Chương 66: Mau sờ đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Cận: "......"

Thẩm Cận đột nhiên ngẩng đầu.

Chuyện này có thể nói ra à?

Lục Phong nói xong, lập tức cả người lăn ra, nằm trên mặt đất.

Chuông cửa lúc này vang lên, Thẩm Cận nghĩ anh giải rượu cũng khá nhanh.

Mở cửa, bên ngoài xuất hiện một người.

Charles mặc một chiếc áo gió đen, lạnh lùng đứng trước cửa, mặt mày cau có.

Không biết xuất phát từ cảm giác gì, có lẽ là do Thẩm Cận uống rượu bị lây sự ngốc nghếch từ Lục Phong, hoặc là đầu óc vẫn chưa hồi phục từ kích thích vừa rồi.

Thẩm Cận liếc mắt nhìn Charles từ trên xuống dưới, thật sự chỉ liếc mắt một cái.

Cũng không biết người ngoại quốc này ăn gì mà lớn lên lớn lên cao to như vậy, đứng ở cửa như một bức tường, cả người còn rất rắn chắc.

Charles nhạy cảm phát hiện Thẩm Cận đang đánh giá, mặt mày càng cau có, "Cậu nhìn cái gì?"

"Không có gì." Thẩm Cận thu hồi ánh mắt, không có hoảng hốt mà dựa vào cửa, "Cái này Charles tiên sinh, đêm khuya anh chạy đến chỗ tôi, có việc gì không?"

Charles gật đầu, đôi mắt nhuốm màu xanh lam nhìn chằm chằm Thẩm Cận, "Lục Phong, cậu ta chạy ra ngoài, tôi tới tìm đưa người về."

Thẩm Cận nhớ rõ Lục Phong ngu ngốc cố ý chạy đến chỗ anh, mục đích chính để trốn Charles, nghĩ rồi vẫn cười lắc đầu, "Thật không khéo, vừa lúc tôi cũng muốn tìm Lục Phong có việc."

"Nếu anh tìm được cậu ta, nhớ bảo hắn trả tiền nợ tôi lần trước."

"Có chuyện đó à!" Charles nghi ngờ, tầm mắt vẫn hướng thẳng vào phía trong ngó qua ngó lại, "Cái kia Thẩm tổng có thể cho tôi vào xem một lát không?"

Thẩm Cận lập tức kéo mặt xuống, nụ cười trên mặt cũng lạnh đi vài phần, "Thế nào, Charles tiên sinh còn muốn vào kiểm tra?"

"... Không phải!" Charles có chút do dự, thấy thái độ kiên quyết của Thẩm Cận, cũng không muốn làm căng thêm.

"Xin lỗi, đã làm phiền!"

Charles muốn rời đi, Thẩm Cận vừa thở phào nhẹ nhõm thì trong phòng liền vang lên một âm thanh ái muội không rõ.

"Thẩm Cận, cậu đi đâu rồi! Cơ bụng tôi còn chưa sờ đâu! Mau tới đây..."

Thẩm Cận: "..."

Charl·es: "..."

Lạy trời, tự huỷ rồi! Đi mau đi!!

Mẹ kiếp, người ta đều sắp đi rồi, đồng đội heo lại kêu lên vào lúc này...

Charl·es lập tức dừng lại, xoay người.

Một tay đẩy Thẩm Cận ra, xông vào!

Được rồi! Không cần che giấu nữa, Lục Phong nên trải qua kiếp này.

Thẩm Cận chậm rãi đi vào, vừa đi vừa nói: "Tôi không định sờ cơ bụng của hắn đâu, anh đừng..."

... Hiểu lầm rồi!

Trên thảm, Lục Phong vốn quần áo xộc xệch, Charles tới gần để kéo quần lên, bây giờ quần lại rơi xuống, treo lơ lửng trên mông.

"Anh tránh ra! Không cần anh—"

Lục Phong thấy Thẩm Cận tới, còn cười, "Cậu mau tới đây! Tôi rèn luyện đã lâu, cơ ngực đẹp lắm!! Mau sờ đi!"

Charles mặt không biểu cảm, ôm Lục Phong trong lòng, hoàn toàn đen mặt.

Thẩm Cận hít sâu một hơi, thầm mắng trong lòng: Sờ con mẹ cậu, câm miệng đi đồ ngốc!

"Đây là hiểu lầm thôi, Lục Phong tự cởi, tôi không có định sờ."

Thẩm Cận đối diện ánh mắt của Charles, chỉ vào Lục Phong giải thích, "Hơn nữa, tôi không đói khát đến mức như vậy."

Charles ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm vào Thẩm Cận, hắn tìm trong mắt không thấy một chút chột dạ nào. Người trong lòng Charles cũng nhận ra không khí không đúng, nắm mặt Charles cẩn thận nhìn, "Anh... trông giống một người."

Charles hỏi: "Giống ai?"

Lục Phong hít hít mũi, "Một tên đáng ghét!"

Charles: "..."

"Anh ta làm đau tôi, tôi rất khó chịu, tôi ghét hắn!"

Charles: "......"

Thẩm Cận nhẹ giọng nói, "Hai người có muốn về nhà rồi nói chuyện không, anh cũng thấy rồi đó. Lục Phong lộn xộn đến thế này, chắc không tiện đâu."

Charles nhìn xung quanh, thấy trên mặt đất đều là chai rượu ngã đổ, có chút ngượng ngùng mà nói: "Xin lỗi!"

Thẩm Cận nói: "Đi thôi đi thôi!"

Charles chỉnh lại quần áo cho Lục Phong, nhỏ giọng dỗ dành, "Lạnh đấy, mặc đồ vào."

...

Người đi rồi, Thẩm Cận cũng không quan tâm đến rác rưởi trên mặt đất, đá văng chai rượu dưới chân rồi đi vào phòng ngủ.

Anh quá mệt mỏi, ngày mai sẽ có người giúp việc đến, giúp anh dọn dẹp những thứ lộn xộn trong phòng.

Mạnh Lạc tiếp quản Mạnh gia trong một tháng, trong khoảng thời gian này, Mạnh Mặc Vũ và Mạnh Lạc đối chọi gay gắt, không ngừng gây rắc rối cho hắn.

"Mạnh tổng, có bưu kiện điều chuyển trong công ty, tiểu Trương của tổ B muốn chuyển đến tổ chúng ta."

Mạnh Lạc nhận lấy tài liệu, không ngẩng đầu lên nói: "Không phải tốt sao? Anh nói năm sau thiếu người, vừa đúng lúc giúp anh giảm bớt công việc."

Trợ lý Hứa Văn là người Mạnh Thường Lâm phái đến bên cạnh Mạnh Lạc, tổ B lại do Mạnh Mặc Vũ quản lý, chẳng phải là muốn cài người vào bên cạnh Mạnh Lạc sao?

Cái vị Mạnh tổng mới tới này thật là ngốc thật hay giả vờ ngốc đây?

Hứa Văn không vui nói: "Nói là điều tạm để học tập, muốn hỗ trợ bồi dưỡng, nhưng người này cũng không phải người của chúng ta."

"Tự dưng đột nhiên đưa người đến mà không đánh tiếng trước, cậu sẽ không sợ hắn ở tổ hạng mục giở trò quỷ sao?"

Mạnh Lạc xoay bút, cười khẩy nói: "Tôi biết anh đang lo lắng cái gì? Yên tâm, tôi đều có kế hoạch hết rồi."

"Anh không phải đang có một hạng mục trong tay sao? Để tiểu Trương đi làm. Khách hàng quen thuộc anh như vậy, đột nhiên thay đổi người phụ trách, chắc chắn sẽ không quen."

"Nếu hạng mục này bị thất bại, anh nói xem những người của tổ B không gánh nổi trách nhiệm. Trải qua chuyện này, tin rằng công ty sau này sẽ biết giữ đúng mực và không can thiệp nữa."

"Nếu một ngày hắn ở đây, liền có một ngày nguy hiểm tiềm ẩn, tôi thật sự không yên tâm..."

Mạnh Lạc dừng bút, nhìn Hứa Văn, "Cho nên hạng mục trong tay anh nhất định phải bảo vệ tốt, công ty càng chú trọng kết quả, không quan tâm quá trình."

"Hơn nữa, tôi đây không phải nuôi không công người của tổ B, nhanh nhất một tháng, là có thể khiến hắn trở về nơi xuất phát..."

Thẩm Cận tháng này ra ngoài có việc, vừa về đến nhà, hành lý còn chưa kịp sắp xếp, mẹ Thẩm lúc này gọi điện, bảo Thẩm Cận đi sân bay đón người.

Nói là con gái của bạn, công ty cũng có hợp tác với Thẩm gia, ngầm có ý tác hợp.

Cô ấy đến thành phố chơi, mẹ Thẩm liền để lại số điện thoại của Thẩm Cận.

"Đúng rồi, đừng nghĩ lừa gạt được mẹ, bằng không mẹ sẽ bảo Thẩm Thiếu Tắc đến xem chừng con."

"Mẹ ——" Thẩm Cận đau đầu đến khó chịu, "Mẹ để cô ấy tới đây làm gì?"

"Lúc này gọi mẹ vô dụng, đây cũng là ý của ba con, nếu con không còn dùng được, sinh cho mẹ một đứa cháu, mẹ và ba con sẽ không quan tâm con ngủ với con gái hay con trai."

Mẹ Thẩm giọng rất nhẹ, nhưng uy lực vẫn còn đó. Thẩm Cận không sợ, chỉ là nghĩ đến Thẩm Thiếu Tắc, anh trai của Thẩm Cận.

Thẩm Cận có cảm giác phức tạp về Thẩm Thiếu Tắc.

Thẩm Thiếu Tắc chính là con cưng của biển rừng, được bà Lâm giáo dưỡng, năng lực công tác xuất sắc, nhưng lại là một tên lắm lời.

Nếu Thẩm Thiếu Tắc tới, chắc chắn sẽ thực hiện quyết sách của bà Lâm một cách hoàn hảo, trông chừng Thẩm Cận kỹ càng.

Tốt nhất là đừng đến!

Trời càng lạnh hơn, mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng bị bánh xe chạy qua để lại bùn tuyết đen.

Thẩm Cận từ trên xe bước xuống, thở ra một hơi, giày da đạp lên bùn tuyết, phát ra tiếng lộn xộn.

Thẩm Cận đến sân bay để đón người.

Rất nhanh, một nữ sinh dáng người yểu điệu, mang ủng dài bước ra từ bên trong.

"Anhhh Cậnnn ——"

Thẩm Cận bị người đang chạy đến ôm chầm lấy, "La Vi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro