Chương 62: Bóng đè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa phòng mở ra, Mạnh Lạc theo quán tính đổ vào, ngã xuống sàn phát ra tiếng "Bộp" một tiếng, vừa nghe liền cảm thấy đầu đau ngay lập tức.

Thẩm Cận: "......"

Cái này không trách anh được, là hắn tự ngã xuống.

Hành lang lạnh đến thấu xương, sợ rằng nếu Mạnh Lạc - tên quỷ rượu này - ngủ ngoài đó một đêm, ngày mai tám phần là sẽ tắt thở vì lạnh, còn lại hai phần có thể cũng sẽ phải cắt chân tay vì tê liệt.

Thẩm Cận dùng chân đá đá đầu vai Mạnh Lạc, "Này! Tỉnh dậy! Về nhà mày ngủ đi, này ——"

Mạnh Lạc không phản ứng, ngã lăn ra đó.

Gió lùa từ cửa vào ầm ầm, trong phòng và ngoài phòng có hai loại nhiệt độ khác nhau rõ rệt.

Với sự nỗ lực hết sức chín trâu hai hổ, Thẩm Cận mới kéo được Mạnh Lạc to lớn này vào phòng.

Vì đã ấm áp hơn, Thẩm Cận kéo hắn vào chỗ huyền quan rồi ném xuống đất, quay quanh Mạnh Lạc hai vòng.

Nhiệt độ trong phòng làm mặt Mạnh Lạc đỏ lên.

Thẩm Cận ngồi xổm xuống đất, đau đầu đỡ trán.

Thật không biết phải làm gì với loại không muốn sống này, có phải đời trước anh làm nhiều việc ác, hại đến số mệnh người khác, cho nên đời này trời cao phái hắn tới để trừng phạt chính mình không.

Mẹ!

Thẩm Cận chấp nhận số phận mà kéo Mạnh Lạc vào trong phòng. Anh mò mẫm trên người Mạnh Lạc, cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại của Mạnh Lạc trong túi áo, chuẩn bị gọi điện thoại để nhờ ai đó đến đón anh ta.

Điện thoại sử dụng khóa vân tay, Thẩm Cận dùng ngón tay trắng muốt của Mạnh Lạc vuốt trên màn hình để mở khóa, lục danh sách thông tin liên lạc bên trong một lúc lại thấy một cái tên quen thuộc "Lục Phong".

Thẩm Cận dùng ngón tay lướt qua lướt lại, nghĩ có lẽ gần đây mới thêm số này vào. Anh tiếp tục tìm kiếm bên trên và thấy tên Mạnh Thường Lâm - cha của Mạnh Lạc.

Hai cha con này xa cách đến mức họ và tên trong danh bạ cũng rất cụ thể, nếu gọi điện thoại qua đó, không biết mình sẽ nên giải thích thế nào về việc con trai của ông ấy đang ở nhà mình.

Chẳng lẽ nói: "Vâng! Con trai ông là bạn tình cũ của tôi, hôm nay uống một đống rượu nặng, buổi tối uống say chạy đến nhà tôi phát điên, sau đó một lời cũng không nghe rồi ngã lăn quay ở đây."

Không được không được! Nếu làm vậy, không chừng Mạnh Thường Lâm sẽ lên cơn cao huyết áp và cùng nhau ngã vào đây cũng không chừng.

Tìm tới tìm lui, bên trong không có nhiều người, quan hệ xã hội của Mạnh Lạc thật kém. Nếu không thì gọi cho Lưu Việt đi!

Khi Thẩm Cận đang chuẩn bị gọi, Mạnh Lạc rên lên một tiếng, có vẻ như hắn sắp tỉnh lại.

............

Lâm Mộc bị hai kẻ khó chịu chuốc say, giữa đêm bị rơi vào cơn ác mộng, nghe thấy có người gọi mình.

"Hắn là bạn học của tôi, chai rượu đó tính vào hóa đơn của tôi!"

18 tuổi Thẩm Cận trẻ trung, sống động, lại có chút xinh đẹp, xung quanh vây đầy người.

Anh đứng ở giữa đám đống, kéo Lâm Mộc ra, hào phóng mà chấm dứt tình huống khó xử của khách hàng.

Lúc đó, Lâm Mộc là học sinh duy nhất từ một thị trấn nhỏ dựa vào thành tích để giành được học bổng toàn phần vào trường trung học Nhất Trung.

Cuộc sống của Lâm Mộc khô khan, nhạt nhẽo, ngoài việc học tập, Lâm Mộc một mực duy trì vị trí đứng đầu không dám lơ là bị tụt lại, nên quan hệ của Lâm Mộc với mọi người trong lớp đều nhạt nhẽo.

Cho đến khi Thẩm Cận xuất hiện, anh khác biệt với mọi người, rất kiêu ngạo và phóng túng.

Đánh nhau, trốn học, hút thuốc, đi chơi, nhuộm tóc, uống rượu, anh thực sự là kẻ nổi loạn kì lạ trong ngôi trường Nhất Trung tụ hội toàn học sinh giỏi này, vào được là nhờ gia đình quyên góp một đống tiền cho trường.

Lâm Mộc thật sự có liên quan đến Thẩm Cận là khi Lâm Mộc làm việc ở quán bar.

Vì nhiều nơi không thuê vị thành niên, chỉ có các quán bar và vũ trường quản lý lỏng lẻo mới không để ý nhiều, tiền lương và tips lại nhiều, làm việc vào ban đêm ban ngày không ảnh hưởng đến học tập.

Lâm Mộc làm phục vụ, ngoài hai ngàn lương tạm thời, còn có thể kiếm thêm tiền hoa hồng khi khui rượu.

Đêm đó có vài người đàn ông uống rất nhiều rượu, với hình xăm hoa văn và dây chuyền xích vàng, nghênh ngang đi vào phòng VIP.

Mấy người phục vụ khác không ai muốn đi vào, liền đẩy Lâm Mộc vào.

Trong phòng đầy khói thuốc mù mịt, đĩa trái cây ban đầu đã bị đạp hư, gạt tàn thuốc đầy tàn thuốc mới tắt. Hai người đàn ông gọi vài chai rượu, không đợi Lâm Mộc mở nắp, đã đuổi Lâm Mộc ra ngoài.

Không có gì bất ngờ, họ đã chạy trốn không thanh toán. Lâm Mộc bị giám đốc gọi vào chất vấn, "Cậu thấy thế nào, sao lại để họ chạy trốn? Không nói đến cái khác, chỉ riêng mấy chai rượu hoàng gia pháo mừng đó, tiền lương của cậu bị trừ hết rồi."

Mỗi chai rượu đó đều hơn một ngàn, không rẻ. Lâm Mộc dù có lương cả tháng cộng thêm tiền thưởng, cũng không đủ bù, giám đốc đã tính toán rõ ràng. Lâm Mộc đành phải nhận lỗi, nhưng không có số tiền này, Lâm Mộc không biết tiền ăn tháng này ở đâu ra, hắn cũng phải tìm cách khác để sống.

"Chuyện gì vậy, giám đốc Vương? Có chuyện gì sao?" Thẩm Cận dẫn người đến quán bar mở tiệc, vừa lúc gặp Lâm Mộc bị quở trách không dám ngẩng đầu.

Giám đốc Vương gặp qua Thẩm Cận không ít lần. Biết anh tuy còn trẻ nhưng là khách hàng tiềm năng.

"Lâm Mộc không giữ được người để khách chạy đi mất, họ gọi một đống rượu, không rẻ..."

Không đợi giám đốc Vương nói xong, Thẩm Cận đã hiểu ra, "Lâm Mộc là bạn học của tôi, số rượu đó tính vào hóa đơn của tôi."

"Thật sao? Điều này không tốt lắm!" Giám đốc Vương xoa xoa tay cười gượng, sắc mặt thay đổi, giọng nói xấu hổ, ánh mắt không ngừng nhìn Lâm Mộc, ý tứ rõ ràng.

Chỉ cần Thẩm Cận coi tiền như rác chịu trả tiền, Lâm Mộc không cần bồi thường, quán bar cũng không bị thiệt hại, đây là cơ hội tốt.

Thẩm Cận có lẽ nhận ra sự trao đổi ánh mắt giữa họ, nhưng không quan tâm, chỉ nói: "Thêm hai đĩa trái cây vào hóa đơn của tôi." Rồi đi mất.

Xong việc, Lâm Mộc tìm cơ hội tiếp cận Thẩm Cận.

Thẩm Cận có chút ngạc nhiên, nhưng không nhiều lắm, " Cậu cố ý tìm tôi, chắc là muốn cảm ơn tôi đi!"

"Không hẳn." Lâm Mộc im lặng một chút, rồi nói: "Tôi thấy cậu thường đến quán bar, lần sau nhớ tìm tôi mua rượu."

Thẩm Cận: "......"

Sợ Thẩm Cận hiểu lầm, Lâm Mộc nói tiếp: "Chúng tôi có chiết khấu, đến lúc đó hai người chúng ta chia nhau, tôi hai, cậu tám."

Thẩm Cận thu hồi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, nói: "Cậu thiếu tiền lắm sao."

Đó là sự thật.

Dù nói vậy, giữa họ từ đó có sự ăn ý, Thẩm Cận quả nhiên chỉ mua rượu từ Lâm Mộc, ở chỗ đó nâng đỡ hắn rất nhiều.

Sau đó, họ buồm xuôi nước chảy mà tiến đến bên nhau.

Đệ tử nghèo, công tử nhà giàu, hai người tính cách trái ngược luôn tạo ra tia lửa, trong thời thanh xuân hoang đường tùy ý đó, dù Lâm Mộc cũng cảm thấy vớ vẩn.

Đã từ rất lâu rồi, Lâm Mộc luôn ý thức được hắn với Thẩm Cận chưa bao giờ cùng chung một tầng lớp.

Thẩm Cận từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa, sự giàu có và sung túc, tương lai thuận buồm xuôi gió, không gặp phải khó khăn lớn nào.

Duy nhất lầm vấp ngã lớn, có lẽ là do chính mình gây ra!

Mà điều này định trước một quá khứ đầy hối tiếc, định trước rằng Lâm Mộc muốn giữ một người trong lòng mình mãi mãi, Lâm Mộc bất lực, cũng định trước phải cúi đầu trước hiện thực. Quá khứ ấy luôn đến một cách bất chợt làm anh thức tỉnh mỗi đêm khuya.

Lâm Mộc từng gặp được Thẩm Cận thời niên thiếu khi đầy khí phách và tự hào, biết rằng anh luôn kiêu ngạo, nhưng vẫn nói ra những lời cố tình làm tổn thương người khác.

Đã từng, Lâm Mộc cũng không phải là người không kiêu ngạo.

Nhưng khi đó, Lâm Mộc cuối cùng không có sự tự tin như bây giờ, không có tư bản để có thể ở bên cạnh Thẩm Cận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro