Chương 43: Ngủ cùng nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Cận đang xem tạp chí thời trang Queen mà Lâm Mộc mang về, bên trong có ảnh một chiếc trâm cài áo hình chuồn chuồn thật xinh đẹp, là tác phẩm của một nhà thiết kế tài hoa.

Chiếc trâm cài này được làm từ kim loại, pháp lam, pha lê, ngọc lục bảo, ngọc bích, đá mặt trăng và các loại đá quý khác, kết hợp với hình dạng đặc trưng của chuồn chuồn, trông nhẹ nhàng và tinh xảo. Thẩm Cận vừa nhìn thấy đã rất thích.

"Lâm Mộc, công ty của các anh đã bán chiếc trâm cài chuồn chuồn này chưa?"

Vì sợ hơi nước, hôm nay Lâm Mộc không đeo kính. Do hơi cận thị, Lâm Mộc nhìn mọi thứ không rõ lắm, nên phải lại gần cùng Thẩm Cận xem chung tạp chí.

"Chiếc trâm cài chuồn chuồn này thuộc bộ sưu tập cá nhân!" Lâm Mộc thấy Thẩm Cận thích, liền nói: "Nhưng anh có thể dùng mối quan hệ của mình để mua nó và tặng em."

Lời Lâm Mộc vừa dứt, đột nhiên bất ngờ bị ai đó kéo áo choàng tắm và đấm thẳng vào mặt.

"Mạnh Lạc --"

Thẩm Cận ngây ra.

Lâm Mộc bị đấm đến lảo đảo trong hồ nước, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Thấy người đến là Mạnh Lạc, Lâm Mộc cũng nổi lên giận dữ, mắt đỏ, "Đây là tự cậu tìm đến."

Lâm Mộc đã muốn đánh Mạnh Lạc từ lâu.

"Tìm con mẹ anh, dám nghĩ đến Thẩm Cận." Mạnh Lạc cũng không khách khí, nắm chặt tay lao tới.

Bên cạnh hồ, Thẩm Cận hoàn toàn sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Hai người đang làm gì vậy?"

Hai người cao lớn đánh nhau như dã thú, bên cạnh là mâm trà, rượu vang đỏ, hương thơm, tất cả rơi xuống đất vỡ tan tành.

Không ai nói gì, họ đều đánh vào chỗ đau nhất của đối phương. Mọi thứ trong tầm tay đều trở thành vũ khí, Mạnh Lạc cầm bình rượu vang đập vào đầu đối phương, Lâm Mộc cầm khay đập vào cánh tay Mạnh Lạc.

Thủy tinh vỡ đầy đất, rượu vang đỏ trải dài trên mặt đất, không khí tràn ngập hương thơm của rượu năm 1989.

Thấy tình hình nguy hiểm, Thẩm Cận không thể chịu nổi, gia nhập vào cuộc chiến, "Dừng lại, hai người đánh nhau vì cái gì chứ?"

Mạnh Lạc và Lâm Mộc đang nóng giận, không ai nghe lời Thẩm Cận, ánh mắt đầy địch ý, khuôn mặt lạnh lùng đáng sợ, như đã mất lý trí, không để ý đến Thẩm Cận ở một bên đang khuyên can.

Thẩm Cận kéo một cánh tay không rõ của ai, bị đẩy mạnh ra, chân đạp lên nước và mảnh vỡ thủy tinh, ngã xuống.

Thẩm Cận kêu lên một tiếng, lưng đập vào rào chắn, đau đến biến sắc mặt. Anh che lại sau lưng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người đổ mồ hôi lạnh toát ra, lời chửi thề đến bên miệng lại thành tiếng rên rỉ, không thể phát ra lời nào, trước mắt lúc đen lúc trắng.

Đệt mẹ! Có phải lưng đã gãy rồi không!

"Thẩm Cận --"

"Cận --"

Lâm Mộc và Mạnh Lạc cuối cùng phát hiện ra tình trạng bất thường của Thẩm Cận, dừng tay lại, bất chấp đánh nhau, liền lao tới để ôm người nằm trên đất.

Nhưng trên đất toàn là mảnh pha lê, Lâm Mộc đi trước một bước liền dẫm lên, duy nhất chỉ có Mạnh Lạc đi giày, Mạnh Lạc nhanh chóng ôm Thẩm Cận vào lòng.

"Đừng sợ! Anh sẽ đưa em đi bệnh viện."

Thẩm Cận đau đến mức choáng váng mặt mày, nhưng vẫn không quên mắng một câu, "Hai người... bị điên à!"

Mạnh Lạc thấy Thẩm Cận ngã lên mảnh pha lê, tâm trạng căng thẳng, "Anh đừng nói gì! Tôi sẽ đưa anh đi bệnh viện."

"Đi bệnh viện làm gì, chỉ cần bôi thuốc là được rồi." Thẩm Cận sau khi dần nhìn rõ ràng mọi thứ trước mắt, mới bảo Mạnh Lạc đưa về phòng.

Mạnh Lạc lên lầu, đúng lúc gặp Lục Phong từ trong phòng đi ra. Lục Phong ngáp dài, vươn vai, duỗi eo vừa lúc cùng Mạnh Lạc cả hai va vào nhau.

Hai người nhìn nhau, đều ngạc nhiên.

Tuy nhiên, Mạnh Lạc chủ động tránh ánh mắt của Lục Phong và vào phòng.

Lục Phong như vẫn chưa hết sốc, rồi lại thấy Lâm Mộc khập khiễng từ thang lầu bò lên.

"Mạnh Lạc và Thẩm Cận đâu?"

Lục Phong giật mình, nhìn Lâm Mộc với khuôn mặt sưng tím, sắc mặt âm trầm, chỉ chỉ hướng hai người kia vừa đi, "Về phòng rồi!"

Lâm Mộc nghe xong, cúi đầu, khập khiễng bước qua.

Con mẹ nó! Sao Mạnh Lạc lại có mặt ở đây?

Chẳng lẽ Mạnh Lạc chính là tiểu minh tinh mà Thẩm Cận nói?

Mạnh Lạc với Thẩm Cận, Lâm Mộc với Mạnh Lạc, Thẩm Cận với Lâm Mộc... Lục Phong giống như vừa cắn được một quả drama. Mối quan hệ giữa ba người này phức tạp quá, sau này chắc còn nhiều chuyện nhức đầu sẽ xảy ra.

Lâm Mộc tự tay rút mảnh pha lê găm trong lòng bàn chân ra, rồi lên lầu tới phòng Thẩm Cận, nhưng khi tay vừa chạm vào tay nắm cửa thì đã rụt lại.

Trong phòng, Mạnh Lạc cẩn thận dùng nhíp rút những mảnh pha lê găm trên tay Thẩm Cận, sau đó nhẹ nhàng bôi thuốc.

"Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?" Thẩm Cận tức giận hỏi.

Tay Mạnh Lạc ngừng một lát rồi tiếp tục, "Có, nhưng hiện tại tôi không muốn nói!"

Giọng Mạnh Lạc thấp xuống, còn mang theo chút uất ức.

"Ha, sao cậu lại còn uất ức?" Trên mặt Thẩm Cận vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, "Cậu nhìn tôi xem, đánh nhau không sao, khuyên can lại bị thương. Cậu đánh Lâm Mộc vô duyên vô cớ, còn không biết mình sai."

"Ai bảo anh lại gần hắn."

"Cậu nói nghe thật không lọt tai! Gần hắn thì sao, hai người đàn ông, chúng tôi còn có thể ngủ cùng nhau mà có con chắc?"

Mạnh Lạc cúi đầu, càng nghĩ càng tức, có chút bực bội, "Hai người đàn ông sao không thể ngủ với nhau? Chính anh là gay còn gì, còn muốn có con nữa."

"Mạnh Lạc, đừng ép tôi đánh cậu."

"Sao, phá rối chuyện tốt của anh?" Mạnh Lạc càng nói càng hăng, "Anh biết rõ tôi không thích Lâm Mộc, còn cùng hắn qua đêm, mặc áo choàng tắm trong hồ nước tình chàng ý thiếp với nhau."

Thẩm Cận lườm Mạnh Lạc một cái, "Tôi không muốn cãi nhau, cậu tốt nhất nói chuyện đàng hoàng với tôi!"

Mạnh Lạc hít một hơi, cố điều chỉnh giọng điệu, "Tôi không thích Lâm Mộc!"

"Cậu..." Thẩm Cận dựa vào đầu giường, đột nhiên rút tay lại, "Ra ngoài đi! Không cần cậu nữa."

"Được rồi, tôi sai rồi!" Mạnh Lạc nhớ ra hôm nay không phải lúc gây chuyện, chỉ có thể nghe theo Thẩm Cận, "Hôm nay tôi nóng giận, tôi sai rồi, tôi sẽ xin lỗi Lâm tổng."

"Vốn dĩ là cậu sai rồi!"

Mạnh Lạc: "..."

Mạnh Lạc: "Đưa tay đây, còn chưa rửa sạch sẽ."

Thẩm Cận nghĩ nghĩ, rồi vẫn đưa tay ra.

Ngón tay dài trắng như ngọc, da thịt bị mảnh pha lê làm tổn thương, thấm máu đỏ.

Mạnh Lạc nhìn, thấy lo lắng, vẫn còn mấy chỗ bị găm sâu.

"A! A! Đau..."

Thẩm Cận sợ đau vô cùng, giọng run rẩy, "Mạnh Lạc, cậu có thể hay không... nhẹ một chút..."

"Đau sao?"

"Ừ, thật sự đau."

Đuôi mắt Thẩm Cận ướt nước mắt đỏ bừng.

"Đừng nhúc nhích --" Mạnh Lạc nuốt nước bọt, cố gắng giữ tay không run, giọng khàn khàn, "Không đau! Một lát sẽ hết đau, tôi nhẹ tay lại..."

"Nhẹ chút..."

"Đệt mẹ! Đồ chó Mạnh Lạc, cậu lừa tôi, đau chết con mẹ nó đi được..."

Mạnh Lạc: "... Đừng nói chuyện!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro