Chương 64: Ngày tuyết rơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Cận gọi điện thoại đến đúng vào lúc đêm khuya, khi ấy Mạnh Mặc Vũ đã nằm trên giường ngủ được một giấc. Nghe thấy điện thoại reo, Mạnh Mặc Vũ vừa định phàn nàn thì nhìn thấy là Thẩm Cận gọi.

"Lái xe qua đây một chuyến." Thẩm Cận báo địa chỉ.

"Hiện... hiện tại sao?" Mạnh Mặc Vũ không chắc chắn lặp lại.

"Không có xe à?"

Mạnh Mặc Vũ từ trên giường bò dậy, "Không không, em lập tức đến."

Chỉ trong thời gian ngắn, Mạnh Mặc Vũ hưng phấn trần truồng tung tăng chạy ra ngoài, đi được nửa đường mới nhớ ra lại quay về phòng để thay quần áo.

Trước khi Mạnh Mặc Vũ tới, hai người đều im lặng. Thẩm Cận kẹp điếu thuốc, phun ra một ngụm khói, ánh mắt tìm kiếm quét qua người đang nằm co ro ở góc.

Mạnh Lạc trông rất thiếu tinh thần mà ngồi bệt trên mặt đất, nhìn kỹ hơn, cơ thể cuộn tròn trên mặt đất, run rẩy mảnh khảnh, thực sự không bình thường.

Thẩm Cận nhíu mày, bước vài bước tới trước.

Mạnh Lạc ánh mắt mờ mịt, trên mặt đều là mồ hôi, như đang sốt cao. Uống rượu không thể gặp gió, hành lang lại lạnh, tình trạng này có thể là bị cảm lạnh khi ở bên ngoài.

"Anh, anh muốn đuổi em đi?" Mạnh Lạc ánh mắt rung động, giọng nói rất nhẹ.

"Không đến mức đấy." Thẩm Cận khó khăn mới có chút ôn hòa, "Mạnh Mặc Vũ sắp tới, cậu lát nữa cùng nó trở về."

"Không cần." Mạnh Lạc cúi đầu, rồi tự mình đứng lên đỡ tường, "Không cần anh đuổi, em tự đi."

"Cậu hiện tại thế này thì sao tự đi được?" Thẩm Cận đột nhiên bực bội, giậm chân, không quay đầu lại mà nói: "Thằng chó cậu tự đi đi, chết luôn ngoài đường càng tốt."

Mạnh Mặc Vũ đến cửa, vừa định gõ thì Mạnh Lạc từ bên trong mở cửa ra. Mạnh Mặc Vũ nhìn thấy Mạnh Lạc, trạng thái thật sự không tốt, sắc mặt rất tệ, rất trắng.

Mạnh Mặc Vũ nuốt nước miếng, cẩn thận hướng vào trong phòng gọi, "Anh Cận..."

Thẩm Cận im lặng thu hồi ánh mắt, bóp chặt lòng bàn tay mới nhịn được cảm xúc không lý trí trong lòng mình, không nghĩ lại cảnh Mạnh Lạc trước khi rời đi bày tỏ tình cảm.

Thực ra Mạnh Lạc... cũng không có gì đặc biệt!

Tàn thuốc đốt tới ngón tay, Thẩm Cận ấn vào gạt tàn, trong lòng cổ quái chua xót không vứt bỏ được, làm anh có chút mờ mịt không được tự nhiên.

Mạnh Mặc Vũ nhất thời không biết mình nên làm gì, túng quẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, môi run rẩy, muốn nói gì đó để khuấy động không khí, Thẩm Cận đột nhiên hỏi: "Bên ngoài tuyết rơi?"

"Đúng vậy!" Mạnh Mặc Vũ cho rằng tìm được chủ đề, "Bên ngoài tuyết rất lớn, xe khó đi, nên em mới chậm..."

Không đợi Mạnh Mặc Vũ nói xong, Thẩm Cận cắt ngang, "Đi theo hắn!"

"..."

"A!?" Mạnh Mặc Vũ có chút không hiểu.

Thẩm Cận biểu cảm cứng đờ mà bổ sung, "...Kêu cậu đến chính là để cậu đưa Mạnh Lạc về, a cái gì! Người nhà mình mà còn khiến người khác nhọc lòng."

Mạnh Mặc Vũ có chút phức tạp nhìn chằm chằm Thẩm Cận.

Khi nghe Lâm Mộc nói Thẩm Cận thích Mạnh Lạc, cậu không tin, cậu chưa từng thấy Thẩm Cận quan tâm ai như vậy bao giờ.

Người như vậy, lại như thế nào sẽ hồi tâm.

Nhưng sự thật chính là Thẩm Cận sẽ để ý Mạnh Lạc, sẽ để ý chính là để ý, chẳng sợ người này lừa gạt anh.

Bên ngoài tuyết bắt đầu rơi nặng hạt hơn, những bông tuyết lớn trắng xóa đã phủ lên mặt đất thành một lớp mỏng.

Một đêm tuyết rơi không dứt, cảnh vật trời đất đều phải biến dạng!

Mạnh Lạc từ bên trong khách sạn đi ra, cả người như cũ vẫn ở trạng thái tồi tệ, nhưng hắn vẫn bước từng bước một vào cơn bão tuyết.

Mạnh Mặc Vũ đuổi theo ra tới bên ngoài nhưng không thấy bóng dáng Mạnh Lạc đâu

Mạnh Mặc Vũ gọi điện thoại cho Thẩm Cận, "Anh Cận, em không thấy hắn!"

Thẩm Cận nắm chặt điện thoại, "...... Đã biết."

Trước đây, anh chưa bao giờ uống say đến mức tự gõ cửa phòng mình, nhưng tối nay, Mạnh Lạc cũng không thể ở lại.

Mạnh Lạc sau khi quay xong 《 đại đạo 》 hầu như tiến vào trạng thái nửa ẩn dật, mặc dù bên ngoài tiếng gió thúc giục đến gấp gáp, anh vẫn bình chân như vại mà đi theo Mạnh Thường Lâm vào công ty. Có ý muốn mai danh ẩn tích hoàn toàn trong giới giải trí.

Cũng từ ngày hôm đó, Thẩm Cận không còn nghe tin tức về Mạnh Lạc.

Lúc này Lục Phong đột nhiên gọi điện thoại đến, "Thẩm Cận, cận có tiện không? Tôi muốn ở chỗ cậu hai ngày."

Lục Phong thanh âm có chút gấp gáp, phần lớn là đang hoảng sợ!

Thẩm Cận xoay bút ký tên, cúi đầu nhìn tài liệu, hỏi: "Làm sao nữa vậy? Lúc này tự dưng đến tìm tôi."

"Đừng nói nữa, Charles hôm nay trở về!" Lục Phong nói chuyện ngữ khí càng nhanh, "Anh ta trở về tôi liền xong đời rồi!"

Thẩm Cận dừng lại động tác chuyển bút, nhéo nhéo sống mũi.

Xem ra Lục Phong trong khoảng thời gian này đã làm không ít chuyện sau lưng Charles.

Lục Phong lo chính mình dựa vào điện thoại kể khổ, "Cũng không biết thằng nào nói cho anh ta rằng tôi nuôi ba em người mẫu vô dụng, Charles tên kia nói trở về muốn giết tôi, hại tôi bây giờ có mỗi căn hộ nhỏ cũng không dám về."

"Vậy cậu cũng đừng tới chỗ tôi!"

"Đừng mà Thẩm Cận, cứu một mạng người còn hơn xây bảy cái toà tháp, Charles cái tên kia chắc chắn sẽ giết tôi mất." Lục Phong đầu dây bên kia khẩn cấp lắc lư, rõ ràng sợ đến không chịu nổi, nhưng vẫn thích chơi với lửa.

"Bây giờ tôi tới công ty tìm cậu, anh ta chắc chắn không thể ngờ đến việc tôi sẽ ở chỗ cậu."

Chưa đến nửa giờ sau khi cúp điện thoại, Lục Phong liền khổ sở chạy vào ôm Thẩm Cận, đằng sau là Lâm Chu đang theo đuôi, người đang lắc đầu về phía anh.

Thẩm Cận thở dài một hơi, Lâm Chu căn bản chặn không được.

"Buông tay, siết chặt tôi muốn chết rồi."

"Được rồi, được rồi!" Lục Phong thấy mặt của Thẩm Cận lạnh lùng, liền buông tay ra, tự nhiên quen thuộc ngồi lên bàn làm việc của anh, mông làm nhăn những tài liệu Thẩm Cận vừa xem qua.

Lục Phong quay mặt cười tủm tỉm nói: "Trợ lý Lâm, cậu đi ra ngoài trước đi! Trong này không có chuyện gì quan trọng."

Lâm Chu nhìn về phía Thẩm Cận, thấy Thẩm Cận không phản đối, liền giúp anh đóng cửa kính.

Người vừa đi, Lục Phong lại bắt đầu oán giận.

"Cậu nói xem, sao tôi lại xui xẻo thế! Hôm nay tôi vốn dĩ đã gọi điện hẹn xong tối nay cùng Tiểu Mộng và Tiểu Ngôn đi chơi, kết quả Charles lại về nước."

"May mà tôi nhận được tin tức trước và chạy đến chỗ cậu, nếu thật sự bị Charles bắt được, thì phiền phức rồi..."

Lục Phong chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy phiền!

"Thẩm Cận, tôi sắp tới có thể ở chỗ của cậu không?"

Thẩm Cận nhìn Lục Phong cứ đem mông cọ tới cọ lui lên sấp tài liệu của mình, mặt mày đen lại.

"Lục Phong ——"

"Sao?"

"Cậu có thể dịch mông của cậu ra không?"

"......" Lục Phong cúi đầu, nhìn sấp tại tài liệu nhăn nheo dưới mông cậu, rồi nhìn lại mặt Thẩm Cận, "Xin lỗi mà, xin lỗi mà......"

Lục Phong nhảy xuống dùng tay vuốt vuốt, nhưng nếp nhăn đã không thể cứu vãn, "Cái kia...... Nếu không phiền để trợ lý Lâm đánh lại một bản, cậu ấy chắc lúc này còn chưa đi xa."

Thẩm Cận: "......"

Lục Phong có chút xấu hổ, "Đừng nóng giận mà!"

Thẩm Cận giơ tay giật lại tài liệu từ tay Lục Phong, tức giận nói: "Charles thật sự về quá trễ,  đáng lý anh ta nên về sớm hơn để xử lý cậu."

"......" Lục Phong hờn dỗi nói: "Cậu có xứng đáng làm một người bạn không?"

Thẩm Cận cảm thấy không sao cả, "Vậy cậu đừng cầu xin tôi nữa, tôi bây giờ sẽ gọi điện cho Charles!"

"Ai đừng mà! Ông nội, tôi sai rồi!"

Thẩm Cận giả vờ cười, "Tôi sẽ không bao giờ như cậu, quá mất mặt."

"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro