Chương 61: Thang máy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đêm tối, vang lên một giọng nói trầm lặng.

"Chết tiệt!"

Thẩm Cận biết rõ là giọng của Mạnh Lạc, nhưng vẫn sợ đến mức cả người run lên, liền đá một cái rồi rút chân ra.

Mạnh Lạc lảo đảo dựa tường đứng lên, trên người đầy mùi rượu nồng nặc, khiến người khó chịu.

"Tại sao không quay về!" Mạnh Lạc lại lặp lại: "Tại sao anh không trở về Phương Tinh Viên?"

"Về mẹ mày!"

Mạnh Lạc nhìn Thẩm Cận với dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.

Ngoài hành lang có chút lạnh, Thẩm Cận đứng đây một lúc, đầu ngón tay đều đã cứng lại. Thẩm Cận hiện tại chỉ muốn về nhà tắm rửa rồi ngủ, tuyệt đối không muốn đứng đây đôi co với Mạnh Lạc.

Cửa mở, Thẩm Cận bật đèn lên, nghi hoặc nói: "Mày như thế nào còn không chịu đi?"

"Em đợi anh đã lâu, chân có chút tê rồi!"

Thẩm Cận "Đệt" một tiếng, "Khó cho mày tìm được chỗ này, còn biết tao sống ở đâu."

Chóp mũi và mặt của Mạnh Lạc đỏ lên vì lạnh cứng, đáng thương hít hít mũi, "Em có thể vào không?"

"Cho nên mày đến đây để làm gì? Muốn ăn đánh à?" Thẩm Cận bắt đầu mất kiên nhẫn, "Tao không rảnh để quan tâm mày, mau cút đi."

Thẩm Cận không ngoài ý muốn mà thể hiện sự hung hãn của mình, lập tức định đóng cửa.

Quả nhiên, Mạnh Lạc cũng thể hiện sự lì lợm của mình.

Mạnh Lạc dùng một tay giữ cửa, nửa người đẩy vào, thân hình cao lớn phủ lên đầu Thẩm Cận, khiến cửa không thể đóng lại.

Huyết áp của Thẩm Cận tăng vọt, gân xanh trên trán đều hiện rõ, "Mày mau cút đi, ra khỏi nhà của tao, đây không phải là thương lượng. Cút nhanh!"

"Anh nhất định phải như vậy sao?"

Mạnh Lạc đứng trong bóng tối, mặt trắng bệch như giấy, âm trầm đến đáng sợ.

"Tất nhiên, tao còn có thể còn quá đáng hơn."

Thẩm Cận không hề nhượng bộ, hiện tại không đánh Mạnh Lạc một trận đã là may.

Thấy cửa không đóng được, Thẩm Cận liền dựa vào khung cửa, quyết tâm không nhường một bước.

Thẩm Cận cười nhạo: "Mạnh Lạc, nhìn mày cũng lớn rồi, đừng tự thêm kịch bản để diễn nữa."

Thẩm Cận vốn không muốn thế, nhưng khi thấy Mạnh Lạc, anh không kiềm chế được lời nói của mình.

Thẩm Cận cảm thấy mình ngày càng không ra gì, đặc biệt trước mặt Mạnh Lạc, không thể giả bộ đàng hoàng, lại càng không thể nói chuyện tử tế.

"Đừng như vậy." Mạnh Lạc có chút mệt mỏi, "Thẩm Cận, mấy ngày nay em suy nghĩ rất nhiều!"

Trong cầu thang không có nhiều ánh sáng tự nhiên, chỉ có ánh sáng mờ từ bên trong phòng lọt ra ngoài, Mạnh Lạc đứng trong ánh sáng, thân hình lôi ra một bóng dài.

Không biết vì sao, đối diện với ánh mắt mãnh liệt của Mạnh Lạc, tim Thẩm Cận đập nhanh hơn.

Mắt Mạnh Lạc trong bóng tối có chút sáng, dường như có chút cấp bách.

"Thẩm Cận, em rất nhớ anh, em thật sự, thật sự rất thích anh. Chúng ta ở bên nhau lần nữa, như trước kia." Mạnh Lạc nói lời trịnh trọng, thậm chí có chút ngốc nghếch mà nghiêm túc lặp lại, hơi thở ấm áp phả nhẹ, giống như cũng uống không ít rượu.

Mạnh Lạc đích thực đã suy nghĩ rất nhiều.

Mạnh Lạc cảm thấy chỉ có cắt đứt hoàn toàn quan hệ bao dưỡng hiện tại thì mới có thể bắt đầu lại với thân phận và thái độ mới.

"!"

Thẩm Cận hoàn toàn trăm triệu lần không ngờ tới Mạnh Lạc lại nói như vậy, trong một lúc anh có chút kinh ngạc.

"Không được ——" Thẩm Cận gần như phản xạ có điều kiện mà đáp lại, "Thật bất ngờ đi Mạnh Lạc, hại mày một chuyến tay không quay về."

"Không, không đúng, anh không cần nói, anh hiện tại đang chán ghét em, anh không cần nói. Chúng ta tốt đẹp trở lại, em sẽ nghe lời anh."

Mạnh Lạc có chút lừa mình dối người, những lời bất lợi hắn đều coi như không nghe thấy.

Thẩm Cận không để ý đến hắn, tiếp tục nói: "Chúng ta đã sớm kết thúc."

Nói đến đây, biểu cảm của Mạnh Lạc rõ ràng sụp đổ xuống.

Nhưng Thẩm Cận không ngại việc làm cho Mạnh Lạc hoàn toàn vỡ nát.

"Mạnh Lạc, kết thúc có nghĩa là kết thúc rồi, nếu như tao tha thứ cho mày, tao cũng là đang coi thường chính bản thân mình......"

Mạnh Lạc hoảng hốt khóc rất thảm, nước mắt chảy ào ào, làm ướt cả cằm.

Thẩm Cận quay đầu, tránh đi ánh mắt của hắn.

Mạnh Lạc nắm lấy tay anh, "Anh không thể như vậy, anh không thể nhẫn tâm như vậy, một cơ hội nữa cũng không muốn cho em......"

Thẩm Cận mũi có chút cay, rất cố gắng lắm mới nhịn xuống được.

Thẩm Cận thở dài, "Mạnh Lạc, sức lực của một người là có hạn. Không ai có thể đề phòng mãi như phòng trộm cả ngàn ngày. Tao không muốn cùng mày chơi trò đoán tới đoán lui, canh chừng nhau mãi. Tình cảm như vậy quá mệt mỏi."

Mạnh Lạc càng nắm chặt Thẩm Cận, lẩm ba lẩm bẩm nói: "Anh đừng nói nữa! Em đã nói đừng nói nữa mà."

Cảnh tượng khóc lóc này có chút buồn cười, Thẩm Cận thật sự cười lên, "Mày đúng là thằng khốn, uống say rồi cũng chỉ muốn nghe lời hay ý đẹp, chửi mày, mày cũng không nhớ......"

Thẩm Cận muốn cười cười, đại khái là tự chế giễu, "Nhưng tao không thiết tha nữa, cũng không có thời gian cùng mày khiến đầu óc ngu ngốc như vậy."

Im lặng qua đi, nước mắt Thẩm Cận không nhịn lúc sau cũng rơi xuống, anh thật sự rất khổ sở.

Tại sao có nhiều người thích Thẩm Cận như vậy, nhưng không có ai làm đau anh như Mạnh Lạc, tại sao hắn lại tỏ ra như thể anh đã làm gì có lỗi với hắn nhiều lắm vậy.

Mạnh Lạc thấy Thẩm Cận khóc, ngực như bị đánh một quyền, chân tay luống cuống mà lau nước mắt cho Thẩm Cận, "Đừng khóc! Đừng khóc!! Em không vào nữa."

Thẩm Cận có thể cảm nhận được khi Mạnh Lạc chạm vào anh, trên người, cả trong cả ngoài quần áo đều lạnh.

Thẩm Cận nhìn Mạnh Lạc thật cẩn thận mà đưa chân ra khỏi cửa nhà, lại đứng trong bóng tối, thân hình cô đơn quạnh quẽ, như một con chó bị bỏ rơi.

Thẩm Cận hít hít mũi, giống như hôm nay một hai phải nói hết mọi lời, "Mày là chó má gì! Mày là cái thứ gì! Mày chỉ là rác rưởi, tình yêu của mày cũng là rác rưởi, đừng ảnh hưởng đến tao nữa......"

Rõ ràng giọng nói đều khàn, nói ra những lời độc ác, Thẩm Cận lại tự mình khóc như một kẻ ngốc, mắt càng dữ tợn thì càng đầy nước mắt.

Mạnh Lạc như bị đâm một đao, có chút mờ mịt đứng đó, nhìn Thẩm Cận khóc, lại theo bản năng mà đưa tay ra phía trước.

"Đừng tới đây ——"

Mạnh Lạc bị hét lên, lại thu chân về.

Thẩm Cận đang dầu sôi lửa bỏng bình tĩnh một chút, lại cảm thấy tức giận, tại sao con mẹ nó Mạnh Lạc luôn là người đáng thương nhất! Tại sao con mẹ nó Mạnh Lạc còn biết khóc!

Thẩm Cận lơ đãng lộn xộn lau nước mắt, thật sự phát tiết một đoạn thời gian trước, tự tìm cho mình một cái cớ. Có lẽ là nghẹn quá rồi!

Cánh cửa bị đập mạnh "Rầm" một tiếng, vang lên một cách dữ dội. Toàn bộ hành lang đều vang vọng tiếng đập cửa.

Mạnh Lạc nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng chặt, cơn choáng váng từ cồn hiện lên trước mắt, lúc thì đen, lúc thì trắng. Mạnh Lạc chỉ đứng đó, ánh mắt trống rỗng, ngơ ngác, hồi lâu mới một lần nữa ngồi xuống, ôm đầu gối, tựa đầu vào cửa.

Lúc này, Mạnh Lạc thật sự trở thành một kẻ không nhà để về, giống như một con chó lưu lạc.

Tính người cũng thật phức tạp, rõ ràng yêu đến đau lòng, nhưng lại phải tự hành hạ mình theo cách làm tổn thương người khác một ngàn, tổn hại bản thân tám trăm.

Thẩm Cận vào phòng, một mình tựa cửa, cuối cùng thở một hơi dài để kết thúc. Anh tắm rửa, mặc áo choàng tắm, dùng khăn lau khô tóc.

Căn phòng trống rỗng và yên tĩnh, Thẩm Cận không biết nên làm gì, mở tủ lạnh lấy ra một chai nước thuỷ tinh, uống hết nửa chai. Sau đó, anh ngã xuống ghế sofa, dùng cánh tay chắn ánh sáng che mắt. Nghĩ một lúc lại nhìn ra ngoài cửa, nhưng bên ngoài không có tiếng động nào.

Thẩm Cận chậm rãi thu hồi ánh mắt lo lắng, nắm chặt khăn lông, cho đến khi giọt nước lạnh từ tóc nhỏ xuống lưng, lạnh lẽo ập đến làm anh bất chợt tỉnh táo.

Anh nói với chính mình, "Có lẽ.... đã đi rồi chăng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro