Chương 10: Bạn trai cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây Thẩm Cận luôn ngồi cạnh Mạnh Lạc, chống cằm nghiêng đầu nhìn hắn, hàng lông mi cong vút rủ xuống, ánh mặt trời nhảy nhót trên đó, tựa như vệt đen ngứa ngáy vào lòng người.

Mạnh Lạc giật giật yết hầu, "Anh muốn nói cái gì?"

Phía sau Lưu Việt, ánh mắt quá mức u oán, Thẩm Cận không thể không để ý, "Người trợ lý nhỏ của cậu nhìn rất ngốc nghếch, còn rất đáng yêu, cậu tìm đâu ra bảo bối thế này."

Mạnh Lạc nghe Thẩm Cận nhắc tới người khác, giọng nói trùng xuống, "Tìm bừa thôi."

Lưu Việt: "..."

Thật quá qua loa!

Thẩm Cận "Ừ" một tiếng, đi thẳng vào vấn đề, "Lần trước tôi đề nghị cậu suy nghĩ thế nào, hợp tác với tôi sẽ có lợi ích. Huống chi đêm dài lắm mộng, thỏa mãn nhu cầu cũng đúng thôi!"

Thẩm Cận nói, tay từ sườn Mạnh Lạc lướt qua, nhét chìa khóa phòng vào túi Mạnh Lạc.

Đầu Mạnh Lạc lập tức nóng lên, không ngăn cản được hành động của Thẩm Cận.

Không ngăn lại tức là đồng ý, đồng ý tức là có thể ngủ cùng!

Thẩm Cận nghiền đầu ngón tay còn sót lại ấm áp, trên mặt nở một nụ cười lớn, sắp bắt được người rồi!

Xong việc, Thẩm Cận liền đứng thẳng người, vỗ vỗ vai Mạnh Lạc, "Đêm nay tới tìm tôi!"

Sau đó tiêu sái rời đi!

"Cái đệt anh Lạc!" Lưu Việt tức giận, "cái gã này thèm khát thân thể anh, hắn thật đê tiện!"

Mạnh Lạc móc ra chiếc chìa khóa phòng, nhìn nó cười thành tiếng, Thẩm Cận thật sự muốn dính líu với hắn, dám trắng trợn nhét chìa khóa cho hắn ngay tại chỗ này, không sợ bị người khác thấy.

Nhìn thấy khóe miệng Mạnh Lạc nhếch lên, Lưu Việt cảm thấy cả người nổi da gà, "anh Lạc, anh Lạc, anh ngàn vạn lần không được bị yêu tinh kia mê muội, em không thể để anh sa đọa đâu!"

"Tôi như vậy là ủy khuất chính mình, không đáng!"

Lưu Việt sắp khóc!

Chẳng lẽ anh Lạc ở chỗ này, mảnh đất trong sạch cuối cùng trong lòng hắn cuối cùng cũng bị chủ nghĩa tư bản ăn mòn sao?

Vì muốn đem lại cho Mạnh Lạc một trải nghiệm hoàn mỹ vào đêm nay, Thẩm Cận sau khi trở về liền tắm rửa, đắp mặt nạ, xịt nước hoa, rồi chọn một bộ đồ gợi cảm.

Khi mọi thứ đã xong xuôi, điện thoại Thẩm Cận liền reo lên. Nghĩ rằng đó là Mạnh Lạc, lòng tràn đầy vui mừng, anh cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, nhưng lại là Lâm Trạch.

Nhìn thấy cái tên này, tâm trạng phấn khích của Thẩm Cận lập tức biến mất. Anh nằm xuống sô pha, cười lạnh do dự nhưng mà vẫn nhấc máy.

"Có việc gì?"

Đầu bên kia là giọng nam ôn nhu, cẩn thận thử thăm dò, "...Là...Là Cận sao?"

Nghe giọng của Lâm Mộc, Thẩm Cận như bị kéo về mùa hè năm ấy, hoàng hôn đỏ rực trên bầu trời.

"Lâm Mộc --"

"Anh tìm em?" Thẩm Cận mặc áo đồng phục màu lam, trên mặt nụ cười tươi sáng, trong ánh chiều tà từ xa xa chạy đến.

Lâm Mộc nắm chặt góc áo, nắm chặt tay, "Thẩm Cận, em... Em sau này đừng tìm anh nữa."

Quả bóng rổ trong tay xoay vài vòng trên đầu ngón tay rồi lăn xuống mặt đất.

Nụ cười trên mặt Thẩm Cận lập tức tan biến, như bị dội một chậu nước đá, thần sắc cứng đờ hỏi: "Anh... Anh làm sao vậy? Nói giỡn sao! Lâm Mộc, đùa thế này không vui đâu."

"Không đùa." Lâm Mộc không dám ngẩng đầu, càng không dám nhìn vào mắt Thẩm Cận, "Tốt nhất là chúng ta sau này đừng gặp mặt!"

Thẩm Cận không tin mà cười nhạt hai tiếng, anh nắm vai Lâm Mộc, nói: "Có ý gì? Lâm Mộc, anh nhìn em, nói rõ cho em anh có ý gì? Không gặp lại là như thế nào nữa?"

"Ý trên mặt chữ." Lâm Mộc lần nữa ngẩng đầu, gương mặt không biểu cảm của Lâm Mộc làm vẻ mặt của Thẩm Cận càng ngày càng dữ tợn hơn.

Thẩm Cận ngực kịch liệt phập phồng, cắn răng hỏi: "Vì cái gì?"

"Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà? Em nghe lời anh không đánh nhau, không hút thuốc, em làm cái gì sai? Lâm Mộc, anh phải nói rõ ràng với em!"

Lâm Mộc mặt đỏ lên, dùng sức đẩy Thẩm Cận ra.

Nhìn biểu tình bi thương trên mặt thiếu niên, Lâm Mộc chậm rãi quay đầu, "Đồng tính luyến ái ghê tởm, tôi không phải đồng tính luyến ái, tôi không thích đàn ông! Cậu đừng ép tôi!"

"Ghê tởm? Anh cảm thấy em thích anh là ghê tởm?" Thẩm Cận không tin nổi nhìn Lâm Mộc, bị lừa dối, bị nhục nhã, cơn giận bùng lên trên trán, "Vậy anh chủ động thân cận em, chủ động tới gần là có ý gì, cũng là em ép anh sao?"

Lâm Mộc mắt đỏ hoe, nói: "...Tôi."

Thẩm Cận nhìn Lâm Mộc, lại hỏi: "Vậy theo như những gì anh nói, tất cả những gì xảy ra đều là do em Thẩm Cận tự mình đa tình? Tự cho là đúng?"

"...Là." Lâm Mộc nhắm mắt lại, môi run rẩy, giọng khàn khàn: "Thẩm Cận, thực xin lỗi! Hai chúng ta... Tôi không chịu nổi người khác chỉ trỏ, càng không muốn bị người khác nhìn với ánh mắt khinh thường, ghê tởm."

"Cho nên chúng ta... Hai chúng ta về sau, vẫn là không cần gặp mặt, bằng không sẽ làm người khác hiểu lầm..."

...

Ngẫm nghĩ hồi lâu, Thẩm Cận vẫn có thể nhớ lại cảm giác bị người kia nhẫn tâm lừa gạt, dù mấy năm nay Thẩm Cận đã sớm thoát khỏi những ngày tháng u ám, thoát khỏi nỗi buồn. Nhưng lúc này, Lâm Mộc gọi điện lại khiến anh cảm thấy lồng ngực mình buồn bã không nói nên lời.

"Cận à ..."

"Anh đừng gọi tôi như vậy!" Thẩm Cận tức giận, xé mặt nạ xuống ném vào thùng rác, gầm nhẹ: "Lâm Mộc, tôi mặc kệ ai cho anh số của tôi, nhưng năm đó chúng ta đã náo loạn đến mức đó, anh sao còn mặt mũi dám gọi điện thoại cho tôi?"

Lâm Mộc ngừng một chút, rồi nói: "Cận à, anh biết năm đó là lỗi của anh, anh thật sự muốn xin lỗi em, nhưng anh có thể giải thích, anh..."

"Hiện tại tôi không muốn nghe." Thẩm Cận trợn trắng mắt, muốn cúp điện thoại.

Lâm Trạch như đoán được, liên tục nói: "Chờ một chút, Cận, Cận..."

Tút tút tút...

Điện thoại bị cắt đứt, Lâm Mộc nhìn chiếc di động bị ngắt ở sân bay, có chút bất đắc dĩ. Cận vẫn như cũ luôn nóng nảy, thiếu sự kiên nhẫn.

"Lâm tổng, xe tới rồi!"

"Ừ." Lâm Mộc thu hồi điện thoại, lập tức lên xe.

Thẩm Cận bực bội ném điện thoại lên sô pha, cả người nằm ngửa trên đó. Một lát sau, giọng nói ngứa ngáy, chứng nghiện thuốc lá lại tái phát. Anh đưa tay sờ soạng trên bàn trà, rồi ra đứng ở ban công hút thuốc.

Lúc này trời đã đen kịt, gió thổi qua, Thẩm Cận phả khói thuốc ra. Những vòng khói xanh lam bay lên, rồi dần dần tan trong gió, làm mờ tầm mắt, gợi lên ký ức về những ngày mùa hè lạnh lẽo.

Thẩm Cận lơ đãng hút, ánh sáng đỏ hồng từ điếu thuốc nổi bật trong đêm.

Mạnh Lạc sau khi kết thúc cảnh quay hắn vừa thay đồ xong, kéo màn phòng thay đồ, vừa lúc thấy Thẩm Cận ngồi nhàn nhã trước gương trang điểm và sắc mặt tối đen của Lưu Việt.

"Hi!" Thẩm Cận giơ tay chào Mạnh Lạc.

Lưu Việt nhanh chóng đứng sau lưng Mạnh Lạc, cảnh giác kêu lên, "Anh Lạc."

Tư thế và vẻ cảnh giác của cậu như thể đề phòng cướp.

Mạnh Lạc bước lên, hỏi: "Thẩm Cận, anh làm gì ở đây?"

Thẩm Cận cười hì hì, tay bỏ túi quần đi tới, "Cái này tôi sợ cậu xấu hổ không dám đến, nên tôi tự mình đến đón người!"

Lưu Việt muốn ở phía trước ngăn Mạnh Lạc lại, nhưng Mạnh Lạc nhất quyết đi theo Thẩm Cận, "Vậy đi thôi!"

"Được, tôi lái xe tới." Thẩm Cận vẫy chìa khóa xe, đi ra ngoài cửa và còn đắc ý hướng Lưu Việt huýt sáo, trực tiếp khiến cậu run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro