Chương 44: Khiêu khích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng cách âm không tốt, bên trong có tiếng động gì cũng lọt qua được.

Lục Phong từ phía sau vừa đuổi tới dừng chân thì thấy Lâm Mộc bóng dáng đứng lẻ loi, cô đơn kẹt ở góc cửa, dưới chân là những vết máu và nước.

Lục Phong khoanh tay nhìn vào trong, "Cậu không vào xem à?"

Nghe vậy, Lâm Mộc buông tay xuống, quay đầu nhìn Lục Phong với vẻ mặt lạnh lùng, "Không vào, Thẩm Cận đang bôi thuốc, lát nữa tôi sẽ quay lại."

Không đeo kính, đôi mắt trong trẻo sâu thẳm của Lâm Mộc hoàn toàn lộ ra, rất lạnh, rất sắc, không có chút nào của sự dịu dàng ôn hoà thường ngày, ngược lại giống như khối băng cứng.

Lâm Mộc nghiêng người đi qua trước mặt Lục Phong, bước nhanh rời đi. Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Lục Phong chỉ biết lắc đầu.

Với tính cách như thế, làm sao mà theo đuổi người được?

Muốn giành người từ tay "bạn tốt" này của Lục Phong, dùng cách ôn hòa căn bản là không thể thực hiện được.

Nhưng mà...

Không ngờ Thẩm Cận lại có giọng nói dễ nghe như vậy!

Biết thì sẽ nói là bên trong đang bôi thuốc, không biết, còn tưởng rằng bên trong đang kêu rên trên giường.

Nhưng hiện tại, không phải lúc để gặp mặt Mạnh Lạc.

Tiểu minh tinh, hừ, hắn đúng là biết cách giả vờ.

Nghĩ đến Thẩm Cận còn không rõ thân phận của Mạnh Lạc, tốt nhất là không nên xen vào chuyện của bọn họ, tự nhiên mà chen ngang.

Rốt cuộc, hai người này đều là người bạn tốt ít ỏi của Lục Phong, nghiêng hẳn về bên nào cũng không tốt.

Lục Phong lặng lẽ đóng cửa lại, như chưa từng đến đây.

Trong phòng, mảnh thuỷ tinh găm vào hai tay của Thẩm Cận đều bị dọn sạch sẽ. Thẩm Cận bị băng bó chặt cứng cả hai tay, dùng băng gạc quấn chắc, không để lộ một khe hở nào.

"Kỳ thật... Tối hôm kia, tôi không phải cố ý không nghe điện thoại."

Mạnh Lạc cúi đầu, để lộ một xoáy tóc đen nhánh cho Thẩm Cận nhìn thấy

"Ừ!" Thẩm Cận nhìn tay mình bị băng bó đến sưng lên một vòng, cả người cảm thấy không còn từ ngữ nào diễn tả được.

Mạnh Lạc thấy Thẩm Cận không phản ứng, lập tức ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt anh, "Tôi không cố ý giận dỗi hay chơi trò với anh, tôi chỉ không thích anh gần gũi với Lâm Mộc như vậy, tôi thấy hai người... Tôi, tôi không kiềm chế được..."

Thẩm Cận cười nhạo một tiếng, gõ đầu Mạnh Lạc, "Giỏi thật Mạnh Lạc, cậu ghen dữ dội quá, tôi có thể cùng Lâm Mộc có cái gì chứ? Nếu thật sự có cái gì, nói thật, chẳng liên quan gì đến cậu Mạnh Lạc."

Thẩm Cận liếc nhìn Mạnh Lạc một cái.

Mạnh Lạc trên mặt cũng có vết bầm, khóe miệng bị đánh đến thâm tím, vẻ bề ngoài bị phá huỷ.

Mạnh Lạc như vậy, Lâm Mộc càng tệ hơn.

Thẩm Cận ghé vào giường dặn dò: "Cậu lát nữa đi xin lỗi Lâm Mộc." Anh nhìn chằm chằm vào mặt Mạnh Lạc một lúc, rồi vùng vẫy đứng dậy định xuống giường, "Thôi, để tôi đi! Nếu không hai người lại xông vào đánh nhau..."

"Không cần, tôi đi xin lỗi ngay!" Mạnh Lạc ngăn bả vai Thẩm Cận lại, không cho anh cơ hội từ chối, cũng không cho hai người gặp mặt.

"Hòm thuốc, mang hòm thuốc qua nhé! Lâm Mộc ở phòng 303."

"Biết rồi." Mạnh Lạc ngoan ngoãn xoay người mang hòm thuốc đi ra ngoài.

Lâm Mộc chán nản trở lại phòng mình, cúi đầu không nói lời nào.

Cơn đau ở gan bàn chân làm Lâm Mộc tê tái, hắn nhìn chằm chằm vào vết máu trên sàn nhà, như thể bị rút hồn.

"Cộc cộc cộc" tiếng gõ cửa vang lên.

Lâm Mộc rời khỏi suy nghĩ của mình, đứng dậy mở cửa, nhìn thấy Mạnh Lạc liền không ngần ngại muốn đóng cửa lại.

Mạnh Lạc như đoán được điều này, giành trước một bước dùng tay chống cửa, đẩy ra một khe cửa nói: "Thẩm Cận bảo tôi đến, chẳng lẽ không cho tôi vào phòng?"

Lâm Mộc hiện tại thấy gương mặt của Mạnh Lạc liền nhíu mày, nhưng vẫn cho Mạnh Lạc vào. Mạnh Lạc bước vào trong phòng, Lâm Mộc chỉ rót cho mình một ly nước đá, rồi ngồi xuống, "Nói đi! Thẩm Cận tìm cậu đến đây là có chuyện gì?"

Thái độ của Lâm Mộc không chào đón rõ ràng.

Mạnh Lạc đặt hòm thuốc lên bàn, không chút khách khí mà ngồi xuống sofa, nói: "Anh cũng thấy rồi, trước mặt Thẩm Cận anh chỉ là người ngoài, ai thân ai lạ, vừa nhìn là hiểu ngay."

Lâm Mộc nói: "Cậu chỉ muốn nói điều này thôi sao?"

Thấy sắc mặt của Lâm Mộc bình thường, Mạnh Lạc cảm thấy khó chịu. "Tôi muốn nói rằng, Lâm tổng ở bên ngoài cũng có thân phận, sẽ không lì lợm la liếm làm những việc hạ thấp thân phận bản thân như vậy."

Lâm Mộc nhếch chân bắt chéo, híp mắt hỏi: "Ví dụ như việc gì?"

Mạnh Lạc nhướng mày, liếm răng nanh nói: "Ví dụ như... Làm một kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác."

Lâm Mộc buông ly trong tay xuống, tức khắc khí thế toàn bộ bùng phát, ánh mắt ngạo nghễ nói: "Kẻ thứ ba!? Thẩm Cận chưa bao giờ nói, Mạnh tiên sinh hiện tại lại lấy lập trường gì, thân phận gì để phê phán hành vi của tôi?"

"Nếu cậu mượn thế của Thẩm Cận, tôi khuyên cậu nên tự biết điều chỉnh lại thân phận hiện tại của mình, một tình nhân không chính thức, mà cũng dám diễu võ dương oai trước mặt tôi."

Khí thế của Lâm Mộc rất mạnh, cũng rất áp đảo. Lâm Mộc hơi nâng cằm lên, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nụ cười hài hước, "Nếu tôi muốn chỉnh cậu, Thẩm Cận chưa chắc có thể bảo vệ cậu, nên tôi khuyên Mạnh tiên sinh, không cần đùa giỡn với tương lai và tiền đồ của mình. Cuối cùng, điều này không hề buồn cười chút nào..."

"Phải không? Ngài Lâm Tổng cứ thử một lần."

Mạnh Lạc đối diện với sự kiêu ngạo bề trên của Lâm Mộc mà không để ý. Mạnh Lạc thoải mái dựa vào sofa, thưởng thức chiếc nhẫn ngọc trên ngón trỏ, mi mắt đầy vẻ tự tin.

"Nếu anh dám ra tay với tôi, đụng đến một sợi lông của tôi, anh đoán xem, anh nghĩ Thẩm Cận có thể vì tôi mà ra tay với anh không?"

Câu này của Mạnh Lạc thật không biết xấu hổ, như con cáo dựa thế hiếp người trong rừng, thật đáng ghét mà đáng chết.

Lâm Mộc quả nhiên trầm mặt, đây là điều khó thừa nhận nhất, ở một mức độ nào đó, hiện tại Lâm Mộc thậm chí còn thua kém một tiểu minh tinh trong việc quen thân với Thẩm Cận.

"Nếu tôi không còn danh tiếng, tôi có thể rời khỏi giới giải trí và đi theo Thẩm Cận, dù sao cũng có người nuôi tôi. Nhưng Lâm tổng anh không giống vậy."

Mạnh Lạc buông tay, hướng về phía Lâm Mộc cười chế giễu, "Tôi đoán rằng, Lâm tổng anh chán ghét tôi nhưng vẫn không ra tay, không phải vì không dám, mà là không thể, bởi vì Thẩm Cận!"

"Anh sợ rằng động vào tôi sẽ đẩy Thẩm Cận càng xa, anh không dám làm Thẩm Cận không vui, nên mới chịu đựng sự ghê tởm mà để một tiểu minh tinh như tôi nhảy nhót trước mặt Thẩm Cận."

"Tôi chỉ có thể nói, Lâm Mộc, anh thật sự là một người rộng lượng."

"Đổi lại là tôi, nếu có người ở trước mặt Thẩm Cận mà xuất hiện lộ liễu, tôi nhất định sẽ hận không thể bóp chết người đó."

Khi Mạnh Lạc nói lời này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Mộc, trong đáy mắt hiện lên địch ý và sự tàn nhẫn không giống với thứ mà một tiểu minh tinh nên có. Đây là loại ác liệt lộ ra từ trong xương cốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro