Đệ tam chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ tam chương

Thật xấu xí

Phương Kì nằm trên giường cố gắng tìm lại tri giác.

Hắn mở to mắt, cảnh vật mờ nhạt, liền dụi dụi mắt, nhìn thấy vẫn là một đoàn hư ảnh.

Đây là ở đâu?

Phương Kì đầu đau muốn nứt ra, cả người bủn rủn chậm rãi chống ván giường ngồi dậy. Tay trái bỗng đụng phải một thứ dính dính, còn tay phải đụng như là tro bụi.

Phương Kì chà xát ngón tay, này là cái gì a.

Lại một lúc sau, miễn cưỡng có thể thấy rõ đồ vật này nọ, Phương Kì vừa giơ tay lên liền chạm mắt tới--

A, a, a! Máu!

Phương Kì quá sợ hãi, nơi này không phải là hiện trường giết người đi? ! Không kịp suy nghĩ, cơ thể hắn đã theo bản năng nhảy dựng lên, chân tay muốn phóng ra ngoài.

Đi chưa được nửa bước đã đụng trúng thứ gì đó, dài dài, mềm đầu dưới cứng như cánh tay người.

Phút chốc trong đầu Phương Kì run rẩy hiện lên hai chữ màu đỏ thật to. Thi thể? Thi thể? Thi thể?

Hai chữ này như ma chú xoay vòng vòng trong lòng Phương Kì làm cho hắn muốn co cẳng chạy thật nhanh càng xa càng tốt. Nhưng ngoài ra còn có một thanh âm nho nhỏ vang lên: Lỡ như chưa chết thì sao?

Lỡ như chưa chết thì sao? Mày thấy chết mà không cứu à?

Phương Kì suy tính rõ ràng lại một chút, nếu hôm nay hắn không ngoái đầu lại mà chạy trối chết. Chuyện này mỗi khi đêm về sẽ thành ác mộng khiến hắn mất ngủ triền miên mất. . . . . . Thấy chết mà không cứu thấy chết mà không cứu thấy chết mà không cứu! Mày không phải là nam nhân sao? !

Phương Kì cân nhắc mặt lợi và hại, nhìn qua một cái cũng sẽ không mù. Hắn lấy hết dũng khí chậm chậm cúi đầu nhìn lướt qua, lại nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Bỗng dưng, Phương Kì nhận thấy người này có điểm nhìn quen mắt.

Trên mặt đất là một tiểu hài tử áo quần rách rưới, cả người toàn là máu, trên cơ thể đầy vết thương lớn nhỏ.

Phương Kì gian nan nuốt một ngụm nước miếng, híp mắt nhìn kỹ. Tiểu hài tử hai mắt nhắm nghiền, vì đau đớn mà lông mày hơi nhăn lại, một mái đầu khô cứng như rơm rạ do đã lâu không tẩy gội, từng sợi từng sợi bết vào nhau nhìn như đệ tử Cái Bang.

Nhưng này không phải trọng điểm.

Trọng điểm là trên mặt đứa nhỏ dầy đặc lông đen vàng, mọc so với khỉ còn tươi tốt hơn. Trong lòng Phương Kì có một dự cảm xấu, run run đẩy quần áo tiểu hài tử lên liền thấy tay chân, cái bụng, đùi đều che kín bởi các hạt ban đỏ.

Phương Kì: ". . . . . ."

Hai mắt Phương Kì tối sầm, con khỉ con xấu xí này như thế nào lại giống như là Hồng Nguyên trong《 Thành Thần 》 ? ! ! !

Này không phải đi!

Quả thực là thiên phương dạ đàm* ! ! !

* Thiên phương dạ đàm : Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không thực.

Đại não Phương Kì trống rỗng, ngồi phịch dưới đất cố gắng bình phục lại hô hấp.

Ngồi trên mặt đất lạnh lẽo một hồi lâu, lãnh khí theo lòng bàn chân truyền lên sống lưng. Phương Kì sợ run cả người miễn cưỡng tìm về một tia thần trí. Hắn cúi đầu, một lần nữa nhìn kỹ tiểu hài tử nằm trên mặt đất.

Sau n lần nhìn, liền sờ thử lông mao trên mặt tiểu hài tử -- không có bị dính đi.

Phương Kì thu hồi tay, cắn cắn ngón rồi lại chà xát tay lên da. Hội đau, hội lạnh, xem ra không phải nằm mơ. Hắn cố hết sức chấp nhận chuyện này là thật, hắn có vẻ như, có thể, giống như là đã xuyên vào một quyển sách, chỉ là. . . . . .

Cho dù người này là Hồng Nguyên, y tại sao lại ở chỗ này?

Thật sự không phải là trò đùa dai của người nào đó chứ?

Phương Kì trở mình đứng lên, tựa như muốn lục lọi càn quét xung quanh.

Hắn tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện trong một quyển sách, nhất định có nguyên nhân gây ra. Thừa dịp bây giờ mới đến vẫn chưa phá hư hiện trường, trước nhìn xem có manh mối gì hữu ích không.

Nhà nhân vật chính chỉ có bốn bức tường, không có bất kỳ một tiếng động. Phương Kì đứng ở trong phòng quay một vòng, đã có thể đếm được rõ ràng có bao nhiêu con ruồi bọ ở đây.

Rất nhanh, Phương Kì phát hiện ở đầu giường có một tảng đá màu đen hình vỏ sò.

Phương Kì kinh ngạc nhanh chóng cầm lấy trong tay phân tích. Tảng đá đen như mực, lại bóng loáng như ngọc.

Nếu hắn nhớ không lầm thì trong truyện có một loại đá sang quý bậc nhất tên Truyền Âm Thạch, làm từ nhĩ cốt của ma thú cấp chín cực kỳ hiếm thấy, có thể truyền âm từ mười vạn dặm. Đồng thời còn có thể ghi âm, chất lượng rất tốt thu lại như Tân Hoa từ điển, mấy vạn năm đều có thể nghe mà âm thanh vẫn giữ được như lúc ban đầu.

Truyền Âm Thạch này vốn dĩ chỉ có chưởng môn gia chủ đại môn phái thế gia mới có thể dùng. . . . . . Như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này?

Ngay tại thời điểm trong bụng Phương Kì đầy nghi hoặc, bên tai bỗng mơ mơ hồ hồ truyền đến một thanh âm suy yếu. Phương Kì xoay đầu nhìn tiểu hài tử nhân vật chính đang hôn mê, không phải y. Nghiêng tai lắng nghe, cái thanh âm già nua nhưng tràn ngập cường lực kia giống như từ nơi rất xa rất xa lại truyền đến.

Phương Kì nhìn Truyền Âm Thạch trong tay.

"Cứu y."

Cứu y?

Cứu người nào cơ?

Phương Kì ngơ mặt, người nọ đang nói với hắn?

Trong truyện《 Thành Thần 》có thể thấy luôn xuất hiện tầng tầng lớp lớp ẩn sĩ cao nhân, tùy tiện chọn một người cũng mạnh hơn rất nhiều so với thể loại tép riu như hắn. Người nào trong cuốn sách này cần hắn cứu chứ?

Phương Kì lại lướt mắt quét trong phòng một vòng, nhìn đến gương mặt nhân vật chính.

. . . . . .

Có lẽ hắn nên đổi câu tự hỏi lại thành: Trong phòng này, người nào cần hắn cứu = =

Phương Kì cầm Truyền Âm Thạch ngồi xổm xuống, có điểm không xác định nói: "Cứu ai a? Nhân vật chính? Hồng Nguyên? Ngươi là ai? Ta như thế nào lại ở chỗ này?"

Thanh âm trong Truyền Âm Thạch càng ngày càng mờ ảo .

"Cứu y."

Chẳng lẽ không phải có người truyền âm đi, mà chỉ là một khối thanh âm được chứa trong Truyền Âm Thạch?

Phương Kì trầm mặc một lát, không muốn hỏi nhiều mà thử thăm dò một vấn đề cực để ý, "Ta còn có thể trở về hay không?"

Tuy rằng cuộc sống bên kia không còn vương vấn điều gì. Cha mẹ ly hôn từ sớm, lập gia đình mới cũng đã có con riêng, sự tồn tại của hắn chỉ còn là sự dư thừa khó xử . Nhưng mà trải qua vài năm phấn đấu, thiên tân vạn khổ cuối cùng cũng để dành được số tiền vừa đủ để mua nhà, mới trang hoàng chờ ngày dọn về. Kết quả một ngày chưa ở được đã ngủm, nghĩ lại liền cảm thấy lỗ vốn!

Phương Kì khẩn trương chờ đợi bên kia trả lời, không để ý thấy Truyền Âm Thạch trong tay đã bắt đầu xuất hiện vết nứt nhỏ vụn.

Bên kia trầm mặc hồi lâu, Truyền Âm Thạch giống như phát ra một tiếng thở dài thật dài, thanh âm già nua mơ hồ nói: "Chỉ cần ngài đồng ý giúp đỡ."

Phương Kì thở ra nhẹ nhõm một hơi, loáng thoáng cảm thấy có chỗ nào không được đúng. Thế nhưng. . . . . . có thể trở về là tốt rồi.

Ngay tại lúc hắn muốn hỏi khi nào thì trở về được như thế nào trở về ngươi là ai, thì bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng vang vỡ vụn. Ngay sau đó tay phải tê rần, Phương Kì nghiêng đầu nhìn tay phải trống rỗng, Truyền Âm Thạch đã vỡ thành bột phấn theo khe hở tay rơi xuống.

Vỡ rồi? Phương Kì hỗn độn nghĩ, cái Truyền Âm Thạch không dùng bền giống trong sách miêu tả a! Không phải nói cái gì mà cứng rắn vô cùng, từ xa có thể truyền âm có thể phòng thân này kia sao? !

Hắn đọc sách còn tự bổ não nó thành kim cương!

Lúc này, tiểu hài tử trên mặt đất bỗng phát ra tiếng rên ngắn ngủi.

Phương Kì phục hồi tinh thần cúi đầu nhìn nhân vật chính. Tiểu hài tử cắn chặt môi, kiềm lại tiếng rên rỉ đến nỗi sắc mặt đỏ bừng.

Phương Kì hoảng hốt chốc lát.

Trong sách, việc kia thiên địa bất dung, cho nên thiên địa bất nhân không được thương xót, chính là đứa nhỏ trước mắt này sao?

Hắn như thế nào cũng không thể đem hài đồng gầy yếu, cùng với kết cục《 Thành Thần 》 con người tối tăm cường đại, có khí thế chiếm lấy núi sông. . . . . . Thần kia, liên hệ với nhau được.

Phương Kì thần sắc phức tạp nhìn nhân vật chính, trong phút chốc liền chìm vào suy nghĩ.

Không có biện pháp, đứa nhỏ này bây giờ là một thân da bao xương cốt, gầy trơ cả xương, vết sẹo cũ chưa lành lại thêm vết thương mới. Trên người vết roi xanh tím đan xen, miệng vết thương mới trên da thịt đã muốn nhiễm trùng mưng mủ, cũng may thời tiết chuyển lạnh nên không bị giòi bọ bám vào.

Y tuổi còn nhỏ như vậy sao có thể tự chiếu cố tốt bản thân mình. Không có cha mẹ chăm sóc đã đành, nay lại bị bạn bè, sư huynh đệ đồng môn bắt nạt tra tấn. Người trưởng thành còn không thể chịu đựng được thống khổ tra tấn, y chỉ là một hài đồng yếu ớt như thế nào chịu được?

Nhưng vì đã xem qua nội dung truyện phía sau nên Phương Kì phi thường rõ ràng, hiện tại vẫn chưa chấm dứt. Trước nhận hết các đau khổ thương tâm này, ngày sau sẽ có thời điểm bội thu thật nhiều.

Nhân vật chính chịu khổ cấp độ càng ngày càng tăng cao. Ở Triệu phủ bảy năm đã muốn đinh nghĩa cho y cái gọi là nhân tra. Sau lại dưới Phong Dao Phái sở tác sở vi*, tiếp đến là con đường làm mồi câu đã huỷ hoàn toàn tam quan của y, thậm chí bắt đầu hoài nghi nhân sinh = =

* Sở tác sở vi: Hành động đã thực hiện.

Người khác đại nạn không chết tất có hạnh phúc mai sau. Nhân vật chính đại nạn không chết, theo sát chỉ là thống khổ ngày càng khủng bố hơn.

Nhất là đoạn tình tiết ở Thiên Thi Cốc.

Toàn thân nhân vật chính gân mạch bị chặt đứt, xương cốt bị nghiền thành phấn. Sau đó huyết nhục gân mạch lại một lần nữa kết hợp, tưởng như đã chết sau đó lại tái sinh. Qua nhiều lần gọt giũa, máu tươi đầm đìa niết bàn thành Thần.

Cái quá trình này, Phương Kì chỉ tự suy nghĩ một chút mà trứng muốn đau thay nhân vật chính.

Hiện tại, miệng vết thương quả thật nhìn rất ghê người, nhưng mà ngày sau khi đã trải nghiệm qua tất cả, thật sự chính là tiểu vu kiến đại vu*.

* Tiểu vu kiến đại vu: Chữ "Vu" ở đây là chỉ người thời xưa chuyên coi việc tế thần là nghề nghiệp để lừa gạt tiền của. Ý câu thành ngữ này là chỉ thầy phù thủy nhỏ gặp thầy phù thủ lớn, tài năng của hai bên khác nhau một trời một vực.

Phương Kì thở dài một hơi, kéo lại suy nghĩ đã bay loạn tới phương nào.

Hắn mới vừa rồi ngồi trên mặt đất một hồi, hàn khí theo lòng bàn chân đã truyền lên khiến tay chân cùng ngực đều lạnh lẽo.

Nay nhân vật chính cả người đều là vết thương, từ trên giường lăn xuống không biết đã nằm chỗ này bao lâu. Nội ưu lại thêm hoạ ngoại xâm, không phát sốt mới là lạ.

Phương Kì nhìn nhân vật chính suy nghĩ sắp xếp lại tư thế.

Hắn chưa từng chiếu cố đứa nhỏ bao giờ, hai phút tự hỏi làm thế nào để di chuyển người lên giường. Phương Kì một tay đưa qua phía sau cổ nhân vật chính, một tay kia nâng mông y lên. Người trong ngực rất nhẹ dễ dàng bế đứng dậy.

Vừa quay về lại trên giường vài giây, Phương Kì đã cảm khái tác giả không phải là người.

Đặt nhân vật chính ở trên giường --- gọi là ' giường ' thế thôi, kỳ thật chỉ là hai tảng đá giữ ở hai bên, bên trên là một tấm ván gỗ chế tác thô sơ, không gian cũng vô cùng chật hẹp.

Phương Kì nhớ mang máng đây là ' giường ' nhân vật chính tự chính mình tạo ra.

Trách không được hắn trước đó tỉnh lại, bất quá chỉ trượt khỏi giường 1CM liền tiếp xuống đất mẹ! Nguyên lai là giường cho trẻ con a.

Phía trên tấm ván gỗ có lót cỏ khô, trên cỏ hé ra một cái chăn bông ẩm ướt đen thùi. Một cỗ mùi thối gay mũi xông thẳng đến.

Chăn này đã bao lâu chưa giặt phơi nắng đây?

Người phát sốt sẽ xuất mồ hôi, cái loại giường ẩm ướt này chỉ có làm bệnh nhân họa vô đơn chí đi? Phương Kì sờ sờ cằm, dư quang nhìn đến quần áo mình đang mặc liền đem áo khoác cởi ra để trên người nhân vật chính, đồng thời xé một phần ra trãi lên tấm chăn.

Bỗng Phương Kì ngơ ngác nhìn quần áo mình với quần áo nhân vật chính phía dưới, ót vang lên một âm thanh ' đinh '. Vì cái gì quần áo của hắn đều xuyên qua đây, nhưng lại không xuyên đến《 Thần Nộ 》? ! Này này này? Hắn tình nguyện không cần quần áo!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro