CHƯƠNG 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 


  Dụ Hàn Mặc ôm Dụ Hàn Thần ngồi vào lòng mình, trong ánh mắt sâu thẳm nhìn không ra cảm xúc. “Thần nhi, ta đã cho em cơ hội, nhưng em lại không muốn. Nếu em đã không chịu nói, vậy thì không cần phải nói nữa. Tốt nhất là một chữ cũng không được, bằng không......“



  Trong mắt Dụ Hàn Mặc chợt lóe mà tắt tinh quang khiến Dụ Hàn Thần hơi run sợ, nhưng vẫn là nghe lời gật gật đầu, nội dung phía sau y không hiểu, cũng không muốn hiểu.


  Không xem phản ứng của Dụ Hàn Thần, Dụ Hàn Mặc nhẹ tay mơn trớn thân thể y, khiến y bị sờ đến từng trận run rẩy. “Thần nhi thật sự là không ngoan, còn nhớ rõ em đã từng nói cái gì không? Muốn ta lặp lại một lần cho em không?”




  Dụ Hàn Thần có thể nghe được lời Dụ Hàn Mặc nói, nhưng mà đã không thể làm ra phản ứng, chỉ sau một hồi như thế mị dược đã phát huy tác dụng, y chỉ có thể dựa vào bản năng cắn chặt môi dưới, không để bản thân phát ra âm thanh, hô hấp ngắn ngủi khiến đầu óc y bắt đầu thiếu dưỡng. Nhiệt độ trong tầng hầm ngầm hơi thấp, không khí mang theo ý lạnh thông qua xoang mũi tiến vào trong phổi phảng phất sắp bị thiêu cháy cũng có thể mang cho y khoái cảm.



  Nhìn đến phản ứng của Dụ Hàn Thần, tay Dụ Hàn Mặc không chỉ còn là khẽ vuốt mà đã biến thành khiêu khích có kỹ xảo, đồng thời tay kia thì đưa một ngón tay đâm vào hậu huyệt của y. Vừa sáp nhập tràng bích của Dụ Hàn Thần thật giống như có ý thức mà tự động gắt gao bao vòng quanh ngón tay hắn, mị thịt còn đang không ngừng mấp máy hút ngón tay vào trong. Dụ Hàn Mặc rất rõ dược tính của loại thuốc này, đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Hiện tại Dụ Hàn Thần vẫn có thể nghe được hắn nói chuyện.



  “Thần nhi nói, sẽ không phản bội chủ nhân, sẽ vĩnh viễn nghe lời chủ nhân. Như vậy, Thần nhi, em nói cho ta biết, chủ nhân của em rốt cuộc là ai? Giữa em và Chu thúc có bí mật gì? Tại sao em lại vào thư phòng? Ân?” Vì sao nam nhân đáng chết kia có thể ở thời điểm giao hàng mấu chốt cướp hàng đi như vậy? Vì cái gì mà tên nam nhân đáng chết khi bị trúng đạn đào tẩu còn không quên hỏi hắn Thần nhi thế nào? Chính là bởi vì câu này khiến Dụ Hàn Mặc thất thần, không chỉ để người kia đào thoát, mà còn khiến chính mình trúng một phát đạn của hắn. Nghĩ đến khả năng người kia cùng Thần nhi có liên quan, Dụ Hàn Mặc cảm thấy lửa giận trong lòng đã bốc lên, trên tay cũng không khỏi tăng thêm lực đạo, vốn chỉ đang xoa nắn trước ngực Dụ Hàn Thần bỗng nhiên biến thành véo mạnh.


  Đột nhiên tăng thêm kích thích khiến Dụ Hàn Thần kìm lòng không đậu từ yết hầu tràn ra một tiếng rên rỉ, rất nhỏ, nhưng vẫn bị Dụ Hàn Mặc nghe được. Dụ Hàn Mặc từ trong cảm xúc bừng tỉnh lại nhắm mắt bình tĩnh tâm tư của bản thân một chút, lại một lần nữa mở miệng:

  “Xem ra Thần nhi đã quên lúc trước từng nói cái gì, ngay cả lời ta nói vừa rồi cũng đã quên. Đúng là nên giáo huấn cho em nhớ kỹ phải nghe lời, cho em thấy rõ ràng, rốt cuộc ai mới là chủ nhân của em !” Hắn thấy rất rõ ràng, trong mắt nam nhân kia khi nhắc đến Thần nhi toát ra cực độ chiếm hữu dục không ít hơn mình chút nào! Loại cảm giác này khiến hắn cực kỳ khó chịu ! nhất là khi liên kết lại các sự việc với nhau, nghĩ đến có thể lúc trước Dụ Hàn Thần chính là bị người kia điều giáo, nhưng lại luôn coi người kia là chủ nhân khiến hắn cảm thấy chính mình lập tức sẽ bị lòng đố kị đốt sạch !


  Dùng sức kéo Dụ Hàn Thần vào lòng, ngón tay của Dụ Hàn Mặc từ một ngón tăng lên ba ngón, nhợt nhạt trừu cắm phía sau Dụ Hàn Thần. Nơi đó đã sớm chảy ra dịch ruột non, ba ngón tay rất dễ dàng ra vào. Nhưng mức độ nhẹ nhàng thế này căn bản không thể thỏa mãn Dụ Hàn Thần, thân thể vi phạm ý thức, không tự chủ được mà mấp máy, muốn cho ngón tay không ngừng tra tấn mình kia càng thêm xâm nhập.


  “Thần nhi có muốn hay không? Nói!”


  “Chủ nhân, Thần nhi muốn, chủ nhân......”



  Dụ Hàn Thần thừa nhận không được loại kích thích này mà khóc ra, nằm trên người Dụ Hàn Mặc thân thể khó nhịn vặn vẹo, vùi đầu vào cổ hắn, nước mắt chảy qua làn da, độ ấm kia khiến Dụ Hàn Mặc có loại ảo giác bị tổn thương.

  “Thần nhi đừng khóc." Bây giờ đã khóc, còn quá sớm. Dụ Hàn Mặc nhẹ giọng an ủi người trong lòng, đồng thời gia tăng tầng suất ngón tay sáp nhập.


  “Ân hừ...... A...... Chủ nhân......“


  Dụ Hàn Thần cảm giác được rõ ràng phân thân của chính mình trong tay Dụ Hàn Mặc càng thêm gắng gượng, mặt sau hư không giảm bớt một chút, nhưng vẫn là rất khó chịu.


  “Thần nhi muốn nhiều hơn phải không?“



  Dụ Hàn Mặc thổi nhiệt khí bên tai Dụ Hàn Thần, nhẹ giọng hướng dẫn.


  “vâng, chủ nhân a...... Thần nhi muốn......”



  Không đợi y nói xong, Dụ Hàn Mặc đã lạnh lùng nói: “Như em mong muốn.” Vừa dứt chữ cuối cùng, ngón tay đã chính xác ấn lên tuyến tiền liệt của Dụ Hàn Thần.



  Thình lình xảy ra khoái cảm lập tức vọt tới đỉnh đầu, lại nháy mắt vọt xuống phía dưới, một cỗ nhiệt lưu vội vàng muốn lao khỏi thân thể. Nhưng khi y sắp cao trào phóng thích, phía trước lại bỗng nhiên bị ngăn chặn, một cỗ chất lỏng kia bị sinh sinh nghẹn lại.




  Tay Dụ Hàn Mặc gắt gao nắm lấy phân thân của y, ngón tay bịt linh khẩu lại.


  “A!!.....”


  Dụ Hàn Thần lớn tiếng khóc kêu, thân thể điên cuồng vặn vẹo, muốn thoát khỏi hạn chế. Cảm giác cao trào đánh mạnh vào sắp bức điên y rồi, tay của Dụ Hàn Mặc vẫn lúc mạnh lúc nhẹ nhấn lên tuyến tiền liệt, cường liệt cao trào không ngừng ập tới, khiến trong đầu y ngoài việc muốn bắn đã không còn ý niệm khác nữa rồi.


  Dụ Hàn Mặc lợi dụng thân thể áp chế không cho Dụ Hàn Thần giãy dụa, động tác vẫn không dừng lại, ngược lại căn cứ mức độ Dụ Hàn Thần giãy dụa mà tăng giảm lực đạo.


  “...... Chủ nhân...... Cầu ngài a...... Không cần...... Cầu ngài a......”

 

  Trên mặt Dụ Hàn Thần đã tràn đầy nước mắt, trong miệng mình kêu cái gì cũng không biết, dục vọng bắn tinh cường liệt như vậy khiến y hận không thể lập tức chết đi!


  “Thần nhi có nhớ được cái gì không? Muốn nói sao?”

  Dụ Hàn Mặc tạm thời dừng lại kích thích mặt sau, vẫn không buông tay phía trước ra. Nhưng hơi chút thả lỏng này đã khiến Dụ Hàn Thần cảm thấy như đang trên Thiên Đường, nghe được lời Dụ Hàn Mặc nói lập tức khóc trả lời: “Thần nhi nói, chủ nhân, Thần nhi nói......”



  Chậm rãi rút ngón tay ra, lại uy hiếp nắm phân thân của y một chút, thành công nghe được Dụ Hàn Thần rên rỉ, Dụ Hàn Mặc lạnh lùng mở miệng: “Nói đi. Nói xong sẽ cho em bắn."





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro