Chương 63: Đuổi khách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi mẹ Thẩm Cận tìm thấy hắn, Lâm Mộc bị người đưa vào một căn biệt thự nhỏ.

Thấy người tiến vào, mẹ Thẩm ngồi trên ghế buông chiếc chén trà sứ viền vàng trong tay, nhấc mắt lên nhạt nhẽo nhìn qua, ra hiệu cho Lâm Mộc ngồi xuống.

Mẹ của Thẩm Cận rất xinh đẹp, thậm chí xinh đẹp đến mức có tính công kích, toàn thân đều toát ra khí chất quý tộc lạnh nhạt.

Hai mẹ con Thẩm Cận có nét giống nhau, thoạt nhìn không giống như là một người mẹ có con trai mười mấy tuổi, mà giống như chị gái của Thẩm Cận hơn.

Mẹ Thẩm dường như rất bận, trước khi gặp hắn một giây trước vẫn đang xem tài liệu. Vừa ngồi xuống, mẹ Thẩm liền vào thẳng vấn đề chính, vẻ lãnh đạm và hiệu suất cao như thế này không giống như đang giải quyết việc riêng của con trai, mà giống như đang xử lý một công việc không quan trọng để tiết kiệm thời gian.

Mẹ Thẩm mở lời trước, "Cháu là bạn trai của tiểu Cận?"

Lâm Mộc chần chừ gật đầu, "... Đúng vậy, bác gái."

Lúc này mẹ Thẩm mới nhìn thẳng vào Lâm Mộc, nghiêm túc nói: "Bác biết cháu, giáo viên trường nói cậu học giỏi, đã được tuyển vào Đại học A. Cháu lớn lên cũng khá ưa nhìn. Nhưng..."

"Bác thật lòng đưa lời khuyên cho cháu, không nên đặt tâm tư vào tiểu Cận, hai người không phù hợp"

Lâm Mộc tất nhiên không thỏa hiệp, "Bác gái, Bác cảm thấy không thích hợp ở chỗ nào? Nếu là vì giới tính, cháu cũng không nghĩ đó là lý do cần thiết để chia tay..."

Những lời này có chút mạo phạm, Lâm Mộc sợ nói quá nhiều sẽ làm mẹ của Thẩm Cận càng chán ghét hắn hơn.

Mẹ Thẩm không nổi giận, ngược lại, ánh mắt nhìn chăm chú vào Lâm Mộc rất uy quyền, bà lạnh nhạt nói: "Gia thế, địa vị, tiền tài, hai người vốn dĩ đã sinh sống khác vòng với nhau, giới tính chỉ là một trong số đó."

"Không phải bác xem thường cháu, cũng không phải coi nhẹ cháy! Không thể phủ nhận cháu rất ưu tú, nhưng chỉ ở một mức độ nào đó thôi."

"Ngay lập tức, bác sẽ sắp xếp cho tiểu Cận ra nước ngoài."

Thẩm mẫu cầm ấm trà trên bàn, tự tay rót cho Lâm Mộc một ly hồng trà, đẩy đến tầm tay hắn.

Men sứ trắng như ngọc, nước trà cam hồng pha chút kim sắc, làn khói nghi ngút của trà pha lẫn với mùi thuốc lá rẻ tiền nhạt.

Lâm Mộc không hút thuốc, nhưng quán bar có mùi vị hỗn tạp, hắn lại mới từ quán bar quét dọn vệ sinh xong, còn chưa kịp rửa tay thay quần áo đã bị đưa tới đây.

Hương trà cao cấp và mùi thuốc tạp nham trộn lẫn vào nhau, thật khó ngửi.

Mẹ Thẩm chỉ nheo mắt, tiếp tục nói: "Bạn học Lâm, đừng trách bác nói câu không dễ nghe, cháu thích tiểu Cận chính là đang làm lãng phí thời gian của nó."

"Cháu nghĩ xem, với những gì con trai bác có, nó cần phải cùng loại người như cháu tham gia vào trò chơi thi đại học này sao?"

"Nói thêm, dù thi đại học, cháu cũng chỉ có cơ hội làm công cho tiểu Cận. Cháu và tiểu Cận ở bên nhau chính là hủy hoại nó, cũng là đang hủy hoại chính cháu."

Lâm Mộc cúi đầu, bàn tay dưới bàn gắt gao nắm chặt, ngắt lời nói: "Cháu không nghĩ rằng, hai người thật lòng ở bên nhau là hủy hoại đối phương."

Lâm Mộc ngẩng đầu, "Bác gái, cháu nghĩ rằng hôm nay bác tìm cháu, Cận chắc chắn không biết, cháu đương nhiên sẽ không vì vài lời của bác mà dễ dàng phủ định tình cảm giữa cháu và Cận."

Mẹ Thẩm dừng tay uống trà giữa không trung, một ít hồng trà tràn ra ngoài ly. Bà đặt ấm trà xuống, cười một chút.

"Cháu vẫn còn quá trẻ!"

"Là người từng trải, bác đã thấy không biết bao nhiêu người nghĩ rằng mình đã tìm được chân ái, nhưng rồi vì cái gọi là tình yêu mà làm loạn lên đến trời đất tối sầm."

Chung trà và mặt bàn phát ra tiếng giòn vang dễ nghe, mẹ Thẩm ngẩng đầu chế nhạo nói, "Bọn họ còn kết thúc một cách thảm đạm như thế, cháu nghĩ rằng tình cảm giữa hai người đàn ông sẽ tốt hơn bọn họ sao."

"Nếu chỉ là bởi vì đoạn tình cảm nhìn như vững chắc này, vậy chắc chắn sẽ không lâu dài. Các cháu còn quá trẻ, có một ngày, tình cảm sẽ bị hiện thực bào mòn. Là một người mẹ, bác không muốn con trai bác ở trong một mối quan hệ không lành mạnh mà tự dìm mình vào không thể rút ra."

"Tách nhau ra, sẽ tốt cho cả hai."

Chia tay, Lâm Mộc chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Khi ở bên Thẩm Cận, hắn chỉ nghĩ rằng đời này chỉ có một người bạn trai duy nhất, nói đến kết hôn, ở bên nhau đến già. Lâm Mộc tưởng tượng tất cả tương lai của mình đều có bóng dáng Thẩm Cận trong đó...

Lâm Mộc môi giật giật, "Chúng cháu sẽ không chia tay."

Mẹ Thẩm nhìn sự giằng co và cố chấp trên mặt Lâm Mộc, không có biểu cảm ngạc nhiên quá lớn, "Điều đó không phải do các cháu có quyền quyết định."

........

Lâm Mộc từ giấc mơ bừng tỉnh, ngửa đầu nhìn trần nhà.

Hoá ra ,tất cả đều trôi qua lâu như thế!

Khi về nước và nhìn thấy Thẩm Cận, Lâm Mộc mới nhận ra rằng những chấp niệm trong quá khứ vẫn còn mạnh mẽ, và cảm giác trái tim đập nhanh đó vẫn không thể kiểm soát được.

......

Thẩm Cận ngồi xổm ngắm Mạnh Lạc.

Một khuôn mặt rất xuất chúng, dài và hẹp, ngũ quan sắc bén tinh xảo, đôi mắt hơi phiếm hồng và đôi môi thanh thoát, nhìn bao nhiêu lần cũng khiến trái tim Thẩm Cận kinh hoàng.

Lúc trước Mạnh Mặc Vũ trêu chọc tính kế Thẩm Cận, Thẩm Cận mặc kệ tình cảm trước đây, vẫn toàn lực ngăn chặn Mạnh gia trên thương trường, đến khi Mạnh gia phải kinh sợ đến xin lỗi mới dừng lại.

Không ai có thể chiếm lấy được lợi thế từ trên người Thẩm Cận, mọi kẻ dám khinh nhục Thẩm Cận đều phải trả giá đắt, chỉ có Mạnh Lạc là khác biệt, chỉ có hắn là khác biệt.

Khuôn mặt của Mạnh Lạc quá hoàn hảo.

"Đã tỉnh?"

Mạnh Lạc nghiêng đầu, nhận ra mình đang nằm trên sàn nhà ở trong phòng.

Mạnh Lạc do dự mở miệng: "Anh..."

"Anh" một hồi lâu không nói tiếp, Thẩm Cận vốn dĩ đã không ưa Mạnh Lạc, giọng điệu có phần hung dữ: "Mày muốn nói cái gì?"

Mạnh Lạc thấy câu hỏi của mình nghẹn lại, có vẻ xấu hổ, đành phải hỏi: "Anh kéo em vào đây đúng không?"

"Không nói lời hay thì câm miệng." Thẩm Cận đứng dậy, lấy một điếu thuốc từ hộp trên bàn trà, cắn vào miệng, hàm hồ nói: "Nếu đã tỉnh, đừng ngồi ngu ở đây, gọi điện thoại tìm người đến đón."

Người ngồi dưới đất suy nghĩ một lúc, nhíu mày: "Không có người."

Sau khi đưa ra câu trả lời phủ định, Mạnh Lạc nhìn người đàn ông trước mặt, lại nói: "Không có ai đến đón em."

Mạnh Lạc không thân thiết với người nhà Mạnh gia.

Thẩm Cận bình thản nói: "tỏ vẻ đáng thương? Mạnh Lạc, mày nghĩ mày như vậy tao sẽ thương hại mà buông tha mày ư?"

Thẩm Cận dựa vào lưng ghế sô pha, từ trên cao nhìn xuống kiêu ngạo mà quan sát Mạnh Lạc đang ngồi dưới đất, ánh mắt áp đảo như ngàn quân đè xuống: "Kỳ thật tao không cần ra tay, tự nhiên sẽ có người tự phát thay tao dẫm mày đến chết."

Thẩm Cận có sự tự tin này, mặc dù trên bề nổi anh chỉ có một công ty giải trí Diệu Tinh, nhưng tài sản thật sự của Thẩm Cận không chỉ ở Diệu Tinh.

Mọi người đều biết hơn phân nửa cơ nghiệp của Thẩm gia nằm ở nước ngoài, cha Thẩm mẹ Thẩm đều là thương nhân, tài sản hùng hậu chỉ có một người thừa kế là Thẩm Cận, bản thân Thẩm Cận chính là nhà tư bản.

Nịnh nọt người giàu có, đạp xuống kẻ nghèo hèn vốn là bản năng của con người, chỉ cần Thẩm Cận tỏ ra chán ghét Mạnh gia, những người hợp tác với Mạnh gia đều phải cân nhắc hành động hợp tác thương mại.

Mạnh Lạc không đáp, chỉ cúi mắt, cố chấp không động đậy.

Cuối cùng, Thẩm Cận lấy điện thoại ra gọi, yêu cầu Mạnh Mặc Vũ tự mình đến đuổi khách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro