi tác quái, hắn bèn nhắm mắt tu luyện.

Linh khí dưới đáy vực loãng nhưng vẫn có thể hấp thụ được một chút linh lực, có một ít còn hơn không.

*

Đống lửa đã tắt.

Bầu trời tối đen phía đông chợt tỏa ra vầng sáng, sau đó vầng sáng dần sáng bừng. Mặt trời đã lên cao.

Ánh mặt trời từ từ dâng lên giữa dãy núi dài nhấp nhô. Ánh nắng vàng tươi rải lên rừng cây, xuyên qua tâng tầng lớp lớp cành lá rồi hạ xuống thành những vệt sáng loang lổ trên góc mặt của Thẩm Trạch Lan.

Lông mi của Thẩm Trạch Lan hơi run run, y mở mắt ra. Y vẫn chưa thể thích ứng với ánh nắng sáng choang này, hơi nhắm mắt lại, một lát sau lại mở mắt ra.

Trong tầm mắt là vạt áo màu đen, nhìn lên một chút là cái cổ màu lúa mạch. Trên cổ là đặc thù nam tính tràn đầy mạnh mẽ của thanh niên nhô ra chắc nịch.

Thẩm Trạch Lan sờ lên yết hầu của đối phương.

Cảm giác sò lên thật cứng.

Ấn nhẹ còn nhúc nhích.

Thẩm Trạch Lan cảm thấy rất thú vị, bèn duỗi móng vuốt ấn thêm lần nữa. Song, chưa kịp ấn xuống, móng vuốt đã bị một bàn tay to khô ráp dày vết chai bắt được.

Tạ Dương Diệu tạm dừng tu luyện, bất thình lình mở mắt.

"Lan Đại!" Tức giận đến mức gọi tên đầy đủ.

Ngón tay của Thẩm Trạch Lan bị nắm đau, y ngước mắt nhìn về phía thanh niên vừa lúc chạm vào ánh mắt phẫn nộ của hắn.

"Tại sao ngươi lại tức giận?" Y hỏi.

Tạ Dương Diệu: "Người nói xem tại sao ta tức giận?"

Thẩm Trạch Lan vận linh lực tránh thoát khỏi tay đối phương. Ngón tay bị bóp đến ửng đỏ, y xoa xoa ngón tay, cười nói: "Đêm qua người cứ năm lần bảy lượt né tránh ta, ta còn chưa giận thì ngươi đã giận rồi? Ngươi giận cái gì?"

"Ngươi uy hiếp ta."

"Đó là chuyện một bạn trai như ngươi nên làm."

Tạ Dương Diệu lạnh nhạt nói: "Ta không phải là bạn trai của ngươi, đừng gọi ta là bạn trai."

Thẩm Trạch Lan đè vết muỗi cắn trên mu bàn tay. Lũ muỗi đêm qua vẫn rất hung hăng, vì chưa bôi nước bạc hà nên phần da lộ ra ngoài đã bị cắn vài cái. Y chống tay lên ngực thanh niên, nhìn hắn chằm chằm.

Đối phương còn bị muỗi cắn nhiều hơn.

Nguyên nhân là Thẩm Trạch Lan không ngủ sâu lắm, cảm giác được mỗi đốt nên thường xuyên xua muỗi, còn Tạ Dương Diệu chỉ tập trung tu luyện từ đầu đến cuối không đuổi muỗi thành ra thành một cái bao máu.

Thời tiết dần chuyển lạnh, sắp tới sẽ có mưa thu, khi trời lạnh rồi sẽ không còn muỗi nữa.

Thẩm Trạch Lan lướt mắt nhìn hàng mày kiếm của đối phương nói.

"Trước đó đã nói với ngươi, ngươi không chấp nhận trả lại ân tình ban đầu cho ta vậy nên ngươi chỉ có thể làm bạn trai ta."

"Ngươi..."

Tạ Dương Diệu còn chưa kịp nói, đôi môi đã chạm phải một vật mềm mại lạnh lẽo. Đồng tử hắn hơi co lại, ngay ngốc cứng đờ cả người.

Thẩm Trạch Lan trao hắn một cái hôn chuồn chuồn nước rồi rụt về, nghiêng đầu ngang ngược nói: "Ta cứ không nói lý đấy. Dù sao bây giờ ngươi cũng không đánh lại ta thì làm gì được ta à?"

Tạ Dương Diệu: "..."

Tạ thiếu chủ dưới một người trên vạn người bị dầm găm vào tim.

Đêm qua hắn chịu đựng muỗi và Lan Đại ngồi tu luyện một đêm. Song, linh khí ở nơi đây thật sự loãng quá mức tưởng tượng.

Giả sử kinh mạch và đan điền của hắn bây giờ có thể cất chứa lượng linh lực bằng một hồ nước, thì lượng linh lực tu luyện được tối qua chỉ như một hạt mưa.

Hạt mưa rơi vào chiếc hồ cằn cỗi, chưa ở lại được bao lâu đã bị tự hấp thụ để trị liệu những ngoại thương.

Tạ Dương Diệu tính toán một hồi, e là phải tu luyện tận hai tháng mới có thể dành dụm đủ linh lực mở ra nhẫn Càn Khôn.

Có điều chuyện này đương nhiên không thể nói với người ngoài, Tạ thiếu chủ mặt không đổi sắc nói: "Lan đạo hữu tùy tiện thật đấy."

Thẩm Trạch Lan tỉ mĩ đánh giá hắn. Gương mặt xinh đẹp pha lẫn chút ốm yếu nở một nụ cười, y khẽ nói: "Diêu công tử thật là đại cô nương mới lần đầu lên kiệu hoa."

Tạ Dương Diệu chịu nhục nói: "Ta đã thành hôn, từng có quan hệ thân mật rồi." Dứt lời, hắn đẩy Thẩm Trạch Lan ra, đứng lên sửa sang lại quần áo..

Quần áo rách nát, càng sửa càng chướng mắt, hắn bèn dừng tay xoay người bỏ đi.

Đến khi rời khỏi tầm mắt của đồi phương, bước chân Tạ Dương Diệu từ từ chậm lại, cuối cùng thì dừng hẳn. Hắn ngoảnh đầu nhìn về phía Thẩm Trạch Lan, trong lòng thoáng hiện lên xúc cảm mềm mại lạnh lẽo khi bị đối phương hôn.

Hắn chỉnh lại quần áo, cúi đầu xoa môi thật mạnh, lỗ tai đỏ bừng.

"Người Thiên Tinh Châu đúng là tùy tiện, sau này không đến Thiên Tinh Châu nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro