Chương 65: Múa thoát y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Cận vẫn quyết định đưa Lục Phong về nhà, đúng lúc này Lục Phong đến cũng thật khéo, nhìn thấy cậu lập tức quên đi những chuyện lo lắng, phiền muộn. Lục Phong thật sự là người có thể đảo lộn cảm xúc của người khác.

Vừa vào cửa, Lục Phong liền chú ý đến quầy rượu, kêu lên: "Thẩm Cận, chỗ của cậu có rượu còn tốt hơn Kim Đình nhiều, chẳng trách sao gần đây cậu không đến!"

"Chai này không tồi, ông già nhà tôi cũng có chai giống vậy."

Lục Phong lấy ra một chai "Mỹ nhân ngư" năm 1989, rượu vang Pháp chính hiệu.

Thẩm Cận không kịp ngăn cản, Lục Phong liền mở chai rượu ra.

"Đến đây, đến đây, rượu này rất thơm."

Lục Phong đã cầm ly, uống một ngụm, lập tức tỉnh rượu nhảy từ chỗ này sang chỗ khác.

Thẩm Cận đành phải ngồi xuống cùng cậu uống mấy chén.

"Mạnh Lạc gần đây phát điên rồi, đoạt một hạng mục lớn trong tay Mạnh Mặc Vũ, vì chuyện này, hai người suýt nữa đánh nhau rồi." Lục Phong vừa nói, vừa quan sát biểu cảm của Thẩm Cận.

Biểu cảm của Thẩm Cận nhỏ đến mức không thể phát hiện ra, giữa hai đầu lông mày nhíu nhẹ một cái, nhìn về phía Lục Phong, vừa lúc cùng với ánh mắt dò xét của cậu chạm nhau, "Lục Phong, cậu quen biết Mạnh Lạc đúng không?"

Nghe thấy Thẩm Cận đột ngột thăm dò, Lục Phong lập tức chớp mắt lúng túng, nhưng nhanh chóng ổn định.

"Đâu? Đâu có, tôi chỉ là hỏi bâng quơ thôi, dù sao hai người kia dường như đều có chút liên quan đến cậu, tôi tò mò nếu họ thật sự đấu đá nhau, cậu sẽ giúp ai!"

"Chỉ là tò mò, tò mò thôi! Cậu nghĩ gì thế!"

Thẩm Cận thu hồi ánh mắt, uống một ngụm rượu, lạnh lùng nói: "Sau này dù hắn có chết cũng đừng tìm tôi, với đống lộn xộn của hắn, tôi không muốn dính vào, không muốn biết."

Lục Phong trong lòng thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa bị lộ!

"Xem ra, cậu không muốn thân thiết với hắn."

Thẩm Cận căm giận nói: "Tôi từ khi nào thân thiết với hắn?"

Lục Phong: "......"

Thẩm Cận trở mặt không nhận người, Mạnh Lạc thật thảm. Tất nhiên, Lục Phong chỉ đơn thuần muốn xem hai người cãi nhau, không bao giờ nghĩ đến mình sẽ dính dáng vào.

"Vậy thì tốt, vừa khéo tôi có đồ chơi mới có thể chia sẻ." Lục Phong chớp chớp mắt, không có ý tốt nói: "Cũ không đi, mới không đến, bắt đầu một mối tình mới, mới có thể buông bỏ mối tình cũ."

Lục Phong như cái gậy chọc phân, cứ phải khuấy cho nước đục thêm, ở một số chuyện lại càng có chút hạ lưu.

Thẩm Cận hỏi: "Thật sự có thể dễ dàng buông bỏ như vậy?"

"Tất nhiên!" Lục Phong nói: "Tôi là đàn ông, tôi còn không hiểu sao?"

"Khi đang trên giường, làm gì có đầu óc nghĩ đến chuyện khác. Huống chi, gu thẩm mỹ của đàn ông chỉ thay đổi chậm rãi theo trải nghiệm và trình độ tư thế, nhìn mặt và dáng người vẫn là quan trọng nhất."

"......" Thẩm Cận lắc lắc ly rượu, hừ nhẹ một tiếng, "Làm gì có nhiều lý thuyết nguỵ biện vậy, tôi cũng là đàn ông, sao tôi không biết."

Thẩm Cận đang nói chuyện, thì điện thoại của Lục Phong liền vang lên.

Lục Phong sợ tới mức cả người đều nhảy dựng lên, luống cuống tay chân mà móc điện thoại ra, đặt ở bên tai.

Dùng ngón trỏ đè ở bên môi, hoang mang liều mạng hướng về phía Thẩm Cận đưa mắt ra hiệu.

"Chờ một chút, đợi tôi xử lý việc riêng." Dứt lời, đường dây bên kia có tiếng.

Lục Phong nịnh nọt cười nói: "Hey! babe~" (Cục cưng ơi)

"Uh, i'll go back later, okay?~" (Em sẽ về nhà trễ nhé?)

"Allright! love you~Babe~" (Vâng! Yêu anh lắm bé cưng à)

Thẩm Cận mông lung hỏi: "Cậu đang làm gì đấy!"

"Lừa con nít!" Lục Phong cười nói: "Vừa rồi Charles hỏi tôi tại sao không ở nhà, còn bảo rằng hắn không giận, đang đợi tôi ở nhà."

Thẩm Cận: "......"

Thẩm Cận dựa vào ghế sofa, tránh xa Lục Phong hơn, "Cậu cứ tính mập mờ với Charles mãi à, Lục Tình có biết cậu hỗn láo như vậy không?"

"Chị ấy? Tôi không rõ lắm, tôi cũng không giấu giếm gì." Lục Phong buông điện thoại, đặt tay hờ hững trên miệng ly, "Còn Charles, nếu anh ta chỉ chơi bời, tôi nguyện ý duy trì mối quan hệ này với anh ta. Nếu Charles nghiêm túc, à ~"

Lục Phong cười ngắn gọn, "Nếu Charles nghiêm túc, tôi sẽ cân nhắc lại mối quan hệ giữa chúng tôi."

Thẩm Cận tóm lại: "Cậu không thích hắn?"

"Thích chứ! Dáng người Charles siêu đẹp." Lục Phong nói đầy cảm xúc rồi bất ngờ tụt xuống, cười nhưng không đạt đến đáy mắt, "Thật ra! Charles rất tốt với tôi, nhưng nhiều lúc càng nghiêm túc, cảm giác bị ràng buộc càng nhiều, tôi chán ghét loại ràng buộc này."

Mặt Thẩm Cận có chút khó coi, thấy Lục Phong biểu hiện ra một vẻ lạnh nhạt cùng dáng vẻ bệnh tật, trong đầu đột nhiên hiện lên nhiều chuyện liên quan đến Lục Phong.

Mẹ của Lục Phong là gái phục vụ hộp đêm, rất không sạch sẽ và chính là Lục Đình, thời trẻ không cẩn thận để lại hậu quả.

Nghe nói vì vậy, nhiều lần ở nơi công cộng Lục Đình nhìn thấy Lục Phong liền đen mặt, thậm chí mấy năm trước còn từ chối người khác nhắc đến đứa con trai này trước mặt ông ấy.

Thẩm Cận cảm thấy, trên người Lục Phong có sự lạnh nhạt về tình cảm giống hệt cha hắn, cái kiểu thờ ơ, không quan tâm đến người khác đều không khác gì.

Lục Phong uống rượu như uống nước, ly này tiếp ly khác, tự mình uống đến say!

Lục Phong la hét muốn cho Thẩm Cận xem cơ bụng mới tập, vừa dứt lời là bắt đầu cởi quần áo, còn nói muốn múa thoát y để Thẩm Cận mở mang tầm mắt, xem thế nào mới là đàn ông thật thụ.

Nói thật, Thẩm Cận đúng là được mở mang tầm mắt!!

Đã từng thấy người uống say nôn mửa, uống say nổi điên, thậm chí đánh người cũng thấy rồi!

Lục Phong lại giở trò, hướng về Thẩm Cận chơi trò lưu manh.

Muốn Thẩm Cận sờ cơ bụng mình, sau đó bắt đầu nhảy múa, vừa nhảy vừa cởi.

"Thẩm Cận, cậu nhìn xem tôi có mạnh mẽ không?"

"Bọn họ đều nói kỹ thuật của tôi tốt nhất! Nhưng bọn trai bao đó vẫn thích cậu hơn."

Lục Phong có chút ủy khuất ngồi trên thảm, lay quần, hỏi: "Cậu thấy tôi so với cậu như thế nào? To không?"

Thẩm Cận: "......"

Thẩm Cận sợ hết hồn, luống cuống tay chân kéo quần Lục Phong lên, "Đừng! Cậu giỏi nhất, cậu to nhất!"

Thật vất vả mới thu dọn xong hết những đồ vật nhỏ vương vãi khắp nơi., Lục Phong đột nhiên tiến gần mặt Thẩm Cận, hỏi: "Có người kỹ thuật rất tệ ——"

Thẩm Cận: "......"

Lục Phong hỏi: "Cậu không tò mò đó là ai sao?"

Thẩm Cận nằm đó không cảm xúc nói: "...... Không tò mò."

"......"

Hai người mặt đối diện, Thẩm Cận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có chút nghịch ngợm của Lục Phong, toàn bộ biểu hiện đều là "Cậu mau hỏi tôi! Cậu mau hỏi tôi đi!!" rất khẩn thiết.

Thẩm Cận thở dài, anh thật sự không nên tích cực đối đáp với một kẻ say.

Thẩm Cận thỏa hiệp nói: "Tò mò!"

Lúc này Lục Phong vừa lòng, toàn bộ biểu hiện đều là "Tôi biết đó" đầy đắc ý, "Cậu tới gần đây chút, tôi nói nhỏ cho cậu nghe!"

Thẩm Cận không nhúc nhích!

Lục Phong không vui, "Sao không mau lại đây! Đây là một cái... Bí mật."

Thẩm Cận lần đầu tiên cảm thấy Lục Phong còn rất... Ngốc nghếch.

Thẩm Cận không còn cách nào khác, nghe theo ý Lục Phong dịch người vào một chút, Lục Phong nhẹ nhàng nói: "Charles ngoại trừ có cu bự, kỹ thuật tệ muốn chết! Cậu không biết đâu, hắn thích... véo mông tôi, hắn còn đỏ mặt nữa chứ... Ha ha ha."

"Có phải rất thú vị không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro