CHƯƠNG 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 


   Thời gian tốt đẹp luôn trôi rất nhanh. Vừa lơ đãng, một tháng đã lại qua đi. Mỗi sáng Dụ Hàn Thần đều gọi Dụ Hàn Mặc dậy rồi mới đi chạy bộ, mười vòng lúc trước thực đau đầu cư nhiên dần dần biến thành một loại hưởng thụ........ Dụ Hàn Mặc cuối cùng sẽ chạy chung với y, hơn nữa khi chạy có thể đặc biệt cho phép không mang theo xích chân. Tuy rằng thời tiết dần dần trở lạnh khiến thân thể y càng ngày càng thấy khó chịu, nhưng nghĩ tới sau khi chạy xong Dụ Hàn Mặc sẽ rất cẩn thận lau mồ hôi cho y, đút y ăn cơm....... đương nhiên sẽ không phải uống sữa nữa, trong lòng luôn thấy ấm áp.


  Đối với Dụ Hàn Mặc mà nói, một tháng thời gian này khiến hắn cuối cùng có thể triệt để bình tĩnh dùng thân phận chủ nhân đối đãi Dụ Hàn Thần. Vượt qua trướng ngại trong lòng kia tự nhiên liền sẽ không lại âm tình bất định. Hắn không cần vì đợi Dụ Hàn Thần cùng ăn bữa sáng mà phải dùng lý do tìm quần áo qua loa tắc trách bản thân, lại ngược đãi dạ dày của Dụ Hàn Thần, đồng thời trừng phạt chính mình mềm lòng. Hiện tại hắn có thể cùng Dụ Hàn Thần chạy bộ, ôm y vào trong ngực đút cơm, tựa như một chủ nhân sủng ái nô lệ bình thường, thỉnh thoảng có thể cho phép nô lệ làm nũng, tựa như bây giờ.........



  “Chủ nhân.”




  Dụ Hàn Mặc ôm Dụ Hàn Thần vào trong ngực, cũng không có đi chạy bộ giống ngày trước, điều này làm cho Dụ Hàn Thần hơi nghi hoặc.


  “Có chuyện gì?”




  Dụ Hàn Thần chần chờ một hồi, vẫn là không có mở miệng hỏi vì sao không đi chạy bộ, ngược lại là Dụ Hàn Mặc giải thích trước: "Lát nữa Thần nhi tự đi chạy, chạy xong rồi đi ăn cơm, Chu thúc sẽ để người giữ lại cơm trong phòng ăn. Không cho lười biếng có biết hay không?”



  “Thần nhi đã biết, chủ nhân.”



  Dụ Hàn Thần sụp mí mắt xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mất mát. Có lẽ chỉ là tâm huyết dâng trào mới có thể cùng mình chạy, mình hiện tại chỉ là một nô lệ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.......



  “Đứa nhỏ này!” Dụ Hàn Mặc vừa thấy vẻ mặt của y đã biết y suy nghĩ cái gì, sủng nịch nhẹ nhàng nhéo mũi y một chút, trực tiếp bá đạo hôn lên.



  “Ngô......”



  Dụ Hàn Thần đầu tiên hơi chấn kinh, bất quá lập tức liền bắt đầu nhu thuận đáp lại. Thẳng đến khi hai người đều có chút động tình, Dụ Hàn Mặc mới buông người trong lòng, thanh tỉnh lại cắn cắn lỗ tai y. “Thần nhi muốn đổi loại vận động khác sao?”


  “Ân?...... Chủ nhân......”

  Dụ Hàn Thần vừa mở miệng tiếng rên rỉ mê người liền tiết ra, khiến Dụ Hàn Mặc cảm thấy bụng dưới căng thẳng, không khỏi thoáng dùng sức cắn lỗ tai Dụ Hàn Thần một chút. “Càng ngày càng biết câu dẫn người khác........”


  “Ân hừ......”



  Dụ Hàn Thần ngậm chặt miệng nhưng vẫn nhịn không được từ yết hầu tràn ra một tiếng rên rỉ vừa khó nhịn vừa vui thích. Dụ Hàn Mặc thấy nếu còn tiếp tục như vậy thì súng hỏa khẳng định khó tránh khỏi, hung hăng cắn hai phát ngoài miệng Dụ Hàn Thần mới buông ra. “Nhanh đi.”



  “Vâng, chủ nhân.”




  Trong thanh âm của Dụ Hàn Mặc tràn ngập áp lực, nhưng vẫn duy trì băng lãnh. Dụ Hàn Thần không dám lại làm trái hắn, đáp ứng một tiếng rồi lập tức nhịn xuống dục vọng đi ra ngoài.

 

  Tuy rằng Dụ Hàn Mặc rất muốn hiện tại làm với Dụ Hàn Thần, nhưng điên cuồng đêm qua nhất định đã khiến thân thể Dụ Hàn Thần có chút ăn không tiêu, vả lại hắn hôm nay quả thật còn có việc cần xử lý, chỉ có thể buông tha tiểu yêu tinh câu dẫn này trước, ghi nhớ chuẩn bị tính sổ sau.




  Nằm trên giường bình ổn dục hỏa một chút, Dụ Hàn Mặc đứng dậy thu thập xong chỉ nói cho Chu thúc một tiếng rồi ngay cả cơm cũng chưa ăn liền trực tiếp đi thư phòng. Trong đó đều là những việc cơ mật.





  Dụ Hàn Thần đang vừa chạy bộ vừa hồi vị nụ hôn kích tình buổi sáng kia, lại bị Chu thúc ngăn cản.

  “Làm sao vậy Chu thúc?”




  Dụ Hàn Thần vụng trộm nhìn thoáng qua phòng Dụ Hàn Mặc phát hiện cửa sổ nơi đó không có người mới dám ngừng lại. Chu thúc cũng rất sốt ruột giữ chặt cánh tay y, bám vào bên tai nói một câu khiến sắc mặt y đại biến.




  “Thần thiếu gia, đã xảy ra chuyện.”



  Dụ Hàn Mặc đứng ở trước cửa sổ sát đất trong thư phòng, thân thể đều bị bức màn ngăn trở, chỉ có ánh mắt xuyên thấu qua khe hở của bức màn nhìn về phía hai người đang khe khẽ nói nhỏ kia, khuôn mặt trong bóng đêm nhìn không ra là biểu tình gì, trong ánh mắt sâu thẳm cảm tình cũng rất phức tạp. Thẳng đến khi Chu thúc rời đi, thân ảnh Dụ Hàn Thần chạy bộ rời khỏi tầm mắt hắn mới chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng vẫn nhịn không được mà liếc thêm một cái, phát hiện này....... Hình như hơi lớn......





  Dụ Hàn Mặc cả ngày đều không ra khỏi cửa thư phòng, Dụ Hàn Thần cũng thực im lặng trong phòng Dụ Hàn Mặc. Hết thảy vẫn giống như bình thường. Nhưng mà không khí lại luôn có chút quỷ dị.




  Buổi tối bảy giờ, Dụ Hàn Mặc đi vào tầng hầm ngầm, theo thường lệ liếc mắt một cái liền thấy được Dụ Hàn Thần đang chờ hắn. Ngồi lên sô pha, Dụ Hàn Thần thực tự giác đi tới.



  “Thần nhi hôm nay có ngoan không?”


  Ôm Dụ Hàn Thần vào trong ngực, Dụ Hàn Mặc thản nhiên hỏi, vẻ mặt cũng thực tùy ý, phảng phất chỉ là một câu hỏi cho có lệ. Nhưng mà chỉ có chính hắn biết, trong lời này có bao nhiêu kỳ vọng.

 

  “Chủ nhân, Thần nhi hôm nay thực ngoan thực nghe lời, không có chạy loạn cũng không làm gì sai.”



  “Thật sao? Nếu Thần nhi dám gạt ta........” Tay Dụ Hàn Mặc vuốt ve tóc Dụ Hàn Thần ngừng một chút, thanh âm trở nên tràn ngập sát khí: “phải hiểu rõ hậu quả.”



  “Chủ nhân” Dụ Hàn Thần thật cẩn thận nhìn Dụ Hàn Mặc một cái, phát hiện sắc mặt hắn không có cái gì không đúng, thanh âm vừa rồi phảng phất là ảo giác của y. Áp chế bất an trong lòng, Dụ Hàn Thần giả vờ ủy khuất nói: “Thần nhi thật sự rất ngoan, không dám lừa chủ nhân.”



  Dụ Hàn Mặc bỗng nhiên bắt lấy bả vai của Dụ Hàn Thần khiến y đối diện với hắn, gương mặt lạnh lùng và ánh mắt băng giá khiến Dụ Hàn Thần lo sợ không thôi, lại chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh mà đối diện. Qua thật lâu, Dụ Hàn Mặc mới thở ra một hơi, sắc mặt trở nên hòa hoãn. “Không dám thì tốt.” Thần nhi, đừng để anh lại thất vọng về em......



  Dụ Hàn Thần trong lòng nhẹ nhàng thở ra, lại đột nhiên nghe được thanh âm ái muội của Dụ Hàn Mặc. “Thần nhi hiện tại có muốn tiếp tục 'vận động' buổi sáng không?“

  “Chủ nhân?......“


  Mặt Dụ Hàn Thần đột nhiên ửng hồng, không biết nên nói cái gì. Dụ Hàn Mặc cũng không đợi thêm mà trực tiếp hôn lên.




  Dụ Hàn Thần nằm trên sô pha không ngừng bị kích thích, cánh tay vô lực ôm lấy hai chân, đầu ngẩng cao, hô hấp dồn dập, ánh mắt nhắm chặt ức chế nước mắt đang không ngừng chảy xuống, miệng đứt quãng rên rỉ. Tối hôm nay Dụ Hàn Mặc làm đặc biệt điên cuồng, ngay cả sáp nhập cũng càng sâu hơn, chính là muốn giữ lấy người dưới thân.



  “Chủ nhân a, Thần nhi chịu không nổi, chịu không nổi a...... Chủ nhân......“




  Dụ Hàn Thần cầu xin khiến Dụ Hàn Mặc ngừng một chút, đau lòng hôn lên nước mắt trên mặt y, nhẹ giọng an ủi: “Thần nhi kiên trì thêm một chút, có được không? Ngoan.“


  Nhỏ nhỏ vụn vụn hôn khiến Dụ Hàn Thần mở hai mắt sương mù, bất giác bị thanh âm ôn nhu của Dụ Hàn Mặc mê hoặc. “Dạ.......“



  “Ngoan.“ Dụ Hàn Mặc hôn lên trán thưởng cho Dụ Hàn Thần, lại bắt đầu điên cuồng tiến lên. Thẳng đến khi cuối cùng Dụ Hàn Mặc phóng thích, Dụ Hàn Thần còn phối hợp co rút lại tràng bích, cảm nhận được lửa nóng của Dụ Hàn Mặc từ trong thân thể mình rút khỏi mới hôn mê bất tỉnh.










————————————










Mọi người thấy ngọt chưa? Đừng vội suy đoán, đây mới chỉ là sự yên bình trước cơn bão thôi...........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro