Đệ tứ chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ tứ chương

Lần đầu gặp

Nhét hảo góc chăn, Phương Kì ngồi ở bên giường đăm chiêu ủ dột nhìn nhân vật chính một hồi, lại nhìn khắp phòng. Vách tường sơ sài rách nát, bốn phương tám hướng đều bị lọt gió.

Lúc này đã là đêm, cuồng phong gào thét. Bên ngoài là gió lớn, bên trong lại từng đợt gió nhỏ ùa vào. . . . . .

Hoàn cảnh sống gian khổ vô cùng, trên bàn ngay cả cái chén cũng không có, nhân vật chính sống thật vất vả! Hắn phải theo nhân vật chính cùng nhau vất vả a!

Phương Kì sờ sờ khuôn mặt nhân vật chính, không còn quá nóng. Sau đó đứng dậy đi về hướng cửa.

Thời gian, địa điểm, nhân vật là ba từ mấu chốt. Hiện tại nhân vật nằm ở trên giường, thời gian cùng địa điểm thì vẫn chưa xác định chắc.

Trước nhìn hình dáng nhân vật chính thoạt nhìn chỉ có bảy tám tuổi, nhưng Phương Kì tất nhiên sẽ không như vậy cho rằng nhân vật chính cũng chỉ nhiêu đó tuổi. Bởi vì thời gian dài chưa được cung cấp đầy đủ dinh dưỡng, cơ thể nhân vật chính lộ rõ ràng vẻ gầy yếu thoạt nhìn như bảy tám tuổi. Trên thực tế cũng phải chín tuổi, mười tuổi rồi đi?

Lại nhìn cảnh vật chung quanh một chút, cũng không giống như còn ở Triệu phủ, khả năng cao là Phong Dao Sơn.

Phương Kì ôm nghi vấn tiến lên vài bước, kéo ra một cái kẻ hở, gió lạnh vù vù thổi vào. Phương Kì không ngờ gió lại lớn như vậy, ngũ quan đều bị thổi biến hình. Cửa gỗ phía sau lạch cạch va vào vách tường tạo tiếng vang thật lớn sau đó lại bắn ngược trở về.

Ngoài trời mưa như trút nước, Phương Kì đụng vào cửa té ngã liền đứng dậy, bụi dính đầy mặt và đầu cổ.

Phương Kì phi phi hai tiếng, đỡ lấy khung cửa, mới phát hiện nơi này không phải là nhà tranh, mà là một cái phá sơn động. Khung cửa đụng vào lạnh lẽo này thật ra là thạch bích.

Liền đi trước nhìn xem sao.

Phát hiện nơi này là một toà núi hoang, cỏ dại mọc thành bụi, đại thụ khô cằn thất thân bát triển xuất hiện lan tràn. Tiểu sơn động tọa lạc ở giữa núi, bốn phương tám hướng một cái lại một cái vắt ngang với nhau tựa như nấm mồ.

Lọt vào trong tầm mắt đều là những dãy núi chi chít.

Phương Kì yên lặng hai giây.

Được rồi, hắn đã xác định nơi này chính là phía sau núi của Phong Dao Phái.

Nếu hắn nhớ không lầm thì phía sau Phong Dao Sơn đều là quỷ a ! ! !

Phương Kì không dám nhìn nhiều, ra vẻ trấn định lui ra phía sau ba bước, tay chân nhanh chóng chạy về phía cửa.

Trong truyện thông tin về Phong Dao Phái được miêu tả rất rõ ràng. Phong Dao Phái lấy danh là Đạo tu kỳ hào, chiêu mộ đệ tử kỳ thật chỉ là một tạp môn tiểu phái. Tu Chân Giới môn phái rất nhiều, một tay bắt liền được một bó to, nên loại hình doanh nghiệp nhỏ không giấy phép này. . . . à không môn phái không chính chủ này vô cùng nhiều. Chỉ có điều so với các tiểu phái bất đồng khác, Phong Dao Phái càng không chính quy, quy mô càng lớn.

Phong Dao Phái ở Tu Chân Giới không địa vị gì, chưởng môn thậm chí chỉ là tu vi Đạo tu.

Tu Chân Giới có Đạo tu, Kiếm tu, Phật tu và còn rất nhiều phương thức tu luyện khác. Mà cấp bậc phân chia trừ bỏ tiền tố không giống, thì những cái khác đều giống nhau.

Đạo tu chỉ cần Nhập Đạo, sẽ chính thức rảo bước tiến lên Đạo tu một mạch. Theo sau đó là: Đạo Sư, Đạo Tông, Đạo Linh, Đạo Vương, Đạo Hoàng, Đạo Tôn, Đạo Thánh, Đạo Đế, Đạo Thần.

Kiếm tu: Nhập Kiếm, Kiếm Sư, Kiếm Tông, Kiếm Linh, Kiếm Vương, Kiếm Hoàng, Kiếm Tôn, Kiếm Thánh, Kiếm Đế, Kiếm Thần.

Phật tu: Nhập Phật, Phật Sư, Phật Tông, Phật Linh, Phật Vương, Phật Hoàng, Phật Tôn, Phật Thánh, Phật Đế, Phật Thần.

. . . . . .

Từ đó suy rộng ra.

Mỗi một cấp lại chia làm bốn bậc: thấp, trung, cao, đỉnh.

Nhập X là bậc thấp nhất, X thần là bậc cao nhất. Nói như vậy, đến X thần, tu vi cơ bản đã có thể thành truyền thuyết một đời.

Mà nhân vật chính chính là nhân vật chính, đương nhiên sẽ không thể bị quơ đũa cả nắm như thế được. Mặc kệ là Đạo Thần, Ma Thần, Phật Thần hay là Kiếm Thần thì vẫn có một loại tiền tố phân biệt.

Nhân vật chính cuối cùng đạt tới cấp bậc là Thần. Cho thấy ở thực lực tuyệt đối, tất cả công pháp linh khí, phương thức tu luyện đều là hổ giấy.

Trở lại chuyện chính.

Nghiêm khắc mà nói, tu sĩ chỉ khi tới cấp năm mới có thể khai tông lập phái. Lấy Đạo tu mà ví dụ, chỉ có thể tới tu vi Vương mới có khả năng khai kiến môn phái.

Chưởng môn Phong Dao Phái chỉ là một Đạo tu bậc trung, ước chừng thấp hơn tu vi Vương hai cấp. Thượng bất chính hạ tắc loạn, đủ để có thể thấy được Phong Dao Phái có bao nhiêu không chính quy.

Môn phái bất chính, thu đồ đệ cũng không nghiêm khắc. Chưởng môn mang theo một quyển Tu Chân Giới nhập môn công pháp tả tơi mua trên đường cái giả danh lừa bịp, hồ lộng khát vọng tu chân của phàm nhân, thật sự là vô cùng thối nát.

Thế nhưng, đệ tử xin vào cửa thật không ít.

Phàm nhân tôn sùng nhất là tu chân. Bán hàng rong, làm ruộng, thậm chí làm quan, trong nhà nếu có tiền tích góp dư dả thì mặc kệ đứa nhỏ nhà mình có tuệ căn hay không, đều muốn trên người nó dính tiên khí.

Vì thế, Phong Dao Phái lăn qua lăn lại mọi nơi đều oai qua liệt tảo*.

* Oai qua liệt tảo : "oai qua" là dưa méo, "liệt tảo" là táo nứt. Ý chỉ sự xấu xí, méo mó, không tốt.

Phong Dao Phái tọa lạc trên Phong Dao Sơn, chiếm sơn đặt tên, môn phái cũng gọi là Phong Dao Phái.

Phía trước Phong Dao Phái thật sự là chốn thu hút lòng người. Núi non trùng điệp, vạn cây màu xanh biếc. Mỗi bước đi bộ trong sơn đạo nối thẳng tận mây xanh, kẻ khác nhìn lên mà cung kính, tựa như một tòa tiên sơn.

Chuyển tới mặt sau, một nấm mồ lại một nấm trồi lên, chẳng phân biệt được ngày đêm, quanh năm đều vây bởi sương mù. Chân núi có một hố sâu, bạch cốt buồn thiu đều là hung thi chết oan oán khí tận trời. Đại thụ cứng cáp che lấp lấy mặt trời, ở chỗ sâu trong sơn cốc mặc dù là mùa hè nắng chói chang cũng không thấy được một ánh dương quang. Buổi trưa đã hiện ra vẻ âm trầm đáng sợ, càng đừng nói khi về đêm.

Môn phái tu chân rất chú ý phong thuỷ, ngũ hành bát quái. Phong Dao Phái phía trước núi khiến người khác mắt sáng rỡ bao nhiêu, phía sau núi lại vô cùng đáng sợ. Môn phái thế gia bình thường cũng sẽ không lựa chọn nơi này làm bản doanh để kiêu ngạo.

Này cũng là nguyên nhân trọng yếu cho việc tại sao Phong Dao Phái lại lập nghiệp ở Phong Dao Sơn.

Trong truyện, nhân vật chính bị sư huynh đệ xa lánh phải sống ở phía sau núi.

Xem tình huống hiện tại, nhân vật chính có vẻ đã ở phía sau núi một đoạn thời gian tương đối dài. Lại nhìn bầu trời mùa thu, hiện tại hẳn là năm thứ ba ở Phong Dao Phái.

Dựa theo theo trục thời gian trong sách thì tình tiết nhân vật chính trở thành mồi của khắp thế gian, trận đấu nổi tiếng ở đại hội thí luyện Phong Dao Phái cũng gần sắp đến rồi.

Phương Kì thần sắc nghiêm trọng, khỗ não gãi đầu.

Nói đến mồi, ngày mai nên ăn cái gì đây QAQ

Vì cái gì hắn không xuyên tới phần mở đầu -- trực tiếp đem nhân vật chính mang đi, mọi thứ một lần nữa bắt đầu. Không thì cũng xuyên tới phần kết cục -- tận mắt xem nhân vật chính nhiều lần trải qua khó khăn bá khí trắc lậu ngược tra. Thế méo nào cứ phải xuyên vào giữa truyện? Này không khoa học! Hắn thật sự rất muốn xuyên thẳng tới kết cục!

Phương Kì kìm lòng không được bắt đầu nghĩ loạn, kết thúc của《 Thành Thần 》vẫn còn từng câu từng chữ khắc ở trong đầu hắn. Kết quả vừa mới tỉnh dậy, lại trở về thời kỳ trước giải phóng . . . . . . Ngẫm lại kết cục rồi lại nhìn hiện tại. . . . . . Ông trời a, cái mức độ chênh lệch giữa lòng sông so với mặt biển này thật sự làm người ta rất muốn quyên sinh.

Nhưng mà ở mặt khác hắn lại cảm thấy có chút may mắn. Thời điểm đọc sách, qua từng trang và câu văn, hắn nghĩ tác giả xuống tay với nhân vật chính quá độc ác. . . . . . Hiện tại hắn đã ở trong này, có lẽ sẽ giúp nhân vật chính bớt ăn một chút khổ đi?

Một đêm không ngủ.

Ở phía Đông, mặt trời vươn lên ánh sáng nhợt nhạt. Phương Kì mệt mỏi sờ trán của mình, lại sờ qua trán nhân vật chính.

Cuối cùng cũng hạ sốt, khí sắc khôi phục lại bình thường.

Cảm ơn trời đất.

May mà nhân vật chính có một nửa huyết mạch ma thú, thể chất vượt xa hẳn người thường. Ngày hôm qua, hắn đoán nhiệt độ cơ thể của nhân vật chính cũng lên đến 40℃ . . . . . . Phương Kì thả lỏng bả vai đau nhức một chút. Hiện tại hai mắt của hắn đều bị thâm quầng đen xì, nơi này không có thuốc hạ sốt cũng tìm không thấy được thầy thuốc, hắn lại đối với thảo dược dốt đặc cán mai. . . . . . Bên ngoài từng chỗ đều là mộ phần, nơi này chính là Tu Chân Giới, cô hồn dã quỷ bay tới bay lui. . . . . . Cho dù hắn biết về thảo dược cũng không dám ra ngoài!

Thu lại tay, Phương Kì đầu nghĩ muốn chợp mắt. Vừa mới điều chỉnh một tư thế thoải mái, liền nghênh đón lấy một đôi mắt xinh đẹp.

Đôi mắt này thật sự rất hảo, đen trắng rõ ràng. Ánh mắt u ám thâm thúy, tròng đen nhiều hơn tròng trắng cho nên nhìn phá lệ có tinh thần.

Nếu không nhìn mặt y. . . . . . Có thể được đôi mắt như vậy, nhất định vẻ bề ngoài xuất chúng.

Dù chỉ liếc mắt nhìn một cái, tim Phương Kì lại mạc danh kỳ diệu lỡ một nhịp. Theo bản năng từ trên giường đứng dậy, trực giác muốn lui về phía sau.

Hắn một đêm không ngủ, một là vì chăm sóc nhân vật chính, hai là do tâm lý gây nên.

Trước đó Truyền Âm Thạch nói hai chữ: "Cứu y." cũng quá đơn giản không rõ ràng. Ban đầu Phương Kì lý giải ý tứ chính là cứu mạng sống nhân vật chính, sau lại cẩn thận nghĩ lại. Tuy rằng nhân vật chính vô số lần gần chết nhưng dù thế nào cũng có vầng hào quang nhân vật chính, sao có thể nói chết là chết được vốn dĩ không cần hắn cứu. Cho nên Phương Kì đoán ' cứu ' này ý là chỉ đối xử tử tế với nhân vật chính?

Phương Kì cũng không biết mình đoán đúng hay sai, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.

Dù sao thì vấn đề này có thể nói sau, hiện tại vấn đề cấp bách chính là nhân vật chính.

Phương Kì chuẩn bị tâm lý cho chính mình cả một đêm.

Những việc nhân vật chính đã trãi qua khác hẳn so với người thường. Vì thế y hội rất không muốn thân mật, đối với con người chứa đầy địch ý mãnh liệt điên cuồng, thậm chí cự tuyệt người có ý tốt bụng giúp đỡ. Y nếu nhìn thấy mình có lẽ sẽ la hét thất kinh, tràn ngập phòng bị đến nỗi đánh hắn không chừng. . . . . .

Phương Kì nghĩ tới vô số loại khả năng, chỉ là không nghĩ tới sẽ như vậy.

Hắn lùi về sau không phải vì ánh mắt nhân vật chính có bao nhiêu hung ác đáng sợ, mà là bởi vì. . . . . .

Cực bình tĩnh .

Sự bình tĩnh đó không hợp với lẽ thường, như một ao tù nước đọng.

Ánh mắt tiểu hài tử nhìn hắn âm trầm mà lạnh như băng, tuyệt vọng chết lặng. Không khí tràn ngập sự ngột ngạt nặng nề.

Khiến người khác chỉ cần liếc nhìn một lần đều cảm thấy phi thường áp lực.

Một đứa nhỏ chắc hẳn không nên có loại ánh mắt này.

Không. . . . . . thậm chí không một người nào nên có ánh mắt thế này.

Phương Kì lui về hai bước mới chợt nghĩ không tốt. Người với người mới gặp, ấn tượng đầu tiên vô cùng quan trọng, hắn hiện tại quần áo không chỉnh tề thì thôi, lại còn lộ ra thái độ này. Lấy tâm lý mẫn cảm tiêu cực của nhân vật chính rất có thể nghĩ là do hắn thấy vẻ ngoài của y đáng sợ nên mới cách xa ra . . . . . . Không may đắc tội nhân vật chính mất rồi.

Phương Kì nắm chặt tay, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Hắn cố gắng rặn ra một nụ cười ôn nhu nhìn nhân vật chính.

"Cảm giác sao rồi. Còn choáng váng đầu không?" Phương Kì vẻ mặt thân thiết, não tàn nói: "Vua nhảy cấp."

. . . . . .

Phương Kì lập tức phản ứng bản thân vừa mới nói cái gì, mặt đều tái lại. Tuy rằng nhân vật chính quả thật là vua nhảy cấp, từ cấp 0 trực tiếp lên mãn cấp! Nhưng mà cũng không cần hắn phải nói raa!

Phương Kì xấu hổ hướng nhân vật chính cười cười.

Y sẽ không cho là mình đang mắng y đi, Phương Kì lo lắng nghĩ.

Suy nghĩ vài giây, Phương Kì thu lại biểu tình, không được tự nhiên nhích lại gần.

Tiểu hài tử mặt không chút thay đổi, không bị chọc giận, cũng không bị lấy lòng. Y không nói một lời, chỉ dùng một ánh mắt như ao nước lặng chăm chú nhìn hắn.

Xem phản ứng này của y, Phương Kì cuối cùng cũng trì độn ý thức được tình hình có bao nhiêu khó giải quyết. Tối hôm qua hắn vẫn là quá mức lạc quan rồi.

Hắn tình nguyện nhân vật chính vừa tỉnh dậy liền la to, tràn ngập đề phòng. Điều này ít ra cũng chứng minh được y đối với nhân tình ấm lạnh còn có phản ứng, hỉ nộ ái ố.

Thế nhưng mà hiện tại y cái dạng này, Phương Kì thật sự cảm thấy thúc thủ vô sách - bó tay không biện pháp.

Nhân vật chính từ nhỏ đã sớm đối với ngoại giới sợ hãi, căng thẳng. Bây giờ thái độ y đối với thế giới gần là quỷ dị lạnh lùng, gần như đã chấp nhận số mệnh, ngay cả giãy dụa đấu tranh cũng không cần.

Phương Kì nhất thời cũng không biết như thế nào tiếp tục đối thoại, mờ mịt nhìn nhân vật chính.

Hai người đối mặt nửa ngày, Phương Kì nhịn không được lại bắt đầu miên man suy nghĩ. Ánh mắt hắn hảo thương tâm a. . . . . . Nhân vật chính có nhìn thấy không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro