CHƯƠNG 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Thời gian nửa giờ nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, cũng đủ khiến một người xác định được ý tưởng vốn không kiên định. Tỷ như Dụ Hàn Mặc. Nhìn Dụ Hàn Thần quỳ dịu ngoan, hắn sẽ có một tia ảo giác, cảm thấy này hết thảy đều như là một giấc mộng, sau khi tỉnh lại, mọi vật đều sẽ khôi phục nguyên dạng, Dụ Hàn Thần vẫn đang là đứa trẻ đơn thuần mỗi ngày quấn quýt bên người hắn dùng thanh âm trong trẻo mang theo một chút ngọt ngào gọi anh trai, mà hắn, cũng sẽ sủng nịch cười mà ôm chầm lấy y......

Nửa giờ này khiến Dụ Hàn Thần cảm thấy mỗi giây đều dài như một năm, nhưng Dụ Hàn Mặc lại xác định tâm ý của chính mình. Đúng vậy, hắn ích kỷ dùng "Tuyệt vọng chi uyên", bất quá chỉ vì một câu của tên nam nhân đáng giận kia, bởi vì, Thần nhi từng thuộc về người kia, còn có lời nói kia bồi hồi ở trong lòng hắn khiến hắn vẫn không muốn thừa nhận..... Cho dù không thể chiếm cứ trái tim y, thì cũng muốn khiến thân thể y chặt chẽ nhớ kỹ chính mình, khiến y không rời khỏi mình.

Nhưng là, chuyện Thần nhi vẫn gạt hắn, chính là thứ vẫn nghẹn lại trong yết hầu hắn, nuốt không được, chỉ có thể tất yếu phun ra. Mặc kệ rốt cuộc hiện thực tàn nhẫn bao nhiêu, hắn đều phải biết !

Sau một giờ, Dụ Hàn Mặc thậm chí có điểm khẩn cấp đứng dậy nhanh chóng đi đến căn phòng đóng chặt của Chu thúc đẩy cửa ra. “Chu thúc, mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần chú nói, tôi tuyệt đối sẽ không so đo.” Bất cứ chuyện gì, chỉ cần cho hắn biết. Hắn thở dốc có chút không ổn, ngữ tốc cũng rất nhanh, nhưng sau khi nói xong lại trở nên thực bình tĩnh. Kỳ thật đây mới là lời mà hắn vẫn chân chính muốn nói đi. Dụ Hàn Mặc cười khổ một tiếng dưới đáy lòng, đây xem như là nhận rõ nội tâm của chính mình sao?

  “Thiếu gia.” Ánh mắt Chu thúc nhìn chằm chằm vào Dụ Hàn Thần trong màn hình, thanh âm che dấu thê lương không ngừng. “Nếu, tôi nói Thần thiếu gia chưa từng phản bội cậu, cậu sẽ tin sao?”

“Tin.”

Dụ Hàn Mặc kiên định nói khiến Chu thúc khó có thể tin, đáy lòng dâng lên một ngọn lửa hy vọng, nhưng lập tức đã bị dập tắt, chỉ còn vẻ mặt cười khổ.

“Nhưng tôi muốn biết tất cả.”

“Thiếu gia.” Chu thúc nhắm mắt lại, giống một lão nhân tuổi xế chiều, trong thần thái tràn đầy mỏi mệt. “Cậu vẫn là không tin, nếu không tin, thì tôi đây nói cũng còn có tác dụng gì nữa?” Nếu tôi nói, cậu thật sự sẽ không so đo sao? Nhưng mà cậu đối xử với Thần thiếu gia như vậy, tôi thật sự không dám nói a......

  

  “Chu thúc.” Thanh âm của Dụ Hàn Mặc nghe không ra cảm tình. “Tôi nói rồi, chú không nói, tôi sẽ đợi đến khi chú nói. Mặc kệ là dùng thủ đoạn gì, tôi cũng phải biết.” Không thể lại bị chẳng hay biết gì, ngây ngốc đi đoán. Hắn cũng mệt chết đi......

Kéo cửa đi ra ngoài, hắn siết chặt nắm tay có chút run rẩy. Đợi, làm sao có thể đơn giản như vậy.

Chu thúc mở hai mắt vô thần, nhìn nhìn thân thể Dụ Hàn Thần quỳ tiêu chuẩn như trước, lại nhìn hướng bóng dáng Dụ Hàn Mặc đi vào phòng bếp, đột nhiên cúi đầu cười vài tiếng, mặc nước mắt theo hai gò má chảy tới miệng. Một kẻ liều mạng muốn gạt, một kẻ khác liều lĩnh muốn biết. Rốt cuộc là ai sai, là ai gieo xuống hậu quả xấu a?

Dụ Hàn Thần nhìn trước mặt đặt một thùng nước lớn và một cái cốc lớn, cuối cùng biết được câu "không cần hậu hối" của Dụ Hàn Mặc kia là có ý tứ gì. Cách mười phút một cốc nước, y bỗng nhiên cảm thấy uống nước cũng có thể trở thành một chuyện rất thống khổ. Nhưng lời của Dụ Hàn Mặc, y hiện tại không nghĩ làm trái.

Hai tay nâng cốc nước lên, ngụm lớn uống hết. Đằng nào cũng phải uống, uống như vậy có thể khiến chính mình càng khó chịu một chút, có lẽ anh ấy liền sẽ không tức giận nữa. Lúc trước đều là như vậy không phải sao.

Nhưng đến khi uống xong Dụ Hàn Thần mới phát hiện, y căn bản không biết thời gian bao lâu mới là mười phút, hơn nữa, vô luận y cố gắng như thế nào, tay mang theo xiềng xích cũng không có biện pháp đem thùng nước ôm lấy được.

“Chủ nhân.” Thùng nước đột nhiên bị Dụ Hàn Mặc lấy đi, Dụ Hàn Thần có chút kinh hoảng ngẩng đầu, sợ hãi bản thân lại chọc giận hắn.


  Nhưng Dụ Hàn Mặc cũng không có động tác khác, chỉ là giúp y đổ nước ra, thuận tay đưa một cốc nhỏ, rồi mới đi đến một chỗ xa hơn một chút ngồi xuống.

Dụ Hàn Thần nói không nên lời trong lòng là cái cảm giác gì, có chút may mắn nhưng tiếc nuối cũng thực rõ ràng, còn có hỗn loạn mà chính mình cũng không hiểu nổi. Nhưng thời gian mười phút quá ngắn, còn chưa để y nghĩ rõ ràng, đồng hồ báo thức đã muốn vang lên, nhắc nhở y một cốc nước kia tồn tại.

  Vẫn là một ngụm lớn uống hết, nhưng thực rõ ràng có khó khăn. Uống xong Dụ Hàn Thần cảm thấy chỉ là động tác buông cốc nước như vậy đều có thể khiến y cảm giác được nước trong dạ dày đang chớp lên.

Cốc nước thứ ba. Cốc nước thứ tư.

Thời điểm Dụ Hàn Mặc lần thứ tư cầm lấy thùng nước, Dụ Hàn Thần thiếu chút nữa đem nước vừa uống xong đều phun ra. Gắt gao cắn răng không để chính mình há miệng, lại đổ vào tiếp, y không thể xác định bản thân có thể nhận nổi không. Nhưng Dụ Hàn Mặc tựa hồ cũng không định tra tấn y, không có tiếp tục đổ nước, ngược lại đem thùng nước và cái cốc đều cầm đi.

Căn bản không biết Dụ Hàn Mặc muốn làm cái gì, Dụ Hàn Thần chỉ có thể nơm nớp lo sợ chờ vận mệnh kế tiếp của y. Nhưng Dụ Hàn Mặc vẫn lặng yên, khiến y thấp thỏm không thôi.


  Thời gian sẽ không bởi vì cảm thụ của một người mà ngừng lại, nhưng cảm giác của con người thì lại khác, tỷ như chuyện muốn đi WC. Nhiều nước tích lũy như vậy, cảm giác hoàn toàn bất đồng với rửa bàng quang, Dụ Hàn Thần phải dùng tới lực lượng toàn thân đến khống chế chính mình.

"A......"

  Thứ gì đó ở mặt sau bỗng nhiên điên cuồng chấn động, Dụ Hàn Thần kinh hô một tiếng, thân thể thiếu chút nữa ngã xuống. Ngay trong nháy mắt này, chuyện mà y cực lực bài xích vẫn là xảy ra. Y, không khống chế.

  Chất lỏng ấm áp không ngừng từ thân thể chảy ra, một cỗ thoải mái và khoái cảm đánh sâu vào y, khiến y ngay cả bản năng co rút lại cơ vòng đều mất đi.


  Nằm thất thần trên mặt đất đã lâu, Dụ Hàn Thần mới chậm rãi đứng lên. Gậy mát xa sau huyệt đã không còn chấn động nữa, hết thảy đều giống như không phát sinh, nhưng vũng nước lớn trên sàn lại nhắc nhở y sự thật làm người xấu hổ.

“Liếm sạch sẽ.”

Ngắn ngủn ba chữ, Dụ Hàn Thần một hồi lâu cũng chưa phản ứng lại được. Nhưng biểu tình của Dụ Hàn Mặc thực bình tĩnh, phảng phất vừa rồi chỉ là nói một câu rất bình thường.




======================


Quà giáp tết, chúc mọi người ngày ông Công ông Táo vui vẻ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro