Đệ lục chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ lục chương

Kỉ Kỉ

Phương Kì vừa mệt vừa đói, một thân mùi thối dính ở trên người, cô đơn ngồi ở dưới đáy hố. Bốn bề im lặng, trừ bỏ tiếng gió thì chính là âm thanh của côn trùng.

Thiên địa trong lúc đó giống như chỉ còn lại một người là hắn.

Phương Kì sờ sờ bụng đang kêu gào, đói khát đến nỗi mắt díu lại, nhịn không được bắt đầu oán than thở dài. Tại sao nhân vật chính trong sách cùng với trên thực tế lại khác biệt lớn như vậy? Hắn tự bổ não rõ ràng chính là một đứa nhỏ nhu nhược nhát gan, gầy trơ cả xương, bị người đánh chửi không dám phản kháng, chỉ biết khóc, ngẫm lại là người cực kỳ dễ tổn thương.

Ngày hôm qua hắn nhìn thấy trên người đứa nhỏ đầy vết thương, trong lòng khỏi phải nói có rất nhiều tư vị. Một lòng một dạ nghĩ như thế nào hảo hảo chiếu cố y, dưỡng béo lên một chút.

Kết quả chỉ qua một buổi sáng tiểu cừu đã biến hóa nhanh chóng thành con sói con giảo hoạt. Trước sau cố gắng đem hắn đẩy vào một cái hố.

Lúc nãy nhân vật chính ngồi xuống ở gần rìa hố, hắn còn buồn bực nửa ngày không biết nhân vật chính có ý tứ gì. Hiện tại suy nghĩ lại, rất có thể là tiểu bạch nhãn lang này yên lặng quan sát xem hắn có trèo lên được hay không. Nếu hắn bò lên được, dám khẳng định nhân vật chính ở bên trên nhất định sẽ không chút do dự một cước đạp hắn xuống.

Dù sao thì hổ phụ vô khuyển tử, nhân vật chính nếu không có điểm tâm cơ, cũng chưa chắc có thể Thành Thần.

Phương Kì mặt đau ngực cũng đau, cong lưng giống ông già ngồi trên mặt đất tự hỏi.

Loại thâm sơn rừng già thế này trông cậy có người tới cứu là chuyện không có khả năng, nhân vật chính thì càng không, y không ném đá xuống đã là từ bi rồi. Bây giờ, không biện pháp nào khác ngoài tự lực cánh sinh.

Cũng may hố này cũng không quá sâu, cũng có chỗ mượn lực leo lên. Hiện tại nếu muốn. . . . . .

Phương Kì không được tự nhiên xê dịch cơ thể, ngừng suy nghĩ mà cúi đầu đánh giá. Hắn cảm giác giống như có cái gì đang chọt vào mông mình.

Cái hố to này quanh năm suốt tháng không biết tụ lại bao nhiêu lá rụng, bên trong không chừng lại chôn quái vật gì đó. . . . . . Phương Kì mông như bị lửa đốt nhảy dựng lên, dán sát vào vách tường, vạn phần cảnh giác nhìn vào chỗ hắn mới vừa ngồi.

Không phải ảo giác, nơi đó quả nhiên có cái gì đó. Lá cây dính trên mặt đất từ từ trồi lên, phát ra âm thanh ' tốc tốc ' rung động như là có vật chui từ dưới đất lên.

Phương Kì cố lấy lại bình tĩnh, nhìn xung quanh tìm vũ khí. Nhưng bốn bề của hố ngoài vách tường trơn ra thì gì cũng không có.

Mắt thấy tụ đất càng ngày trồi lên càng cao, quái vật sẽ chui ra mất. Phương Kì cái khó ló cái khôn, nhanh chóng xoay người cởi giày mình, tùy thời chuẩn bị tấn công.

Tại nơi thế này không biết phải sẽ chui ra cái ' trò vui ' gì, lòng như bị châm lửa. Bỗng Phương Kì cảm giác tê dại ngứa ngáy ở phía sau gáy, còn có cái gì đó thật dài dán ở má hắn chậm rãi đi thẳng xuống lỗ tai.

Phương Kì từ nhỏ đã không thích côn trùng, cảm thấy chúng sẽ dễ dàng chui vào trong mũi cùng tai người.

Phương Kì phát hoảng muốn ném đi một chiếc giày. Tay trái theo phản ứng nắm lấy, vừa nắm lên đã thấy, tuyệt thật, một con rết dài bằng nửa bàn tay!

Con rết béo mập ở trên tay hắn rung đùi đắc ý, hé ra vô số chân màu đỏ tươi.

Có có có độc? !

A a a a a a a!

Một thân Phương Kì nổi da gà, tóc gáy dựng lên, gấp đến độ nhảy loạn. Lúc này bên má phải lại truyền đến cảm giác ngứa ngáy tê dại quen thuộc, Phương Kì ném giày ở trên tay phải ra sức vỗ, lại là một con rết khổng lồ!

Phương Kì sắc mặt biến đổi, hai tay loạn vẫy, con rết một trước một sau bay xuống.

Ngay lúc đó, trong lá cây bỗng nhiên lộ ra một cái mỏ vịt. Sau đó chính là một cái đầu lông xù.

Mỏ vịt này ngẩng lên, há mồm chuẩn xác tiếp được một con rết đang bay thẳng đến. Một con khác dừng cách đó không xa, mỏ vịt kinh hỷ từ phía trong nhào ra, vẫy vẫy tiểu mông. Hai móng chế trụ con rết lộn xộn rồi vươn đầu lưỡi cuốn vào miệng nuốt.

Phương Kì: ". . . . . ."

Mỏ vịt này bẩn không thể tả, trên đầu còn dính hai phiến lá rách. Một đôi mắt tròn vo sáng lấp lánh tha thiết nhìn hắn.

Phương Kì yên lặng nhìn lại.

Tiểu quái vật so với màn hình di động không lớn lắm, y chang con gà con, thân thể tròn xoe, miệng bẹt dài ra như cái xẻng, miệng khi hé ra so với đầu còn muốn bự hơn.

Tiểu mỏ vịt nhìn hắn một hồi, thấy hắn không phản ứng, lắc cái đầu nhỏ rồi chủ động run run đến trước mặt Phương Kì. Chân sau đạp đất đứng thẳng lên, giơ hai chân trước, vỗ vỗ móng, lại vỗ vỗ miệng.

"Ka-ki!"

Phương Kì: "? ? ?"

Thấy hắn vẫn là không phản ứng, tiểu mỏ vịt lại nhiệt tình bước lên trước vài bước, giơ móng vỗ vào miệng, "Ka-ki! Kỉ kỉ kỉ! Kỉ!"

"Không có đồ để cho ngươi ăn rồi, " Phương Kì xấu hổ nói: "Làm phiền một chút, ngươi giẫm lên chân ta."

Tiểu mỏ vịt: ". . . . . ."

Tiểu mỏ vịt tựa như hiểu tiếng người, tịch mịch buông chân trước, cúi đầu nhìn dưới mặt đất.

Xem tiểu mỏ vịt không có lực công kích, Phương Kì không để ý nó nữa liền mang giày vào, sờ sờ tìm xung quanh hố, lật ra được mấy nhánh cây. Hố không có ánh mặt trời luôn âm u ẩm ướt, nhánh cây đã ở bên trong thời gian quá dài trở nên mềm mại tràn ngập dẻo dai.

Hắn vốn định dùng nhánh cây cạo rêu ra, sau lại phát hiện dù cạo thế nào cũng vẫn trơn. Liền nhanh trí quyết định thu gom nhánh cây, lột xuống da đem ruột trắng bên trong đánh nát rồi xoa ở quanh hố, gia tăng lực ma sát.

Nhưng vấn đề là không có công cụ thuận lợi để làm, ngay cả cục đá cũng không. Phương Kì trước hết chỉ có thể lấy tay khẩy từng tầng xuống, tốc độ quá chậm, cuối cùng mất hết kiên nhẫn, trực tiếp đặt ở miệng nhai cắn rồi nhổ ra.

Cứ thế lăn qua lăn lại, không biết đã qua bao lâu.

Tạm nghỉ một lát, Phương Kì lại cởi vớ ra, vo thành hình cầu rồi nhét vào trong giày. Sau đó tháo dây giày cột hai đôi vào nhau, treo ở trên cổ.

Tiểu mỏ vịt nếm thử vỏ cây Phương Kì vứt trên mặt đất, nhấm nháp một chút liền vẻ mặt đau khổ chân đem vỏ cây đá bay. Sau đó ngồi xổm xuống đất, liếm liếm miệng, đôi mắt trông mong nhìn Phương Kì, vươn tiểu móng vuốt do dự nghĩ muốn kéo ống quần của hắn.

Phương Kì vận sức chuẩn bị leo lên, lúc này một con côn trùng có cánh bay ngang qua. Tiểu mỏ vịt thân thủ linh hoạt, xoay thắt lưng, đầu lưỡi vươn ra ngậm sâu vào miệng kỉ kỉ kỉ ăn.

Chờ nó ăn xong, Phương Kì đã đi được một đoạn dài.

Chân không mang giày dễ dàng dùng lực hơn so với lúc mang. Hai tay Phương Kì run run đầy mồ hôi cố gắng làm cho càng khô càng tốt. Sau đó bỏ vào trong túi quần đầy mảnh vụn của nhánh cây, mỗi khi trèo lên trên được một chút sẽ xoa nó ở vị trí bám vào kế tiếp.

Biện pháp này nhìn có vẻ ngu ngốc, thế nhưng lại dùng được. Phương Kì nhất cổ tác khí* liều mạng bò lên, không dám thở mạnh.

* Nhất cổ tác khí: có nghĩa là không ngừng nỗ lực cho đến lúc cuối.

Đầu nhô ra khỏi miệng hố, trước mắt là một tầng cỏ dại lớn đang lay động, thành công gần ngay trước mắt. Nhưng chờ đến khi tay hắn vươn ra lại bắt vào một khoảng không, nhìn kỹ lại thì thấy cỏ dại cách hắn xa vạn dặm.

Cỏ dại xung quanh hố đã sớm bị nhổ sạch sẽ, ở bên cạnh chỉ có một đống cỏ khô nhỏ.

Phương Kì: ". . . . . ."

Phương Kì một ngụm khí bị nghẹn ở ngực không thể trôi xuống, thiếu chút nữa nghẹn chết. Nhìn rõ được nhân tâm, tiểu nhãi con Hồng Nguyên này một chút đường sống cũng không lưu lại, chắc chắn không phải dạng người dễ đối phó.

Ở trong truyện, đám đệ tử Phong Dao Phái thường kéo bè kéo phái ra hành động. Nhưng nếu những người này chỉ có một hoặc hai người dám đến phía sau núi, hắn không chút nghi ngờ, nhân vật chính nhất định sẽ giết chết bọn họ.

Ở mép hố không có cỏ dại mượn lực, Phương Kì ổn định cơ thể lung lay sắp đổ, ra sức kéo ở trên mặt đất trơn nhẵn, bỗng kéo được một cái hố nông.

Nhắm mắt hít sâu, sau đó dùng lực vịn vào hố nông, cả người từ trong hố bò ra.

Lúc này, trời không sai biệt lắm tối đen.

Tiểu mỏ vịt trong hố kỉ kỉ kỉ nôn nóng chạy quanh một vòng, thấy người phía trên không chú ý tới mình. Nó buồn bực mổ vào tường, sắp khóc.

Phương Kì mệt muốn chết nằm trên mặt đất trước đem hơi thở ổn định lại, nghĩ thầm tiểu tổ tông này thật gây sức ép người, cừu này không báo hắn liền không cưới vợ. Một ngày một đêm không ăn uống, đối mặt bầu trời đầy sao, một hồi lâu sau mới khôi phục thể lực.

Từ trên mặt đất đứng dậy, bốn phía liền sáng lên các đóm lửa ma trơi, Phương Kì rùng mình, im lặng mang giày vào rồi bước đi. Vừa đi được một đoạn bỗng cảm thấy phía sau lưng có người, bên cạnh cũng có người. . . . . . Hắn chạy càng nhanh, cuối cùng cái gì cũng không nghĩ liền chạy như điên.

Sơn động cách nơi này không xa, đi đường hơn mười phút cũng tới nơi.

Dọc đường bình an vô sự. Nhìn sơn động ở phía xa, nghĩ đến bên trong có đồng loại làm bạn, Phương Kì liền nhẹ nhàng thở ra.

Hắn lai giả bất thiện*, một cước đá văng cửa gỗ, nhận thấy bên trong hảo im ắng, chỉ có ánh trăng chiếu xuống.

* Lai giả bất thiện: chỉ người đến nhưng không có ý tốt.

Phương Kì sợ có trá, cảnh giác nhặt bên ngoài một hòn đá nhỏ ném vào.

Hón đá lăn ' cùm cụp cùm cụp ' trên mặt đất hai vòng. Phương Kì đợi một hồi, không nhúc nhích.

Nghĩ đến tình cảnh nhân vật chính ở Phong Dao Phái, tâm Phương Kì trầm xuống, không dò xét nữa mà bước thẳng vào nhà tranh.

Phía trên giường là một thân ảnh nho nhỏ dựa vào vách tường cuộn tròn. Phương Kì ngồi ở bên giường, một tay chống xuống cảm thấy đụng vào một cái gì đó dính dính.

Cái cảm giác này. . . . . . Phương Kì thầm nghĩ không tốt, đây là máu!

Tiểu hài tử dựa sát vào vách tường, giấu mình trong bóng tối không thấy rõ lắm. Phương Kì nghiêng người đem nhân vật chính ôm lại, tiểu hài tử mơ mơ màng màng ở trong ngực hắn trở mình. Phương Kì có điểm ôm chặt hơn một tí, nhẹ giọng dỗ: "Nghe lời, đừng nhúc nhích."

Dù không ngừng đau đến hôn mê, giống như vẫn nghe được lời của hắn, tiểu hài tử không còn động đậy nữa.

Ôm người dưới ánh trăng, trước sau bất quá chỉ có hai ba động tác, quần áo trước ngực của Phương Kì đã bị máu thấm đầy. Nương ánh trăng nhìn lên, tiểu hài tử cả người biến thành huyết nhân, lui ở trong lòng hắn, sắc mặt đỏ bừng, huyết nhục mơ hồ.

Phương Kì trước mắt tối sầm, một ngày không gặp, tại sao lại thành như vậy?

Miệng vết thương trên người Hồng Nguyên so với buổi sáng ngày hôm nay càng nghiêm trọng thêm nhiều lắm.

Vết thương cũ mới trên người tối hôm qua vốn dĩ đã được miệng liếm, trải qua một đêm hồi phục ít nhất cũng đã không chảy máu nữa. Thế nhưng lúc này nhìn vết thương cũ đóng vảy của y không biết bị ai dùng sức kéo khiến lộ ra thịt trong đỏ tươi. Cánh tay cùng trên đùi đều bị thương, da thịt bị bỏng hiện ra phồng rộp màu đen.

Toàn thân không có một khối da lành lặn.

Phương Kì không đành lòng nhìn, xoa xoa thái dương, hốc mắt nóng lên.

Hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi, mấy năm nay nhân vật chính như thế nào lại sống được.

Vì sao lại có người ngoan độc đến như thế, lấy làm nhục thành niềm vui đối với việc ác bản thân mình làm ra không có chút cảm giác tội lỗi. Ngược lại một lần so với một lần càng thêm nghiêm trọng, giống như vì bộ dạng ngươi xấu xí cho nên việc bị người khác làm nhục là lẽ đương nhiên.

Rốt cuộc là cái loại tâm tính gì đây?

Phương Kì hồi tưởng lại nội dung quyển sách 《 Thành Thần 》, cơ hồ bộc lộ hết nhân tính hắc ám ghê tởm.

Những kẻ bắt nạt hung tàn, những người đứng xem lạnh lùng. Trong hoàn cảnh thế này mà lớn dần lên, có thể làm gì?

Chỉ có trầm mặc, không phải loại trầm mặc bùng nổ, mà chính là trầm mặc diệt vong. Tất nhiên, nhân vật chính sẽ không chết, hắn trầm mặc là để Thành Thần, hướng thế giới toàn bộ triển khai điên cuồng trả thù.

Phương Kì thở dài một hơi, hắn chưa bao giờ chờ mong kết cục đến như lúc này.

Người trong lòng ngực di chuyển, Phương Kì phục hồi tinh thần, một tay ôm, tay còn lại vội vàng băng bó một chút miệng vết thương đang chảy máu. Tiểu hài tử hai tay kẹp chặt với nhau bởi vì động tác của Phương Kì mà bừng tỉnh dậy. Ánh mắt khẽ mở, suy yếu nhe ra răng nanh sáng bóng hướng về hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro