CHƯƠNG 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Đêm thực tĩnh.

  Dụ Hàn Thần vẫn duy trì tư thế lúc Dụ Hàn Mặc rời đi, thân thể bởi vì quá độ căng thẳng mà run nhè nhẹ. Liều mạng nói với chính mình, không phải sợ ! Không phải sợ ! Nhưng những chuyện trải qua lúc trước lại không chịu khống chế mà từng màn từng màn lóe qua trước mắt y, thanh âm khiến lòng y run sợ luôn vang vọng trong đầu, từng lần nối tiếp khiến y phân không rõ thực tại và hồi ức, mệt nhọc cũng không ngừng đánh sâu vào y, tinh thần vẫn bị vây trong hoảng hốt. Thẳng đến khi trước mắt bỗng nhiên thoáng hiện gương mặt Dụ Hàn Mặc, y bỗng nhiên hung hăng cắn nát môi mình, chất lỏng tanh ngọt thấm vào miệng, đau đớn khiến tâm y bình tĩnh không ít. Không sao đâu, chỉ cần đợi đến sáng mai, anh ấy sẽ cho mình đi ra ngoài. Nghĩ đến Dụ Hàn Mặc, trong lòng Dụ Hàn Thần lại trở nên ấm áp, đồng thời cũng trào ra chua xót và bối rối. Tuy rằng như nguyện được giữ lại bên người anh trai, nhưng hiện tại anh ấy cũng không còn đối với mình như trước nữa rồi, còn làm phiền hà Chu thúc. Không biết còn có thể giấu bao lâu, Chu thúc nên làm cái gì bây giờ......

  Trong phòng ngủ tối đen, bức màn hoàn toàn ngăn cản ánh trăng ngoài cửa sổ. Dụ Hàn Mặc ngẩn người, một lòng đều bị Dụ Hàn Thần chiếm cứ. Cứ việc vẫn muốn không để ý đến cảm giác trong lòng, nhưng chút hối hận mờ nhạt này lại không có cách nào xem nhẹ. Hôm nay hoàn toàn là bị thái độ của Dụ Hàn Thần chọc giận mới dùng loại thuốc kia, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng nếu hắn biết nặng như vậy thì nhất định sẽ không thèm liếc thứ kia một cái. Nhưng mà, Thần nhi vì cái gì có thể như vậy? rốt cuộc là đang giấu diếm cái gì ! phiền táo thở ra một hơi, hắn đột nhiên nhớ tới Hồng thúc. Nếu nói Chu thúc đang giúp Thần nhi, vậy Hồng thúc đây? Có thể cũng giống nhau hay không? Hồng thúc sau khi đưa hắn đi ẩn nấp liền thần bí rời khỏi, lúc hắn liều lĩnh muốn trở về lại bỗng nhiên xuất hiện, hết thảy những điều này có phải rất trùng hợp hay không ? Thật giống như đã được người an bài ổn thoả. Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, Dụ Hàn Mặc làm ra một quyết định. Hồng thúc ở bên ngoài liên hệ không tiện, như vậy cũng chỉ có thể xuống tay với Chu thúc.



  Lập tức đứng dậy, Dụ Hàn Mặc cầm lấy điện thoại đầu giường đi ra ngoài.

  Sáng sớm, mặt trời còn chưa mọc, Dụ Hàn Mặc đã khiến người hầu đi chuẩn bị tốt bữa sáng, mới xoay người đi tầng hầm ngầm. Tiếng mở cửa truyền đến tai Dụ Hàn Thần khiến y kinh hỉ ngẩng đầu lên, buông lỏng tâm tình, chỉ cần nhìn thấy Dụ Hàn Mặc sẽ vô cùng an tâm.

  “Lại đây.”

  “Vâng, chủ nhân.”

  Giọng nói khàn khàn lộ ra hoan hỉ, Dụ Hàn Thần muốn lập tức liền đi tới, nhưng vừa động cánh tay liền phát hiện cả người đều đau nhức, quỳ lâu như thế khiến đầu gối như muốn nát, miễn cưỡng hoạt động, lại bị thiết cầu phía sau kéo lại.

  Dùng sức kéo vài lần vẫn không thể dịch chuyển thiết cầu nặng nề, nước mắt Dụ Hàn Thần đều sắp chảy ra. Nhưng Dụ Hàn Mặc chỉ là trầm mặc chờ, nhưng càng là như vậy càng khiến y sốt ruột, nhưng mà ngay cả bò sát cũng khó khăn, thân thể đã không còn khả năng dịch chuyển thiết cầu nữa rồi. Cho dù y có thể đi tới, nhưng nếu Dụ Hàn Mặc không mở khoá thiết cầu ra thì y cũng không có khả năng leo qua bậc thang của tầng hầm ngầm. Dụ Hàn Thần có chút tuyệt vọng nhìn về phía Dụ Hàn Mặc, trong mắt ẩn ẩn có nước mắt.

  “Chủ nhân......”

  Dụ Hàn Mặc lưu loát mở ra khóa đi ra ngoài, tốc độ rất nhanh. Dụ Hàn Thần thở dài nhẹ nhõm một hơi, kéo thân thể đau nhức cực lực đuổi kịp Dụ Hàn Mặc đến phòng ăn.


  Biết Dụ Hàn Mặc sẽ không lại đút cơm cho mình, Dụ Hàn Thần thực im lặng quỳ gối bên bàn. Ngửi hương đồ ăn, y bỗng nhiên cảm thấy đói đến khó chịu. Từ giữa trưa ngày hôm qua vốn không có ăn cơm, không được nghỉ ngơi, dạ dày y hiện tại vô cùng khát vọng thức ăn.

  “Đói sao?”

  “Đói, chủ nhân.” Thanh âm của Dụ Hàn Thần rất nhỏ, cổ họng cũng khó chịu, Rất muốn uống nước. Tưởng tượng cổ họng được nước làm dễ chịu, hầu kết y lại cao thấp chuyển động vài cái, nhưng ngay cả nước miếng đều không có.


  Dụ Hàn Mặc nhìn đến phản ứng của Dụ Hàn Thần, lại lấy một trái trứng gà cho y. Dụ Hàn Thần hơi chút chần chờ, nhưng dạ dày lại kháng nghị, vị chua không ngừng trào ra. Nhẹ nhàng cắn trứng gà lên, ăn lòng trắng trứng trước, tới khi còn lại lòng đỏ trứng, y lại bắt đầu do dự.

  “Ăn no ? Có muốn ta cho em thêm không?”

  Thanh âm lạnh lùng khiến Dụ Hàn Thần hơi co quắp, thật chậm thật chậm ngậm lòng đỏ trứng trong miệng cẩn thận ăn , sau đó cố gắng nuốt xuống. Nhưng lòng đỏ trứng khô sáp đi vào cổ họng cũng khô sáp như nhau, nên vô luận y cố gắng thế nào cũng nuốt không được, nửa vời khiến y không nhịn được mà nôn khan.


  Dụ Hàn Mặc phi thường tốt bụng đổ một chén nước vào tô trước mặt Dụ Hàn Thần, thấy y khẩn cấp bắt đầu uống, Dụ Hàn Mặc ấn xuống chốt mở trong tay.

 

   “A?......”

 

  Thứ gì đó sau huyệt bỗng nhiên điên cuồng chấn động, khiến miệng huyệt căn bản không được đến nghỉ ngơi lại đau đớn vô cùng, thân thể Dụ Hàn Thần run rẩy té trên mặt đất, đổ nghiêng tô, nước đều chảy ra.

  “Không muốn uống sao Thần nhi? Vậy không cần uống nữa, lau khô đi, đến phòng khách chờ ta.” Bất động thanh sắc tắt đi chốt mở, Dụ Hàn Mặc đứng dậy đi ra ngoài.

“Vâng, chủ nhân.“

  Nước mắt lặng yên chảy xuống, Dụ Hàn Mặc chịu đựng cảm giác không thích hợp trong cổ họng, cầm khăn từng chút từng chút lau khô nước, Dụ Hàn Mặc không để y uống thì cho dù có thể nhớ rõ chỗ để nước ngay cạnh y cũng không dám uống, chỉ có thể khống chế bản thân không nhìn về hướng đó.

  Dụ Hàn Mặc không dừng lại phòng khách, mà trực tiếp mở ra một cửa bên cạnh đi vào. Đó là một phòng nhỏ, nhưng lại khống chế được camera theo dõi trong cả toà biệt thự, trên tường đối diện cửa là một màn hình lớn, mọi góc của biệt thự đều có thể nhìn đến.

  “Chu thúc, ông thật sự không nói ?” Dụ Hàn Mặc dựa trên tường, nhìn Chu thúc bị trói trên ghế ngồi đối diện màn hình. Chu thúc không chớp mắt  nhìn chằm chằm Dụ Hàn Thần trên màn hình, nhìn y vụng trộm lau khô nước mắt mới đến phòng khách, trong lòng đau, nhưng trên mặt vẫn như trước không chút thay đổi. Hắn không thể xác định khi nói ra chân tướng Dụ Hàn Mặc sẽ có phản ứng gì. Nếu nói cho hắn, đây hết thảy đều là Dụ Hàn Thần lừa hắn, vậy......

  Đợi một hồi, Dụ Hàn Mặc chậm rãi vươn tay cầm nắm cửa. “Chu thúc, ông không nên hy vọng xa vời ta sẽ khinh địch buông tha chuyện này như vậy. Ta sẽ đợi đến ông nói mới thôi.”








======================








Đã cập nhật tất cả chú thích (có hình ảnh minh hoạ) và tự beta lại chút ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro