CHƯƠNG 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 

  Dụ Hàn Mặc mở mắt ra, đầu tiên là nghe thấy một tiếng rên rỉ tràn ngập tình dục. Mày lập tức nhíu chặt, hắn giật giật cánh tay, phát hiện Dụ Hàn Thần đã không còn ở trong lòng. khi tiếng rên rỉ thứ hai truyền đến, hắn mới đột nhiên phát hiện một việc......


  Tiếng rên rỉ cư nhiên là từ miệng hắn vọng lại ! Hắn có thể cảm nhận được thân dưới bị một loại cảm giác ấm áp vây quanh, giữa háng hơi ngứa, có thứ gì đó đang chuyển động, cảm giác thoải mái truyền khắp toàn thân, tiếng rên rỉ mê người chính là do hắn vô thức phát ra dưới tình huống như vậy.


  Hơi hơi nâng người lên, Dụ Hàn Mặc phát hiện Dụ Hàn Thần đang quỳ gối giữa hai chân chuyên tâm khẩu giao cho hắn, tóc theo động tác phun ra nuốt vào mà cọ xát qua lại kích thích đùi trong, khiến hắn hơi tê ngứa.


  Dụ Hàn Mặc đột nhiên ngồi dậy, trước khi Dụ Hàn Thần phản ứng lại đã vươn tay nắm cằm y, rút phân thân của mình ra, bắt buộc y ngẩng đầu đối diện.

“Chủ nhân?......”

  Dụ Hàn Mặc có thể từ ánh mắt kinh hoảng của Dụ Hàn Thần nhìn đến hai tròng mắt sâu thẳm của chính mình chứa một chút tình dục, cùng khuôn mặt lạnh lùng đang nhíu chặt lông mày.



  Dụ Hàn Thần duy trì tư thế đầu bị nâng lên một cử động nhỏ cũng không dám, ý cầu xin trong mắt khiến Dụ Hàn Mặc nhớ tới tối hôm qua y kinh hoảng như một con nai nhỏ. Hơi buông tay ra khiến Dụ Hàn Thần cúi đầu, Dụ Hàn Mặc từ từ nằm trở về, nhắm hai mắt lại.

“Tiếp tục.”

“Vâng, chủ nhân.”


  Dụ Hàn Thần thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng quỳ ổn tiếp tục. Y bối rối không chỉ là vì động tác vừa rồi của Dụ Hàn Mặc. Thời điểm y tỉnh lại cả người vẫn là bị Dụ Hàn Mặc ôm vào trong ngực, tình cảnh ban đêm chợt lóe từng màn, phát hiện thì ra anh ấy ôm mình thật, không phải đang nằm mơ, trong lòng y xẹt qua một chút ngọt ngào. Tư thế như vậy khiến y thực lưu luyến, có loại cảm giác được bảo vệ. Thấy Dụ Hàn Mặc còn chưa tỉnh, vụng trộm hôn hai cánh môi đang nhếch lên kia một chút, lại nằm trở về cảm thụ hơi ấm của Dụ Hàn Mặc, đến đúng sáu giờ rưỡi mới lưu luyến đứng lên gọi Dụ Hàn Mặc rời giường, gần như là vừa bắt đầu động tác Dụ Hàn Mặc liền tỉnh lại, ánh mắt hắn như vậy khiến y nghĩ rằng hành động nhỏ của mình đã bị phát hiện, trong lòng có điểm sợ hãi. Mà Dụ Hàn Mặc cái gì cũng chưa nói mà chỉ bảo y tiếp tục, tuy rằng đáy lòng có hơi chút thất lạc, nhưng vẫn là thực vui vẻ.


  Trong phòng chỉ có tiếng Dụ Hàn Thần phun ra nuốt vào và rên rỉ ngẫu nhiên tiết ra làm người ta mặt đỏ tim đập. Mãi cho đến khi Dụ Hàn Thần cảm thấy miệng lưỡi đã sắp chết lặng, Dụ Hàn Mặc đột nhiên thở gấp hơn, tiếng rên rỉ trong yết hầu giống như đã rốt cuộc nhịn không được mà dật ra, tay tự động nắm lấy đầu Dụ Hàn Thần bắt buộc y tăng tốc nhanh hơn, mỗi một lần nuốt vào đều xâm nhập thực quản đè lên lưỡi. Dụ Hàn Thần chỉ có thể bị động nhận tần suất của Dụ Hàn Mặc, cố gắng há miệng thật lớn phòng ngừa cắn hắn bị thương, chịu đựng cảm giác nôn mửa truyền đến từ dạ dày.


  Theo một lần mãnh liệt va chạm, Dụ Hàn Mặc thở ra một hơi, buông lỏng tay. Đồng thời, Dụ Hàn Thần cảm giác được một dòng khí nóng bắn tới trong miệng y, vội vàng ngậm lấy, đi xuống dưới giường đợi lệnh của Dụ Hàn Mặc.


“Nuốt đi.”

  Đến khi hô hấp vững vàng Dụ Hàn Mặc mới mở miệng, nhưng mà vẫn chưa mở mắt ra. Đợi thật lâu vẫn không nghe được động tác gì của Dụ Hàn Thần, Dụ Hàn Mặc bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác.


  “Còn chờ cái gì? Lại quên nên đi làm gì sao?”

 

  Thanh âm băng lãnh khiến Dụ Hàn Thần hoảng sợ, lập tức mở miệng giải thích: “Thần Nhi không có quên, phải đi chạy bộ, nhưng mà......” Cắn cắn môi, nhìn lén Dụ Hàn Mặc một cái phát hiện trên mặt hắn cũng không có thần sắc không kiên nhẫn mới thật cẩn thận nói tiếp: “Chủ nhân không nói gì, Thần Nhi không dám tự tiện đi ra ngoài......”

“Lần sau trực tiếp đi đi.”

“Vâng, chủ nhân.”

  Dụ Hàn Thần lại hành lễ mới xoay người đi ra ngoài bắt đầu chạy bộ.
Đã là mùa thu, Dụ Hàn Thần đến ngoài cửa phát hiện đã có lá vàng rơi. Gió sáng sớm hơi se lạnh thổi lên thân thể trần trụi, khiến y cảm thấy khớp xương toàn thân đều đau như kim đâm. Thân thể co quắp lại, y không dám phản kháng mệnh lệnh của Dụ Hàn Mặc, chỉ có thể kiên trì bắt đầu chạy.

  Bởi vì xích sắt trên mắt cá chân hạn chế, y chỉ có thể chạy từng bước nhỏ. Chưa bao giờ biết chạy như vậy so với chạy nhanh còn mệt hơn, chỉ chốc lát chân liền mỏi, có chút khó khống chế, lập tức khiến y lảo đảo một cái té mạnh xuống mặt đất, đầu gối đập vào nền đất kiên cố "bịch" một tiếng, khiến y đau đến hít một ngụm khí lạnh. Nhưng mặt đất truyền đến ý lạnh nhè nhẹ khiến y không dám tiếp xúc lâu lắm, chỉ có thể miễn cưỡng đứng lên khập khiễng chạy tiếp.

 

  Mười vòng, chỉ chưa đến sáu km, nếu là lúc trước, cho dù thường xuyên lười biếng khi huấn luyện y cũng sẽ không cảm thấy quá khó khăn. Nhưng hiện tại khối thân thể này đã rách nát vô cùng, hơn nữa xích sắt khiến y hành động không tiện, chạy một hồi thở dốc cũng đã không xong, chỉ có thể duy trì tư thế chạy, trên thực tế tốc độ còn chậm hơn cả đi.



  Dụ Hàn Mặc vẫn nằm trên giường thật lâu, cũng không cho người giám thị Dụ Hàn Thần. Hắn biết Dụ Hàn Thần không dám nhàn hạ, bởi vì đây là hắn mệnh lệnh. Tuy rằng lúc trước Dụ Hàn Thần cũng rất nghe lời hắn, nhưng khi huấn luyện cuối cùng vẫn sẽ cò kè mặc cả, thậm chí còn làm nũng tránh thoát đi. Lần này hắn trở về, Dụ Hàn Thần dường như không chỉ là nghe lời, mà còn phối hợp hắn. Mặc kệ bao nhiêu đau đớn khó khăn, chỉ cần hắn lên tiếng liền lập tức đi làm. Dụ Hàn Thần như thế khiến hắn có chút xa lạ, còn hơi chút đau lòng.

“Thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị tốt rồi.”



  Tiếng Chu thúc cắt đứt suy nghĩ của Dụ Hàn Mặc. Cách một cánh cửa, hắn nhìn không tới vẻ mặt rất phức tạp của Chu thúc, chỉ có thể nghe được thanh âm bình tĩnh đã che dấu rất tốt.

“Biết rồi Chu thúc. Xuống trước đi.”

  Nghe được tiếng bước chân của Chu thúc dần dần biến mất, Dụ Hàn Mặc mới chậm rãi từ trên giường ngồi dậy. Tới trước cửa sổ nhìn nhìn Dụ Hàn Thần còn đang cố gắng chạy, đứng xem một chút, Dụ Hàn Mặc quay lại, lấy một điếu thuốc lá nhưng không hút, chỉ là nhìn nó chậm rãi cháy hết, thẳng đến khi chỉ còn đầu mẩu mới ném vào gạc tàn rồi từ từ đứng lên. Tự chọn cho mình một bộ quần áo đặt ở trên giường, cẩn thận đánh giá một chút, một bộ tây trang thực bình thường. Hơi suy nghĩ, lại bỏ về, tiếp tục thật chậm thật chậm chọn bộ khác, nhìn nhìn, cũng không khác bộ kia lắm, lại vừa lòng gật gật đầu, tiện tay ném lên sô pha, mở cửa phòng tắm mở nước rửa mặt.










====================
.


.
.
.
.
.
.
.
.


Giang: Mặc ca ca đang câu giờ à 😄😄😄

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro