CHƯƠNG 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 

 

  “Ân hừ...... A...... Chủ nhân......“



  Thân thể cuối cùng cũng được an ủi. Da thịt băng lãnh của Dụ Hàn Thần tiếp xúc đến độ ấm trên người Dụ Hàn Mặc, cảm giác thoải mái khiến y nhịn không được mà phát ra tiếng rên rỉ. Thân thể vẫn hư không rốt cục như mong muốn được lấp đầy, phía trước phân thân bị Dụ Hàn Mặc nắm trong tay bộ lộng lên xuống, chỉ một lúc liền bắn ra nùng trù bạch trọc.


  Dụ Hàn Thần há to miệng thở hổn hển, thống khổ trong thân thể phảng phất như bị bàn ủi tổn thương đã giảm bớt một chút, nhưng vẫn nóng đến chịu không nổi. Dụ Hàn Mặc lại đột nhiên dừng động tác. “Thần nhi, còn muốn không?”

  “Ân...... Chủ nhân, Thần nhi muốn, cầu chủ nhân, cầu chủ nhân......”


  Dụ Hàn Thần hoàn toàn sa vào trong tình dục khó nhịn vặn vẹo thân thể, ôm chặt Dụ Hàn Mặc, khát cầu hắn.


  Dụ Hàn Mặc cúi đầu hôn Dụ Hàn Thần, đầu lưỡi vói vào trong miệng y, tinh tế đảo qua mỗi một góc, cùng lưỡi y dây dưa chơi đùa. Dụ Hàn Thần từ từ nhắm hai mắt, hơi hé môi đáp lại, tham lam nuốt xuống nước bọt Dụ Hàn Mặc đưa vào trong miệng y, ý lạnh nhè từ thực quản đi vào, khiến cảm giác khô nóng trong cơ thể thoáng giảm bớt. Trong lồng ngực tràn ngập khí tức của Dụ Hàn Mặc, khiến lòng y sinh ra cảm giác thỏa mãn. Phân thân của Dụ Hàn Mặc vẫn thô to như cũ, cũng không có rút khỏi thân thể y, một nụ hôn lại khiến cho vật kia trướng lớn mấy lần.


  Thật vất vả đợi đến khi có thể thở, Dụ Hàn Thần ồ ồ hô hấp, miệng cầu xin: “Chủ nhân......”


  “Tiểu yêu tinh!” Dụ Hàn Mặc thét lớn một tiếng, hắn làm sao lại không rõ Dụ Hàn Thần cầu cái gì, vừa rồi lúc Dụ Hàn Thần nói chuyện còn đồng thời co rút lại sau huyệt, kẹp đến hắn thiếu chút nữa bắn ra. Nhìn Dụ Hàn Thần đã hoàn toàn mê thất, chỉ còn biết cầu hoan, ánh mắt hắn lại trầm xuống. “Nói, ta là ai?”


  Dụ Hàn Thần mở to đôi mắt sương mù nhìn Dụ Hàn Mặc, ủy khuất bĩu môi, lời nói mang khóc âm trả lời: “Là chủ nhân, chủ nhân, cầu chủ nhân, Thần nhi thật là khó chịu, muốn chủ nhân, cầu chủ nhân thỏa mãn Thần nhi, chủ nhân, chủ nhân.....”


  Thanh âm mị hoặc khiến Dụ Hàn Mặc lại gầm nhẹ một tiếng, không muốn nhẫn nại dục vọng của chính mình nữa, đột nhiên kịch liệt động lên. Từng phát từng phát hung hăng đâm đến nơi sâu nhất, đỉnh vào điểm mẫn cảm nhất của Dụ Hàn Thần. Biểu tình vừa ý như vậy đã triệt để lấy lòng hắn, khiến dục vọng của hắn bay lên đỉnh điểm. Va chạm mãnh liệt khiến cả người Dụ Hàn Thần đều vô lực, ngay cả tiếng rên rỉ cũng thoát phá, ý thức đã sớm biến mất, thầm nghĩ vui thích trầm phù trên Thiên Đường.



  “Chủ nhân ân a...... Cáp...... Cầu chủ nhân...... A......”

  Dụ Hàn Mặc không đáp lại, cúi đầu ngậm lấy đầu vú vẫn chưa được an ủi của Dụ Hàn Thần, khi nặng khi nhẹ cắn cắn, đầu lưỡi đảo qua đỉnh nụ hoa, tay cũng nắm bên kia xoa nắn. Đầu Dụ Hàn Thần ngửa về phía sau, cần cổ thon dài gấp khúc thành góc độ duyên dáng, nhắm chặt mắt, cực hạn vui thích khiến khóe mắt y có nước mắt chảy ra.


  Tầng hầm ngầm một mảnh xuân tình, cảnh tượng dâm mĩ giằng co thật lâu, mãi cho đến khi Dụ Hàn Thần bắn năm, sáu lần rốt cuộc bắn không nổi nữa thì Dụ Hàn Mặc mới dừng lại. Dụ Hàn Thần vốn nghĩ đứng lên, nhưng thân thể mệt nhọc lại khiến y mê man. dược hiệu của mị dược vừa mới qua, thân thể vẫn phiếm màu phấn hồng, trong mộng còn thường thường hừ vài tiếng, thoạt nhìn vô cùng dụ hoặc, để người nhịn không được muốn hung hăng chà đạp y.



  Dụ Hàn Mặc nhìn y một hồi lâu mới đứng dậy mặc quần áo. Vừa rồi vận động khiến vết thương trên cánh tay hắn lại nứt ra rồi, đau, nhưng hắn không quan tâm. Nếu đã quyết định muốn cột Dụ Hàn Thần vào bên người mình thì không thể cho kẻ khác một chút cơ hội nào. Đi sang một bên chọn một chiếc roi dây thép, tùy tay quất xuống.



  “A !!......”



Đột nhiên đau đớn khiến thân thể Dụ Hàn Thần run mạnh lên, kêu thảm thiết một tiếng, cơ nhục cả người căng thẳng, cuộn người lại muốn bảo hộ bản thân, nhưng ý thức vẫn không có tỉnh táo, mọi phản ứng đều là dựa vào bản năng. Dụ Hàn Mặc biết y chưa tỉnh lại, roi trong tay tiếp tục quất xuống các nơi khác nhau, chính xác theo phương hướng Dụ Hàn Thần trốn tránh mà đánh vào. Đánh không nặng, cũng không chảy máu, nhưng đau đớn vẫn khó có thể chịu được, kích thích khiến ý thức dần dần trở lại, Dụ Hàn Thần khó khăn mở mắt.


  Sau khi thanh tỉnh, Dụ Hàn Thần không dám tiếp tục trốn tránh, chỉ có thể cắn răng quỳ dậy, gồng mình chuẩn bị nghênh đón kế tiếp thống khổ.


  Dụ Hàn Mặc cũng không đánh nữa, ném roi xuống, thanh âm trầm thấp truyền vào màng tai của Dụ Hàn Thần: “Tự vệ sinh sạch sẽ.”

“Vâng. Chủ nhân.”

  Thanh âm của Dụ Hàn Thần có chút nghẹn ngào, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nức nở lăn xuống giường, đi về hướng phòng tắm. Thật sự mệt chết đi, đầu tiên là bị mị dược tra tấn, rồi lại vận động thời gian dài như vậy, sau đó lại bị ăn một trận đòn roi, hết thảy khiến thể lực của Dụ Hàn Thần đạt tới cực hạn, tất cả khớp xương đều như muốn gãy rời, động đậy một chút cũng tựa hồ có thể nghe được tiếng vang. Vừa mới thừa hoan, quá độ khuếch trương khiến hai chân ngay cả khép lại cũng không thể, vẫn run rẩy. Hậu huyệt bị tàn sát bừa bãi đang mấp máy, dịch ruột non hỗn hợp tinh dịch từ khe rãnh trung gian chảy xuống, nơi y đi qua đều lưu lại một dấu vết lớn.


  Dụ Hàn Thần giờ phút này rốt cục đã hiểu được cái gì gọi là ‘xa tận chân trời gần ngay trước mắt.’ Khoảng cách chỉ hơn hai mét tựa như vĩnh viễn đều không có điểm cuối, hoạt động của y cũng không có khiến nó giảm bớt. Cửa phòng tắm mở ra một nửa, còn đang mở nước, y có thể nghe được tiếng nước xả xuống. Không hề chớp mắt nhìn chằm chằm bồn tắm lớn, trong lòng Dụ Hàn Thần tự thôi miên chính mình, không thể dừng lại, nhất định phải đi tới, nhất định có thể đi tới.......



  Dụ Hàn Mặc đứng một bên lạnh mặt nhìn Dụ Hàn Thần thực cố gắng nhưng vẫn rất chậm đi về phía trước, cũng không thúc giục, nhưng trầm mặc áp khí đã đủ khiến Dụ Hàn Thần sợ hãi. Tay hắn che đi miệng vết thương trên cánh tay, máu chảy ra từ kẽ hở, tụ lại trên đầu ngón tay, chậm rãi tích xuống đất.
















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro