Chương 12: Bổ dưỡng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Lạc ánh mắt rõ ràng mang theo nhiệt tình liếc Thẩm Cận một cái, có chút không vui: "Anh không phải cũng muốn như vậy sao?"

Khi nghe những lời này từ miệng Mạnh Lạc phun ra làm cho đầu óc Thẩm Cận như bị sốc nặng, hoàn toàn khiến CPU đầu óc của anh bị quá tải.

Sợ cái gì đến cái đó, mũi tên đã lên dây mới phát hiện sai rồi! Sai quá mức!

"Vậy đêm nay ở đây thôi!" Thẩm Cận khó khăn lắm mới nói ra, "Hai chúng ta không hợp, tạm biệt nhau thôi!"

"Anh nghĩ có thể dễ dàng tống cổ tôi hay anh nghĩ tôi có thể dễ dàng đi ra ngoài như vậy?" Mạnh Lạc nói nhanh.

Thẩm Cận nhìn Mạnh Lạc phức tạp, do dự mở miệng, "Cái này rất là khó xử, tôi sẽ tìm cho cậu một người money boy, hai người các cậu tự giải quyết với nhau."

"Không thích!" Mạnh Lạc không chút do dự từ chối, ánh mắt lập tức trở nên lạnh băng.

"Vậy bây giờ làm sao?" Thẩm Cận có chút lo lắng.

Anh luôn thuận lợi trong mọi việc, nhưng không nghĩ rằng sẽ bị người khác đè, điều này quá vô lý, quá vớ vẩn! Hơn nữa, Thẩm Cận đã lãng phí rất nhiều thời gian ở trên người Mạnh Lạc, thật sự khó khăn lắm để có được một đêm nay, cuối cùng nhận ra kích cỡ sai bét, càng thêm buồn bực.

"Tôi muốn anh" Mạnh Lạc nói.

Thẩm Cận: "Cái gì?"

Trong ánh mắt mê mang của Thẩm Cận, một thân thể nóng bỏng lại gần, giọng nói có chút đáng thương: "Thẩm Cận, tôi không cần người khác!"

"Là anh tự tìm đến tôi..."

Thẩm Cận bị người từ phía sau ôm lấy, cả người đều tỉnh táo lên, liều mạng giãy giụa: "Buông tay, nếu cậu còn dám động, tôi liền giết chết cậu!"

Mạnh Lạc cười một chút, lồng ngực phập phồng, "Thẩm tổng, đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, anh nghĩ như thế nào mà hiện tại bảo tôi rời đi, có khả năng sao?"

"Hơn nữa Thẩm tổng anh thật sự hợp khẩu vị tôi, cái mông này, cái eo này, anh đè người khác chưa từng thất bại còn tôi đè anh xem như có chết cũng không lỗ vốn. Nhưng... Anh bỏ qua được sao?"

"Tôi chính là Thẩm tổng cậu... Dám chọc tới tôi!"

Thẩm Cận muốn thoát khỏi kiềm chế, phát hiện cánh tay hắn quả thực như tường đồng vách sắt, tâm cũng luống cuống.

Anh hiểu được mình yếu thế, chịu thua, lập tức mềm giọng, "Mạnh Lạc, chuyện gì cũng từ từ, tôi có tiền, còn có tài nguyên, muốn cái gì có cái đó, đừng như vậy..."

Vì sự trong sạch của bản thân, Thẩm Cận liền kém chút nữa quỳ xuống dập đầu với hắn!

"Tôi không cần tiền." Mạnh Lạc cởi quần tây của Thẩm Cận ra ném văng xuống đất.

Chuyện quá cấp bách, Thẩm Cận vội hỏi: "Vậy cậu muốn cái gì?"

Mạnh Lạc dừng tay lại một chút, hỏi ngược lại: "Anh thích tôi vì cái gì?"

Thẩm Cận không chút suy nghĩ nói: "Mặt, tôi thích gương mặt cậu, tôi là người nông cạn, chỉ thích mặt đẹp!"

Mạnh Lạc cười, thanh âm càng thêm sung sướng,"Thật trùng hợp, tôi cũng là..."

Toang rồi! Tưởng giăng lưới ăn được hoá ra té ngã xuống bẫy mình giăng.

Phía sau người đàn ông ép Thẩm Cận không thể cử động, hiện tại có kêu rách cổ họng cũng không ai nghe.

"Anh xem, trong gương anh thật xinh đẹp!"

Nghe thấy tiếng của Mạnh Lạc, Thẩm Cận run lên, không tự chủ nhìn vào gương thấy chính mình với khuôn mặt đỏ lên vì hơi nước, thực sự không thể nhận ra mình.

Cà vạt bị kéo chặt phía sau, trói chặt cổ tay, mắt phiếm hồng, chóp mũi đỏ ửng, đôi môi hơi hé mở...

Vòi hoa sen bị bật công tắc, nước lạnh chảy xuống đầu, Thẩm Cận nhắm mắt lại.

Áo sơ mi ướt đẫm, lộn xộn, nửa trong suốt treo trên người bám vào xương quai xanh, áo sơ mi kéo vào da thịt, nhìn tràn đầy dục vọng.

Trong gương, Mạnh Lạc nghiêm túc ôm chặt Thẩm Cận, trên mặt nở nụ cười sung sướng và đắc ý, khí chất ngây thơ cấm dục ban đầu trong phòng tắm đầy hơi nước nổ tung vỡ nát, tất cả hiện ra đều là sức mạnh hoang dã nam tính, gợi cảm đáng chết.

Mạnh Lạc nhìn họ dựa vào nhau trong gương, "Thẩm Cận, tôi muốn làm theo cách tôi thích..."

Cánh tay Thẩm Cận bị kiềm chế trước người Mạnh Lạc, ánh mắt hơi thất thần, mang theo vẻ mê man, "...Cậu nói cái gì?"

Mạnh Lạc chỉ nói: "Anh sẽ thích."

Một luồng mát lạnh tiến vào từ phía sau, mặt Thẩm Cận trắng bệch, nhanh chóng đỏ lên, cả người như con tôm luộc, khó chịu đến cong lưng.

Nhìn bộ dáng của anh, Mạnh Lạc cười khẩy, "Ngày thường thấy anh nhìn đàn ông không đủ, không biết anh muốn tìm người để đụ như thế nào, vẫn là bị dùng dương vật đụ hợp với anh nhất. "

Thẩm Cận tức điên, tên này ngày thường không mở miệng còn tốt, mặt người dạ thú, mở miệng là nói tục, thật là đáng ghét.

Hắn thích làm cách này, làm theo cách của hắn thích chính là...?

"Mạnh Lạc, cậu biến thái!" Thẩm Cận không nhịn được, cả người run rẩy vẫn muốn mắng, anh muốn mắng cái tên biến thái này tỉnh táo lại.

Mạnh Lạc một bên nhìn anh, ngón tay thon dài kẹp một cái túi đưa đến miệng, thong thả mở gói bọc, "Vị bạc hà, có chút lạnh đi!"

"Thằng chó..." Thẩm Cận ngẩng cổ,những câu nói thôi tục cả đời này của anh xoay quanh trong đầu, chỉ có thể buông một câu giọng điệu tàn nhẫn, "Mạnh Lạc, ông đây sẽ không bỏ qua cậu."

Đáng tiếc Mạnh Lạc căn bản không biết cái gì gọi là một vừa hai phải.

......
............
..................

Thẩm Cận cuối cùng cũng khóc!

Trên giường lớn, anh dùng cánh tay che mặt ngăn lại biểu cảm xấu hổ, những giọt nước mắt lớn nhỏ rơi xuống. Anh cảm giác rằng năm nay mình không may mắn, xui xẻo gặp phải Mạnh Lạc, kẻ khốn nạn này.

Mạnh Lạc cúi đầu nhìn Thẩm Cận và nói:
"Anh thích nghi được chưa? Thoải mái không?"

Thẩm Cận: "Sao có thể."

Ánh mắt lạnh lùng của Mạnh Lạc nhìn Thẩm
Cận, đột nhiên hắn thúc mạnh vào eo Thẩm Cận, "Anh nghe xem này, tiếng anh rên rỉ thật dâm đãng."

"Cút ngay ---"

Thẩm Cận xấu hổ và giận dữ, gắt gao giữ miệng im lặng, cố gắng kiềm chế âm thanh. Mạnh Lạc không vui mà nhíu mày, mở miệng Thẩm Cận ra, lại thúc mạnh thêm một lần nữa.

Lần này Thẩm Cận kêu lên một tiếng vỡ vụn.

Thẩm Cận cảm thấy quá khổ sở, tức giận đến nỗi hôn mê bất tỉnh.

Mạnh Lạc ôm Thẩm Cận, nhìn người mềm nhữn trong lòng, thật sự không thể tưởng tượng anh ở trên giường với người khác sẽ như thế nào.

Thẩm Cận luôn nói rằng hắn lớn lên đẹp, nhưng không biết rằng chính mình mới là người đẹp nhất, đặc biệt là khi khóc lên, cái loại vẻ đẹp tinh khiết hoàn mỹ nhưng đồng thời cũng gợi cảm quyến rũ.

Lần đầu tiên gặp Thẩm Cận, Mạnh Lạc đã thích vẻ ngoài của anh, vô tình cố ý lộ ra sự cao ngạo quyến rũ. Loại mỹ nhân này, vào bất cứ lúc nào cũng có thể khơi dậy ham muốn chinh phục của đàn ông.

Trời đã sáng, Mạnh Lạc đã mặc đồ xong và tìm thấy áo choàng tắm trong phòng.

Trên giường, Thẩm Cận vẫn đang ngủ, đôi môi bị hắn cắn đến sưng đỏ, trước mắt như có một lớp chì nặng trịch đè lên, nằm trong chăn trông thật thê thảm.

"Đến đây một chuyến ***, giúp tôi lấy một bộ quần áo mới, còn có một phần bữa sáng!"

Lưu Việt nhìn vào số phòng lạ mà Mạnh Lạc gửi đến, nghĩ về vị minh tinh của mình cả đêm không về nhà, trên đường đến khách sạn cảm giác nặng nề như đi viếng mồ mả tổ tiên.

Khi cậu đứng trước cửa bấm chuông, đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với minh tinh nhà mình bị yêu tinh hút khô sinh lực, không ngờ lại mở cửa ra là Mạnh Lạc với vẻ mặt thoả mãn, xuân phong phơi phới.

Hắn nhận túi từ tay Lưu Việt, cửa "Rầm" một tiếng đóng lại trước mắt Lưu Việt, va vào mũi cậu.

Lưu Việt vuốt mũi, thắc mắc nói: "Chẳng lẽ yêu tinh không hút sinh lực người mà còn bổ dưỡng?... Thật kỳ lạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro