Đệ ngũ chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ ngũ chương

Bẫy rập

Trông cậy vào nhân vật chính đánh vỡ trầm mặc là không có khả năng, Phương Kì khụ một tiếng, ra vẻ thoải mái nói: "Ngươi tên là gì? Ha ha, trước tiên giới thiệu một chút. Ta là Phương Kì, ta đến từ. . . . . ."

Còn chưa dứt lời, Phương Kì đã mở to hai mắt khó tin nhìn nhân vật chính.

Nhân vật chính xốc chăn bông ngồi dậy, không coi ai ra gì đẩy quần áo rách nát lên làm lộ ra hai tay hai chân nhỏ bé yếu ớt. Sau đó vươn đầu lưỡi, ở trên người liếm tới liếm lui.

Phương Kì: ". . . . . ."

! ! ! ! ! ! ! ! ! !

Khi hắn đọc sách cũng không nhận ra nhân vật chính lại thiếu tâm nhãn như vậy!

"Ai u tiểu tổ tông ngươi đây là đang làm gì! Không thể liếm, rất bẩn! ĐM, đã bao lâu ngươi chưa tắm rồi?" Phương Kì vẻ mặt hỏng cực kỳ nâng lấy cánh tay nhân vật chính . Mùi máu tươi, vị tanh hôi hắc lên thật khó thở.

Vì cái gì phải liếm chính mình chứ, chẳng lẽ là để tắm rửa ? !

Phương Kì cầm lấy cánh tay gầy gò của nhân vật chính, hạ giọng xuống dỗ dành: "Tắm rửa cũng không nên làm như thế này, mẹ ngươi. . . . . ." Phương Kì dừng một chút, nhớ tới mẹ kế nhân vật chính là một tra, mẹ ruột đã sớm không còn, vì thế cứng nhắc chuyển lời nói sang: "Ca ca mang ngươi đi tắm rửa sạch sẽ nha, ngoan."

Nói xong Phương Kì nhân tiện bế người lên, không biết bên ngoài làm sao có nước đây. Bất quá thể trọng nhân vật chính nhẹ như thế, vừa ôm vừa tìm chắc cũng không vấn đề gì.

Ai ngờ, tiểu hài tử đè lại cánh tay hắn, kiên định rút ra.

Nhìn nhân vật chính tuổi còn nhỏ nhưng không ngờ khí lực lại mạnh dữ dội, Phương Kì cảm giác hai cánh tay có điểm tê dại, đành phải buông ra.

Nhân vật chính cúi người cố hết sức đem cẳng chân trái liếm hết một lần. Lúc này, Phương Kì mới để ý vị trí mà tiểu hài tử liếm qua đều là miệng vết thương còn chưa lành.

À, hắn đọc sách nhanh như gió, nội dung truyện có nói qua một đoạn không rõ ràng vậy, nước bọt của nhân vật chính có tác dụng trị liệu miệng vết thương.

Phương Kì quẫn bách xoay người, chạy về phía cửa. Xem ra nhân vật chính không thiếu tâm nhãn, hắn mới là người thiếu.

Phương Kì đẩy hai cánh cửa lung lay gần sắp hỏng tới nơi. Hiện tại gió đã lặn, dương quang sáng sớm mềm mại xuyên thấu qua tán cây rũ xuống. Ngày đầu tiên hắn đi vào thế giới này liền như vậy bắt đầu rồi.

Phương Kì lộ ra đôi mắt thâm quầng duỗi thắt lưng, đột nhiên nhớ tới cái chăn ẩm ướt của nhân vật chính.

Quay đầu lại nhìn nhìn nhân vật chính còn đang rửa sạch miệng vết thương, Phương Kì quay ngược về phía giường đem chăn bông ôm lấy.

Động tác nhân vật chính bỗng ngừng, ánh mắt di chuyển. Đáy mắt mang theo hàn ý khắc cốt dừng lại ở trước ngực Phương Kì.

Chú ý tới ánh mắt của tiểu hài tử, Phương Kì xem như không có gì kiên nhẫn nói: "Ta đem phơi nắng bị. . . . . ."

Còn chưa nói xong, Phương Kì liền cảm giác một đoàn bóng đen đập vào mặt. Ngay sau đó song chưởng trầm xuống, tiểu hài tử trừng mắt nhìn chằm chằm vào chăn ẩm ướt. Mười ngón tay cong lên như móng chim ưng, ngón tay vươn thẳng đến hai mắt Phương Kì!

Không nghĩ tới tiểu hài tử không lên tiếng thì thôi, vừa ra tay liền ngoan độc như vậy. Phương Kì nhanh chóng ngẩng đầu lên, khó khăn lắm để bảo vệ đôi mắt. Tiểu hài tử nhắm không trúng, chuyển lên trên mặt hắn quẹt thật mạnh, cào ra mười vết máu.

Một đạo vết máu bắn lên khóe mắt, Phương Kì hét thảm một tiếng, chăn rơi xuống đất. Bàn tay nhẹ nhàng chùi chùi, liền thấy, cả, tay, toàn, máu!

Cảm giác mặt như bị lột xuống một tầng da, đau rát dữ dỗi, nước mắt sinh lý tràn ra chảy xuống hai má. Cơn đau khiến hắn không còn phân rõ phương hướng.

Phương Kì không ngừng hít sâu, dốc sức kiềm chế xúc động bản thân muốn đánh vỡ con mẹ nó tiểu kê kê của đại gia này, nhắc nhở chính mình bình tĩnh, bình tĩnh, không cần đắc tội nhân vật chính. Y không thể trêu vào thật sự không thể trêu vào = =. Đổi qua góc độ bình tĩnh mà suy nghĩ, hiện tại là một cơ hội khó có được cỡ nào để xoát hảo cảm! Vừa lúc có thể thể hiện sự cao thượng vĩ đại, tình cảm sâu đậm lấy ơn báo oán của hắn. Ngươi thương tổn ta, ta cười không để bụng làm cho nhân vật chính cảm thấy xấu hổ vô cùng!

Phương Kì lau mắt, không kìm lòng nổi cắn răng nói: "Thao. . . . . . Ta là người tốt, mẹ nó, không nhìn được tâm người tốt, hùng hài tử này. . . . . ."

Nửa ngày không nhúc nhích, Phương Kì cúi đầu nhìn trên mặt đất cả giường, chăn cùng nhân vật chính đều đã biến mất sạch sẽ.

Quay đầu lại, xuyên thấu qua hai cánh cửa nhỏ rách nát. Một tiểu hài tử đen đúa ôm lấy chăn của chính mình, lắp ba lắp bắp chạy như điên lên núi.

Phương Kì: ". . . . . ."

Phương Kì nhìn thấy cái bóng lưng bỏ trốn kia, chỉ biết vừa bực vừa buồn cười. Tâm nhân vật chính lạnh nhạt hung tàn, y về sau lại bị bức ngày càng gay gắt, nhưng dù sao hiện tại bất quá cũng chỉ là đứa nhỏ nghịch ngợm. Cứ tưởng như vậy thì làm mình sợ y sao, Phương Kì hắn không tin mình không thu thập được con sói con chết tiệt đó! Chó cắn Lã Động Tân*!

* Chó cắn Lã Động Tân: Không nhận biết ai là người tâm lành hạnh tốt; đức thiện hảo của một người lại chẳng quan trọng gì đối với phường bạc bẽo vong ân.

Phương Kì chạy đuổi theo sau, dựa vào công phu nhân vật chính lúc này chắc hẳn đã chạy được nửa dặm .

Hai người khoảng cách ngày càng rút ngắn, Phương Kì thấy được bóng dáng thâm nhất cước thiển nhất cước* của nhân vật chính, đôi lúc thiếu chút nữa ngã xuống, tâm lại sinh ra cảm thông nghĩ muốn đỡ lấy. Tiểu hài tử này ăn không đủ no mặc không đủ ấm, không ai đau không ai yêu, sống thật sự không dễ dàng. . . . . . Đối với người xa lạ như hắn tự vệ cũng là lẽ thường. So sánh với việc lừ đừ không làm gì, hiện tại biết đánh hắn là chuyện tốt a! Ít nhất còn có điểm giống người.

* Thâm nhất cước thiển nhất cước: Bước thấp bước cao với tâm trạng rất nặng nề.

Nhìn y liều mạng chạy, tay ôm chăn như ôm báu vật. Phương Kì liền mềm lòng .

Y sợ bị mình đánh đi!

Hắn dù sao cũng là một người trưởng thành, tay chân đều dài, đuổi theo sau một tiểu hài tử thật sự là hẹp hòi. Mắt thấy thiếu chút nữa bắt được góc áo tiểu hài tử, Phương Kì theo sát ở phía sau la to: "Ta thực không phải người xấu. Ngươi dừng lại trước đã, chúng ta nói chuyện. . . . . ."

Nhân vật chính cũng không quay đầu lại, chạy nhanh hơn .

Phía trước là một khe suối dài, ngăn trở đường đi, Phương Kì hừ cười nhìn xem ngươi còn chạy chỗ nào. Tiểu hài tử sửng sốt trước khe suối vài giây, sau lại làm như có điểm đã tính toán trước. Phương Kì nghiêng người túm lấy cánh tay y, tiểu hài tử tay mắt lanh lẹ tránh thoát liền chọn một góc độ gian xảo, đột nhiên thay đổi hướng sang trái chạy vụt đi mất.

Phương Kì chuyển hướng theo vào một con đường nhỏ hẹp, trước mắt từ từ sáng tỏ thông suốt, dẫn vào là một mảnh đất rộng lớn bằng phẳng. Phương Kì tìm thân ảnh nhân vật chính xung quanh, không để ý cẩn thận dưới chân đột nhiên xuất hiện hố to, ' OẠCH ' bị rớt vào.

Té xuống rồi.

Phương Kì QAQ

Phương Kì ôm đầu, khóc không ra nước mắt, hắn đây là tạo nghiệt gì a. . . . . .

Ngã xuống nhưng thật ra không đau, phía dưới hố là một tầng thật dầy lá rụng hư thối, rất là xốp, chỉ là mùi vị - thật sự không được tốt lắm.

Phương Kì từ mặt đất đứng lên, phi phi phi phun ra một miệng thối lá cây, hai tay hướng lên trên.

"Kéo ta lên." Phương Kì kiềm chế cơn phẫn nộ, cao quý lãnh diễm nói: "Kéo ta lên, chuyện này ta còn có thể xem như chưa xảy ra."

Tiểu hài tử từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt đen nhánh không một gợn sóng. Sau đó, đột nhiên khoanh chân ngồi xuống, muốn bắt đầu tu luyện.

Phương Kì: ". . . . . ."

Hắn hiện tại cho dù muốn bào chữa cho nhân vật chính cũng không được nữa rồi! Y chính là cố ý bơ hắn!

Nỗi nhục này thật sự không nhỏ đâu!

Đây là ngày đầu tiên hắn ở trong sách a, chẳng lẽ sẽ bị cẩu tha đi luôn sao?

Phương Kì nhìn nhân vật chính nhắm mắt ngồi một bộ dáng mọi việc không liên quan mình, đến rắm cũng không thả. Ta đây không sống tốt thì ngươi cũng đừng nghĩ sống khá giả, Phương Kì ở dưới hố la hét hát một khúc 《 Cao Nguyên Thanh Tạng 》, 《 Sơn Lộ Thập Bát Loan 》, 《 Nguyệt Lượng Chi Thượng 》 cùng 《 Tối Huyễn Dân Tộc Phong 》.

Nhân vật chính bất vi sở động.

Phương Kì sờ sờ yết hầu, tự tổn hại chính mình. . . . . . Hát làm khát nước chết mất sớm biết vậy cũng sẽ không hò hét lớn tiếng như thế, vốn dĩ cũng chẳng có ai đáp lại.

Phương Kì oán hận trừng mắt nhìn nhân vật chính, xem ra không thể trông chờ gì! Hắn bắt đầu đánh giá xung quanh.

Hố này ước chừng sâu ba thước, xung quanh vách hố đầy rêu xanh. Phương Kì bước lại sờ soạng một chút, thật trơn trượt.

Như thế này, làm, sao, lên?

Phương Kì đi quanh hố một vòng, xác định ở hướng đông nam dựa theo hắn nghiên cứu qua, nơi này cách nửa thước tả hữu sẽ có một chỗ dùng lực được, nếu cố gắng có thể thoát ra đi.

Phương Kì vừa nghĩ xong liền tràn ngập ý chí chiến đấu cùng tin tưởng, chờ hắn lên được nhất định phải tét mông thằng nhóc hư hỏng này phát khóc!

Vì nguyện vọng tốt đẹp, Phương Kì bắt đầu trèo lên.

Lần đầu tiên đi được nửa thước, rơi xuống.

Lần thứ hai đi được một thước, rơi xuống.

Lần thứ ba đi được nửa thước, lại rơi xuống.

Lần thứ tư. . . . . .

Đến lần thứ tư, Phương không nghĩ muốn gì nữa, chỉ muốn khóc.

Rêu xanh càng bị giẫm lên càng trơn trượt, bàn chân ổn định tay lại không nắm chắc, khi tay nắm vững chân lại không ổn, tóm lại chính là vững tay thì lại không để ý chân. Hơn nữa nơi này chính là thâm sơn, Phương Kì nếu tay chân đều ổn cong mông dán giữa không trung, lại thường thường bị tiểu sâu từ đâu bay đến trên mặt, miệng, cảm giác cả người thật sự không tốt lắm.

Phương Kì mặt ủ mày chau ở dưới đáy hố, nghĩ thầm nam tử hán co được dãn được liền không biết xấu hổ ngẩng đầu nhìn tiểu hài tử nghĩ muốn van cầu y kéo mình lên. Ngẩng đầu lên vừa lúc nhân vật chính đứng dậy.

Phương Kì chạy nhanh tới lấy lòng: "Ta thật sự không phải người xấu, ta căn bản không phải là đệ tử Phong Dao Phái gì đâu. . . . . . Kéo ta lên đi mà QAQ uy -- đi đâu thế? Chớ đi a! Anh hùng! Đại hiệp!"

Nhân vật chính đi rồi.

". . . . . ." Phương Kì hét lớn: " ĐM có gan thì đừng quay lại ! ! !"

Phía trên xuất hiện một bóng người.

Phương Kì mừng rỡ nói: "Tráng sĩ ta sai rồi, ta không phải đang mắng ngươi. . . . . ."

Nhân vật chính vốn dĩ cũng không nhìn hắn, xoay người nhặt lên góc chăn, kéo chăn bỏ đi.

Phương Kì: ". . . . . ." QAQ

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tiểu kịch trường

Rất nhiều năm sau, nhân vật chính mặt lạnh lùng hỏi: "Ta là con khỉ xấu xí?"

Phương Kì: "Cái mặt thối đó ta nói giống khỉ đã là lưu tình khen người rồi, kỳ thật chính là nhìn như đít khỉ!"

Nhân vật chính: ". . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro