Chương 42: Suối nước nóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ai tìm ai gây phiền phức?" Lục Phong vỗ bộ ngực, hiên ngang lẫm liệt nói: "Tôi sẽ sợ hắn ư, thật nực cười."

"Tôi không phải không hạn chế hắn ngủ với người khác sao? Hắn quản tôi nhiều như vậy làm cái gì?"

Hành vi và tác phong của Lục Phong, Thẩm Cận thật sự không thể đánh giá, nhưng làm bạn, anh vẫn nói thêm vài lời.

"Charles không phải là vị hôn phu của chị cậy sao? Cậu trêu chọc hắn, coi chừng Lục Đình tìm cậu gây phiền phức."

"Ông ta nào có không quản tôi!" Trên mặt Lục Phong lộ rõ vẻ trào phúng, "Cũng chỉ khi động vào lợi ích của Lục Tình, ông ta mới tức giận đến muốn ra tay dạy dỗ tôi, lão kia cũng không nghĩ xem ông ta có xứng hay không!"

"Tưởng quản được tôi sao, chờ kiếp sau đi!"

Lục Phong đến giờ vẫn nhớ rõ những lời mà Lục Đình nói khi cậu mới về nhà Lục gia, "Tự mà nhận biết thân phận của bản thân, cổ phần của Lục gia, mọi thứ thuộc về Lục gia đều là của Lục Tình, không có phần của mày."

"Tao khuyên mày thu hồi những ý định nịnh nọt tao, đừng học theo mẹ mày, tâm địa xấu xa, chẳng biết xấu hổ, tưởng tiến vào được cửa nhà Lục gia là mẹ mày phát điên rồi."

"Sau khi tao chết, di chúc của tao cũng sẽ không nhắc đến tên mày, hãy từ bỏ ý định đó đi!"

......
............

Những lời như vậy, Lục Phong đã nghe vô số lần. Người trong giới đều cười Lục Phong si mê vọng tưởng, khinh bỉ Lục Phong là loại cặn bã đầu đường xó chợ nhờ vào vận may mới có cửa tiến vào nhà hào môn làm con nhà giàu.

Và mỗi một lần, mỗi một lần đều khiến Lục Phong hận không thể cầm dao đâm người, khiến những kẻ đó phải im miệng.

Lục Phong sa đọa, Lục Phong phóng đãng, Lục Phong chỉ muốn Lục Đình ông già hai thứ tóc đó biết rõ cậu là ai, tức chết ông ta mới khiến cậu hả giận!

Buổi tối khi chuẩn bị quay lại Nông Gia Nhạc, một chiếc xe dừng lại, Thẩm Cận nhìn thấy quen mắt, còn Lục Phong thì nhận ra ngay.

"Là xe của Lâm Mộc, hắn chắc chắn là theo sau cậu mà đến." Lục Phong cười với vẻ ý vị thâm trường, "Đi thôi! Vào xem."

Mạnh Lạc ở nhà một mình cả ngày, tức giận đến không thể chịu nổi.

Buổi tối bảy tám giờ, Thẩm Cận vẫn chưa trở về.
Mạnh Lạc bật chiếc điện thoại đã tắt từ ngày hôm qua, màn hình ngay lập tức bị một đống cuộc gọi nhỡ lấp đầy.

Tất cả đều từ lúc rạng sáng một hai giờ, Thẩm Cận gọi tới, từng cuộc một, tổng cộng có hai mươi ba mươi cuộc gọi nhỡ.

Hắn không biết Thẩm Cận đã gọi điện cho mình.
Ngày hôm qua sau khi hoàn thành tiết mục, hắn đã lên máy bay đêm trở về, khi xuống máy bay, điện thoại đã hết pin hoàn toàn, về nhà chỉ có thể sạc.

Cho nên, ngày hôm qua Thẩm Cận đã gọi cho hắn, chỉ là hắn bỏ lỡ...

Có lẽ Lâm Mộc chỉ là đưa Thẩm Cận về nhà.

Dù cho Lâm Mộc thích Thẩm Cận, điều đó cũng không liên quan đến bản thân Thẩm Cận, vậy mà ngày hôm qua hắn tức giận làm gì? Tại sao lại nhốt Thẩm Cận ngoài cửa? Rốt cuộc hắn đã làm gì!

Xong rồi, như vậy mà xem, lần này hắn thật sự đã quá đáng.

Thẩm Cận vẫn chưa trở về, chắc chắn là đang giận.

Tính cách của Thẩm Cận, không dễ gì mà chịu thua người khác.

Hắn vẫn nên chủ động xin lỗi đi!

Trong đầu Mạnh Lạc có đủ thứ suy nghĩ xoay quanh, nhưng chung quy lại không dám gọi điện thoại cho Thẩm Cận để hỏi.

Nghĩ rằng ngày mai có một buổi tuyên truyền buổi sáng sẽ xong, thời gian sớm như vậy, hắn tính buổi chiều tự mình đi tìm Thẩm Cận xin lỗi, để đưa anh trở về.

Kinh đô đông đúc người giàu có quyền thế, muốn miếng đất này, người có thể nuốt trôi cũng không ít.

Khu đất đã được treo biển để đấu thầu, gần đây liên tục có người đến.

Thẩm Cận cười nói: "Không ngờ tổng giám đốc Lâm cũng có hứng thú với khu đất này?"

"Có chút hứng thú." Lâm Mộc nhìn Thẩm Cận, "Nơi này có suối nước nóng là một điểm đáng chú ý, em tới đây đã ngâm thử chưa?"

"Ồ, giữa trưa tới sớm, đã ngâm qua rồi." Thẩm Cận ngồi xuống ghế, tự mình rót ly trà và uống.
Lâm Mộc cũng không để lỡ cơ hội, thuận thế ngồi xuống, tự rót một ly, "Vậy cũng tốt, anh thật sự lâu rồi không thả lỏng, vừa hay tới đây xem như nghỉ phép."

Lục Phong thấy hai người bắt chuyện với nhau, thời gian còn sớm, Lục Phong ngủ không được, liền cùng nhau ngồi ở đó nghe hai người nói chuyện.

"Hai người chắc là chưa ăn cơm đi! Anh vừa mới đến, đã nhờ bà chủ chuẩn bị xong rồi, chúng ta cùng nhau ăn chút đi!"

"Được thôi." Thẩm Cận trở về vốn là để ăn cơm.

Món ăn dọn lên, không có gì cầu kỳ, đều là những món ăn quê nhà, có một đĩa gà xào.
Gà đều là gà trống thả nuôi nửa năm, được giết mổ và chế biến ngay tại chỗ, không cho thêm bột ngọt, nhưng thịt nước đầy đủ, mùi thơm nồng đậm. Còn các món chay khác đều từ đất vườn tươi mới, ngọt ngào, rất sảng khoái và thanh đạm.

Ba người ăn cơm trong im lặng, Lục Phong còn tưởng rằng Lâm Mộc, người đã ở nước Pháp lâu, sẽ không quen với mấy món này, kết quả là người ta thích ứng rất tốt, còn có chút ưu nhã.

Thật là gặp quỷ.

Lâm Mộc từ đầu tới cuối đều rất bình thường, không nói gì, Thẩm Cận ngược lại nhẹ nhõm, không ai nhắc tới chuyện tối hôm qua.

Lúc này mới bình thường sao! Đều là bạn bè với nhau.

Ăn cơm xong, Lâm Mộc và Thẩm Cận tách ra.
Hắn cười nói: "Rương hành lý chưa lấy vào, hai người cứ nghỉ ngơi trước đi!"

Thẩm Cận không khỏi hỏi: "Đồ đạc có nhiều không? Có cần tôi giúp mang vào không?"

Lâm Mộc ánh mắt lóe lên một tia sáng, nhưng thần sắc vẫn tự nhiên mà nói: "Không nhiều lắm, chỉ là đồ dùng cá nhân thôi. Anh cũng không ở đây lâu, chỉ ở lại hai ngày."

Thẩm Cận nghĩ thầm: Đúng rồi! Không phải là đi du lịch, mang theo nhiều đồ làm gì.

"Thế thì tốt, có gì cứ tìm tôi, tôi ở phòng 302."

Lâm Mộc: "Tôi ở ngay cạnh, phòng 303."

"Trùng hợp thật." Thẩm Cận hơi ngạc nhiên.

Lục Phong nghe xong, trong lòng lắc đầu.
Thôi đi! Một lần là trùng hợp, hai lần thì chưa chắc, Lâm Mộc này chắc đã biết trước mà đến, quả là người có tâm tư sâu xa.

Lâm Mộc "Ừ" một tiếng, "Nghỉ ngơi sớm đi! Ngủ ngon."

Thẩm Cận vẫy tay rồi đi.

Lục Phong nửa đường quay lại thấy Lâm Mộc vẫn đứng đó, ánh mắt dõi theo Thẩm Cận, nhưng khi gặp ánh mắt của Lục Phong, hắn ta quay đi ngay.

......

Thẩm Cận không về cả đêm, Mạnh Lạc cũng không ngủ được.

Sáng sớm phải trang điểm, đôi mắt quầng thâm và vết đỏ trên má bị phấn che đi, mãi mới xong việc ở đài truyền hình, Mạnh Lạc liền gọi điện cho Lâm Chu hỏi địa chỉ của Thẩm Cận.

Lâm Chu không nghĩ nhiều, nói Thẩm Cận đi ra ngoại thành xem đất và báo cụ thể địa chỉ của Nông Gia Nhạc.

Mạnh Lạc cố ý đứng trước gương sửa sang lại quần áo, rồi lái xe đi ngoại thành.

Khi Thẩm Cận tỉnh dậy, Lâm Mộc mời anh cùng ngâm suối nước nóng, hai người hơi say rượu, chuẩn bị hoa quả thơm ngát, quả là thể hiện cuộc sống của người có tiền.

Còn Lục Phong...

Nếu không có việc quan trọng, thì trưa mới tỉnh dậy, đây mới là nhịp sống của cậu ta.

Khi Mạnh Lạc đến, đúng thời điểm thấy Thẩm Cận và Lâm Mộc mặc áo choàng tắm, cảnh tưởng hai người thân mật ghé đầu vào nhau.

Hơi nước mờ mịt, Mạnh Lạc đứng im tại chỗ, tay chân lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro