CHƯƠNG 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nửa đêm.


  Cả người Dụ Hàn Thần đột nhiên run lên, mở mắt. Trong mơ hồ nhớ rõ Dụ Hàn Mặc làm vệ sinh cho y, rồi mới ôm y vào phòng đặt bên giường. Hiện tại Dụ Hàn Mặc đang ngủ say, Dụ Hàn Thần có thể nghe được tiếng hít thở vững vàng mà trầm thấp của hắn.

“Chủ nhân, chủ nhân?”

 

  Đi đến đầu giường nhỏ giọng gọi vài tiếng, Dụ Hàn Thần cẩn thận quan sát biểu tình của Dụ Hàn Mặc. Mặt Dụ Hàn Mặc trong khi ngủ say không có lạnh lùng như ngày thường, đường cong cũng rất nhẹ nhàng, không có góc cạnh rõ ràng giống ban ngày. Môi mím chặt, khiến người khác có loại xúc động muốn hôn lên.

  Dụ Hàn Thần khẩn trương nuốt nước miếng, sau khi xác định Dụ Hàn Mặc vẫn đang ngủ say mới chậm rãi xoay người đi tới cửa, mỗi một bước xích sắt đều sẽ phát ra tiếng vang, trong phòng ban đêm yên tĩnh có vẻ đặc biệt đột ngột. Thật vất vả chạm đến nắm cửa, Dụ Hàn Thần cắn chặt môi dưới, khớp xương ngón tay cũng bởi vì dùng sức mà trắng bệch.

 

  Do dự một hồi, phỏng chừng thời gian một chút, Dụ Hàn Thần nhắm mắt lại, chau mày, thật chậm thật chậm xoay nắm cửa.


  “Đát” một tiếng, Dụ Hàn Thần cảm thấy tim mình nhảy mạnh một nhịp. Nhẹ nhàng kéo cửa, y lách người ra bên ngoài từng chút từng chút di động.

  “Thần nhi......”

  Đột nhiên truyền đến thanh âm khiến thân thể Dụ Hàn Thần run mạnh lên, trong lúc bất ngờ mặt liền xám như tro tàn, môi run rẩy, dùng khí lực rất lớn mới từ trong lồng ngực nặn ra vài chữ: "Vâng, chủ nhân?......“

  Đợi một lúc lâu vẫn không nghe được gì, Dụ Hàn Thần cứng ngắc xoay người, chậm rãi nâng lên mí mắt.

  Cách xa như vậy, y chỉ có thể nhìn đến Dụ Hàn Mặc vẫn nằm trên giường như cũ, tiếng hít thở thực vững vàng, hẳn là vẫn đang ngủ. Như vậy vừa rồi chắc là nói mớ đi.


  Lén lút nhẹ nhàng thở ra, Dụ Hàn Thần tiếp tục chậm rãi đi ra ngoài, cực cẩn thận đóng cửa lại. Làm xong hết thảy, Dụ Hàn Thần cảm thấy bản thân đã sắp hư thoát. Sắc mặt tái nhợt dựa vào tường, từ từ nhắm hai mắt bình phục tâm tình đang căng thẳng. Chỉ là một chút khoảng cách như vậy y đã toát một thân mồ hôi lạnh, thân thể vẫn còn hơi hơi run rẩy.

  Thời gian cấp bách, không dám dừng lại lâu, Dụ Hàn Thần vội vàng đi đến thư phòng, thử tính đẩy cửa nhưng lại phát hiện, cửa cư nhiên không khóa? !

  Từ khe hở có thể mơ hồ nhìn đến máy tính chính giữa thư phòng bị bao phủ trong bóng đêm. Dụ Hàn Thần mất tự nhiên nuốt nước miếng, đột nhiên lại bắt đầu do dự. Những thứ trong thư phòng trọng yếu như vậy, anh ấy làm sao có khả năng quên khóa cửa, có phải anh ấy đang cố ý như vậy hay không? Chẳng lẽ anh đã phát hiện cái gì? Dụ Hàn Thần hô hấp đột nhiên bị kiềm hãm. Cho dù không phải như vậy thì vạn nhất anh ấy đột nhiên tỉnh phát hiện mình ở thư phòng..... trước mắt y tựa hồ xuất hiện vẻ mặt âm trầm Dụ Hàn Mặc. Nhưng mà nếu không làm xong việc kia........

  Nghĩ đến hậu quả, trong lòng Dụ Hàn Thần run rẩy, gắt gao nắm chặt tay, quyết định đi vào. Nhất định phải làm xong việc kia, về phần có thể bị phát hiện hay không, mặc cho số phận đi......


  Làm quyết định, Dụ Hàn Thần nhanh chóng đi đến máy tính, khởi động. Thời gian chờ đợi khởi động máy chỉ có mấy chục giây, nhưng Dụ Hàn Thần lại cảm thấy thực dài lâu. Khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình, trong lòng không ngừng cầu nguyện.



  Đợi đến khi máy tính rốt cục có thể vận hành bình thường, Dụ Hàn Thần lập tức bắt đầu động tác. Ánh mắt nhìn chằm chằm mặt trên, tay không ngừng nhấn lên bàn phím, tiếng gõ quanh quẩn trong phòng yên lặng, càng gia tăng một tia ngưng trọng trong không khí.

  Mặt Dụ Hàn Thần dưới ánh sáng màn hình càng lộ ra tái nhợt, mím môi, mày cũng nhíu chặt, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm phía trước, không còn tinh lực phân ra trông cửa, cho nên vẫn không phát hiện, ngoài cửa không biết khi nào đã có thêm một người.

  Dụ Hàn Mặc một thân áo ngủ màu trắng đứng trong bóng đêm rất dễ nhìn thấy, hắn đứng ở cửa thư phòng, thấy không rõ biểu tình trên mặt, trong mắt lại tràn đầy phức tạp. Yên lặng nhìn một hồi, hắn xoay người đi trở về phòng ngủ, bóng dáng cực lực giả vờ bình tĩnh ngăn cản tang thương đang không ngừng phô thiên cái địa hướng hắn vọt tới.

  Bận rộn hơn một giờ, Dụ Hàn Thần viết xong một chữ cuối cùng, nhấn giửi đi rồi mới xóa hết dấu vết, tắt máy. Lưu loát làm xong hết thảy, Dụ Hàn Thần thở ra một hơi thật dài, thân thể mềm nhũn ngồi xuống, thần kinh thả lỏng, thế này mới cảm giác được đầu gối ẩn ẩn truyền đến đau đớn. Thì ra bởi vì khẩn trương nên y vẫn quỳ, hiện tại hai chân đã gần mất đi tri giác. Nhịn không được cười khổ một chút, hiện tại quỳ đối với y mà nói bình thường tựa như ăn cơm đi ngủ. Thói quen, thật sự là khiến người ta sợ hãi.



  Cứ việc luôn ở trong lòng nhắc nhở chính mình hiện tại phải mau chóng trở về, nhưng thân thể bủn rủn khiến y ngay cả ngón tay cũng lười động. Nằm một hồi, chậm rãi đứng dậy đi tới mở cửa ra, mãi cho đến khi khép hờ cửa lại y mới phát hiện một việc....... Thời điểm y đi vào đã đóng cửa ?


  Cẩn thận suy nghĩ một chút, nhưng mà lúc ấy sốt ruột đi vào căn bản là không có ấn tượng. Hẳn là đóng đi? Dụ Hàn Thần xem nhẹ một chút bất an từ trong lòng truyền đến, cẩn thận mà nhanh chóng về phòng của Dụ Hàn Mặc.



  Dụ Hàn Mặc vẫn còn duy trì bộ dáng ngủ yên lúc y rời đi, khiến Dụ Hàn Thần an tâm không ít. Nhìn đến cái đệm Dụ Hàn Mặc trải ra cho y, mệt mỏi giống như hồng thủy hướng y đánh úp lại, nháy mắt đã đem y bao phủ. Trong mơ hồ chỉ nhớ rõ chính mình trước khi mê man có một ý niệm cuối cùng trong đầu là, rốt cục có thể hoàn toàn yên tâm.


  Trong bóng đêm Dụ Hàn Mặc không có mở mắt ra, chỉ là mí mắt hơi rung rung, trầm mặc che dấu đầy bụng tâm tư, đáy lòng vô thanh thở dài, nghiêng đầu, khóe miệng có chút chua xót nhếch lên. Thật sự là, thất vọng rồi?.........


  Mà Dụ Hàn Thần lại chỉ là hừ vài tiếng. Buổi tối Dụ Hàn Mặc kịch liệt vận động và căng thẳng vừa rồi khiến thân thể y có chút không thích ứng được đột nhiên thoải mái, trong mộng cũng đang rên rỉ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro