CHƯƠNG 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



  Đến giữa trưa ngày thứ ba Dụ Hàn Mặc rốt cục đã trở lại, nằm trên sô pha trong phòng khách, vẻ mặt mỏi mệt. Dụ Hàn Thần nhẹ nhàng đi tới, vươn tay mát xa cho hắn.




  Một lát sau, Dụ Hàn Mặc mới mở miệng, thanh âm không buốt giá như ngày thường mà khàn khàn: “Hai ngày này có không nghe lời không?”





  “Không có, chủ nhân.”



  Dụ Hàn Thần thực nhu thuận trả lời, che dấu nội tâm kích động.


  Tùy ý gật gật đầu, Dụ Hàn Mặc lại nằm một lúc mới ngồi dậy, ngừng lại động tác của Dụ Hàn Thần. “Đi tầng hầm ngầm chờ ta.”



  “Vâng, chủ nhân.” Không hỏi vì sao, Dụ Hàn Thần nghe lời xoay người đi hướng tầng hầm ngầm, đáy lòng bất an ngày càng mãnh liệt.



  Đợi Dụ Hàn Thần đi một hồi lâu, Dụ Hàn Mặc mới đứng dậy đi đến thư phòng, cầm máy tính đến tầng hầm ngầm, ngồi lên sô pha, ôm lấy Dụ Hàn Thần đặt trên đùi mình.


  “Thần nhi có gì muốn nói với ta không?”




  Vẻ mặt của Dụ Hàn Mặc thực bình tĩnh, làm cho Dụ Hàn Thần cẩn thận quan sát thế nào cũng nhìn không ra khác thường, do dự một hồi, y mới nhỏ giọng trả lời: “Thần nhi rất muốn chủ nhân.”



  Dụ Hàn Mặc cười cười không nói lời nào, mở máy tính ra. “Cho Thần nhi xem cái này, nói không chừng Thần nhi sẽ có lời khác muốn nói.”



  “Chủ nhân.” Dụ Hàn Thần cắn cắn môi. “Thần nhi có thể biết đó là cái gì sao?”



  Dụ Hàn Mặc suy nghĩ một chút, mở ra một thư mục, đồng thời nói: “Xem như phim kinh dị đi. Thần nhi nhìn sẽ biết.“



  Phòng ở, mặt cỏ, cây cối, tất cả đều rất quen thuộc, đây là nơi mỗi sáng y phải chạy bộ qua. Dụ Hàn Thần bỗng nhiên cảm thấy có cảm giác không tốt. Quả nhiên, trên màn hình xuất hiện thân ảnh của y, còn có Chu thúc !



  Cư nhiên đều bị lưu lại! thậm chí động tác bản thân vụng trộm nhìn về phía phòng của Dụ Hàn Mặc nhỏ như vậy cũng có thể xem rất rõ ràng. Chỉ có hình ảnh không có thanh âm, Dụ Hàn Mặc không biết bọn họ đang nói cái gì, nhưng mà từ biểu tình của bọn họ có thể thấy được tuyệt đối là một việc lớn.



  “Chủ nhân......“ Chỉ hai phút ngắn ngủi, Dụ Hàn Thần đã lắp bắp nói chuyện cũng không rõ ràng. Thoát khỏi thư mục, Dụ Hàn Mặc ôm lấy y: ”Thần nhi hiện tại có chuyện muốn nói sao?“


  “Chủ nhân, Thần nhi không biết nói cái gì......“


  “Ha ha, không biết nói cái gì?“ Thấy Dụ Hàn Thần vẫn còn giả ngu, trong lòng Dụ Hàn Mặc có một tia phẫn nộ, nhưng vẫn đè nén xuống. "Vậy ta gợi ý cho Thần nhi, em cùng Chu thúc đang nói cái gì? Ân?“



  Không thể để anh biết, tuyệt đối không thể! Trong lòng Dụ Hàn Thần rất kích động, không ngừng nghĩ những lời này. “Thần nhi..... quên......“



  Âm thầm cắn chặt răng, qua một hồi lâu Dụ Hàn Mặc mới mở miệng: “Đã quên cũng không sao, ta giúp em nhớ lại.“ Vươn tay mở ra một thư mục khác, bên trong chỉ có một file vẫn chưa mở ra. ”Thần nhi còn có một cơ hội cuối cùng, thật sự không có chuyện muốn nói?“


  Dụ Hàn Thần gắt gao nhìn chằm chằm file kia, sắc mặt tái nhợt run run.




  “Được!“ Dụ Hàn Mặc giận dữ phản cười. ”Ta khiến cho em triệt để hết hy vọng, nhìn thật rõ cho ta!“



  Dùng sức nhấn mạnh chuột mở file ra, Dụ Hàn Mặc lập tức đẩy Dụ Hàn Thần lên phía trước, tự mình đứng dậy sang một bên cầm hai bao tay cao su và một hộp thuốc mỡ, âm trầm ngồi trở lại sô pha.




  Trên màn hình là nội dung từ camera trong thư phòng quay lại. Dụ Hàn Thần đang quỳ gối trước máy tính khẩn trương viết gì đó, camera cách quá xa, thấy không rõ lắm. Bên cạnh cửa, là Dụ Hàn Mặc một thân áo ngủ màu trắng.




Thân thể Dụ Hàn Thần đang run rẩy, vẫn duy trì tư thế bị Dụ Hàn Mặc đẩy quỳ xuống, trên mặt không có một chút huyết sắc, ngay cả môi đều phiếm xám trắng. Y không muốn xem, nhưng y tất yếu phải xem, không dám nhắm mắt lại, lại càng không dám tắt máy tính đi. Chỉ có thể tuyệt vọng ý thức được, thì ra ngay từ đầu, Dụ Hàn Mặc cũng đã biết, chẳng qua là cùng mình diễn một tuồng kịch thôi, khiến mình nghĩ rằng hết thảy đều thiên y vô phùng.


  “Bây giờ Thần nhi có gì muốn nói không?“


  Băng lãnh thanh âm từ đỉnh đầu truyền đến, từng chữ từng chữ đánh vào trong lòng Dụ Hàn Thần, khiến y đau đến nghẹt thở. Hơi hơi hé miệng, dùng hết toàn thân khí lực nặn ra sáu chữ:

 

  “Thần nhi, không có chuyện nói......“



  Suy yếu thanh âm hỗn loạn tuyệt vọng, khiến đáy lòng Dụ Hàn Mặc có chút đau lòng chợt lóe mà qua, nhưng nhanh đến không thể bắt lấy liền lập tức bị lửa giận thiêu chỉ còn tro tàn.



  Thô bạo kéo tay y khiến y quỳ xuống đối diện sô pha, Dụ Hàn Mặc đeo bao tay lấy một khối thuốc mỡ lớn bôi lên người Dụ Hàn Thần. Loại thuốc mỡ này là 'Tán Dương Vọng Chi Uyên', thoa trên người sẽ làm độ mẫn cảm tăng gấp mấy lần, nó vốn là một loại mị dược rất mạnh, sau khi làn da hấp thu sẽ cảm thấy có một ngọn lửa từ bên trong nội tạng thiêu ra, nháy mắt lan khắp toàn thân. Nhưng bên trong càng nóng thì bên ngoài càng lạnh, chỉ cần là chỗ có bôi lên thuốc mỡ sẽ cảm thấy hàn khí mãnh liệt, chỉ có dựa vào thân thể người khác mới có thể sưởi ấm. Nó lợi hại ở chỗ, để người bị vây trong băng hỏa triền miên thống khổ lại vẫn có thể bảo trì thanh tỉnh, tinh tường cảm giác được bản thân dần dần bị tra tấn đến chịu không nổi là như thế nào, cuối cùng vứt bỏ tôn nghiêm, vứt bỏ nhân cách, ti tiện quỳ gối dưới chân kẻ khác cầu hoan......



  Dụ Hàn Thần im lặng phối hợp Dụ Hàn Mặc, ánh mắt nhìn phía trước nhưng không có tiêu cự, tất cả đều là mê mang. Y không có chướng ngại tâm lý, chỉ cần một mệnh lệnh của Dụ Hàn Mặc thì y có thể làm bất cứ chuyện gì, hạ lưu hay không cũng không phải trong phạm vi suy xét của y, y không cần cái gọi là tôn nghiêm, y chỉ là muốn yên lặng canh giữ bên người Dụ Hàn Mặc là tốt rồi, nhưng mà vì cái gì luôn có chuyện ngoài ý muốn, vì sao một tâm nguyện nhỏ bé như thế cũng không thể thành?......



  Dụ Hàn Mặc cẩn thận thoa thuốc lên toàn bộ thân thể Dụ Hàn Thần, còn dư một phần ba đều đổ hết vào sau huyệt. Sau khi làm xong, y ném xuống bao tay mới dính thuốc mỡ kia, một lần nữa ôm Dụ Hàn Thần vào người mình, ngồi đối mặt bản thân, tách ra hai chân.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro