CHƯƠNG 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





"Anh ơi cứu em !!!"


Tiếng thét thê lương phát ra từ phòng Dụ Hàn Thần khiến Dụ Hàn Mặc và Chu thúc đang thảo luận công việc đều cả kinh. Hai người liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được hoài nghi và lo lắng. Cơ hồ là trong nháy mắt, Dụ Hàn Mặc nhảy lên từ sô pha, thuận tay rút súng gắn vào nòng giảm thanh, bước nhanh lên thang lầu, nghiêng người đứng ở cạnh cửa phòng Dụ Hàn Thần.

"Thiếu gia......"Chu thúc cũng lập tức phản ứng, cầm súng đứng ở bên kia cửa.


Dụ Hàn Mặc khoát tay áo ý bảo Chu thúc không cần phải nói, cẩn thận xoay nắm cửa, chậm rãi hé ra một khe nhỏ, không có phát hiện khác thường. Bỗng nhiên lắc mình đi vào, lưng dựa tường, súng trong tay chỉ thẳng phía trước. Khẩn trương đánh giá bốn phía.



Không có ai. Dụ Hàn Mặc ngừng thở, cơ nhục cả người đều buộc chặt, cảm thụ được không khí chung quanh không có nguy hiểm. Trong phòng lớn như vậy chỉ có tiếng Dụ Hàn Thần dồn dập hít thở và thỉnh thoảng thấp giọng khóc nức nở.



Gặp ác mộng ? Dụ Hàn Mặc thở dài nhẹ nhõm một hơi.


"Không cần...... Đừng mà...... Buông......"



Dụ Hàn Thần đột nhiên quay cuồng trên giường, hai tay khua loạn trên không trung, không ngừng giãy chân, kéo xích sắt giữa hai chân vang ào ào.


Dụ Hàn Mặc thu hồi súng bước nhanh đến bên giường, khi Dụ Hàn Thần thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất liền đỡ được y. "Thần nhi, làm sao vậy?"


"Buông, không cần......"


Dụ Hàn Thần ra sức giãy dụa, trong miệng còn đang nói mớ. Dụ Hàn Mặc dùng toàn thân khí lực mới ngăn chặn được y. "Thần nhi, tỉnh lại, Thần nhi !"

"Không cần, buông, buông......"

Tứ chi Dụ Hàn Thần đều bị áp chế, cảnh trong mộng lại biến thành người kia phế bỏ tay chân y, y muốn tránh nhưng không thể động đậy, chỉ có thể bất lực khóc kêu, tiếng vọng trong đầu toàn là câu hỏi của Dụ Hàn Mặc:


'Nơi này có ai dùng qua chưa?'

'Từng có mấy người dùng?'

Chính là kẻ này khiến y trở thành như vậy, y không muốn bị người này thượng, không muốn bị anh trai ghét bỏ, nhưng mà ai có thể cứu y?


" Anh ơi........"

Cuối cùng Dụ Hàn Thần bật khóc. Không giãy dụa nữa, mặc cho người kia muốn làm gì thì làm trên người y. Vô dụng, không phải sao? Trốn không thoát đâu, chỉ có thể bị động thừa nhận ........


"Ngoan, Thần nhi, mở mắt ra, Thần nhi, Thần nhi......"


Thanh âm Dụ Hàn Mặc thực ôn nhu, từng câu gọi Thần nhi. Dụ Hàn Thần mở hai mắt thất thần, tìm kiếm thanh âm ấm áp kia, đó là hy vọng duy nhất trong ác mộng của y.

"Anh......" Sau khi thấy rõ ràng người trước mắt, Dụ Hàn Thần khóc càng thêm mãnh liệt. "Anh ơi, Thần nhi rất nhớ anh....... Anh, Thần nhi đau quá......"


"Thần nhi ngoan, có anh ở đây." Dụ Hàn Mặc không đè lên Dụ Hàn Thần mà xoay người ôm y ngồi dậy, để y ghé vào trong lòng mình, ôn nhu an ủi: "Không đau, Thần nhi, chỉ là nằm mơ thôi......"

Là mộng sao? Dụ Hàn Thần run rẩy ôm chặt Dụ Hàn Mặc, dúi đầu vào ngực hắn nghẹn ngào. Đau đớn rõ ràng như vậy, còn có cảm giác hít thở không thông, còn có người đàn ông khiến y hận đến xương cốt mà cũng sợ đến xương cốt kia. Chân thật như vậy, sẽ không phải mơ, không phải mơ! Như vậy, anh trai đang ôm mình cũng là ở trong mơ đi. Chỉ có trong mơ anh ấy mới có thể ôm mình như vậy......


Dụ Hàn Thần đã không thể phân rõ mộng cảnh và hiện thực, y tham luyến độ ấm của Dụ Hàn Mặc, liên tục gọi hai chữ mà bình thường vẫn không dám nói kia.

"Anh ơi......"


"Anh ở trong này, Thần nhi đừng sợ, ngoan, ngủ tiếp đi, anh ở trong này cùng em, sẽ không gặp ác mộng nữa." Dụ Hàn Mặc nhẹ giọng trấn an Dụ Hàn Thần, giống như vô số lần Dụ Hàn Thần không hoàn thành huấn luyện mà bị phạt khi trước.



Dụ Hàn Thần không biết bản thân khóc bao lâu, đến cuối cùng mệt mỏi nói không ra lời, dần ngủ ở trong lòng hắn, cánh tay còn gắt gao ôm Dụ Hàn Mặc.


Chu thúc đứng ở ngoài cửa nhìn bọn họ, trong lòng càng thêm đau đớn. Dụ Hàn Thần đang sợ cái gì hắn biết rõ, hắn thậm chí biết trong mộng Dụ Hàn Thần thấy cái gì. Nhưng Dụ Hàn Thần không muốn để Dụ Hàn Mặc biết, nguyện ý tự mình gánh vác hết thảy, tình nguyện bị Dụ Hàn Mặc hiểu lầm. Cho nên hắn không thể nói, chỉ có thể nhìn. Chu thúc cảm thấy chính mình đã sắp bị bức điên rồi.

"Chu thúc." Dụ Hàn Mặc thử đẩy một chút, nhưng phát hiện Dụ Hàn Thần ôm rất chặt, chỉ có thể bất đắc dĩ kêu Chu thúc: "Ông về trước đi, ngày mai nói sau."


"Vâng, thiếu gia."


Chu thúc tận lực khiến thanh âm của mình nghe vào thực bình tĩnh, đóng cửa giúp bọn họ rồi đi xuống thang lầu, tay cầm văn kiện đã run đến không rõ bộ dáng, hắn đột nhiên muốn ném văn kiện đi. Đây là giả, hết thảy đều là giả! Hắn không biết còn có thể giấu diếm bao lâu, không biết bên Hồng thúc tiến triển thế nào rồi.......

Trong phòng, trong mơ Dụ Hàn Thần thường thường mơ hồ nói một câu, nhưng nghe không rõ đang nói cái gì. Dụ Hàn Mặc ôm y, có thể cảm giác được y bất an và sợ hãi. Rốt cuộc mơ thấy gì mà khiến Thần nhi sợ như thế? Dụ Hàn Mặc thấy rất kỳ quái, đáy lòng luôn cảm thấy không đúng.



Chính là không đúng, nhưng vẫn không thể nói ra không đúng chỗ nào. Không biết vì sao Dụ Hàn Mặc tổng cảm thấy mặt ngoài hết thảy quá mức bình tĩnh, phảng phất đã có sự tình gì phát sinh. Loại dự cảm này đến cường liệt như vậy, khiến hắn không thể bỏ qua.




Hoắc Tư Thịnh. Nhớ tới cái tên này, mày Dụ Hàn Mặc càng nhíu chặt hơn. Mạng lưới tình báo của Hoắc gia luôn luôn là nhanh chóng nhất, lần này cư nhiên cần dùng đến ba tháng chỉ để tra một việc thoạt nhìn rất đơn giản, còn bị lực lượng thần bí cản trở. Làm sao có thể như vậy?


Văn kiện hắn muốn Chu thúc lấy chính là tư liệu phân bố thế lực của các gia tộc, nhìn qua phân biệt không sai, nhưng quá đúng như vậy ngược lại khiến người ta không khỏi cảm thấy bất khả tư nghị.




Dụ Hàn Mặc đột nhiên cảm thấy có một âm mưu rất lớn che dấu sự thật. Một lốc xoáy khổng lồ, kéo tất cả mọi người liên lụy vào.


Rốt cuộc cái gì mới là đúng? Mọi chuyện đều bị bao phủ bởi một tầng sương mù.

Dụ Hàn Mặc từ từ nhắm hai mắt cảm thụ thời gian trôi qua. Chân tướng miêu tả sinh động nhưng lại không biết làm cách nào. Rốt cuộc là cái gì? Không nghĩ ra được, nhưng lại rõ ràng ở ngay trước mắt.........

Phiền táo thở ra một hơi, Dụ Hàn Mặc buông tha tự hỏi. Chuyện gì đến sẽ đến, sốt ruột cũng vô dụng, thuận theo tự nhiên đi. Nghĩ như vậy, Dụ Hàn Mặc cũng chầm chậm thiếp đi.


Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên người Dụ Hàn Mặc và Dụ Hàn Thần. Hết thảy nhìn qua đều rất yên bình.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro