CHƯƠNG 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 
Dụ Hàn Mặc một tay kéo Dụ Hàn Thần lên, dùng thân thể chế trụ y, không để y tiếp tục động đậy. Nếu còn động nữa thì hắn thật không biết còn có thể khắc chế chính mình hay không, hiện tại tế bào toàn thân đều đang kêu gào muốn Dụ Hàn Thần, hắn cần thật lớn tự chủ mới có thể ngăn chặn được loại dục vọng mãnh liệt này.

  “Đừng nhúc nhích !”

  Dụ Hàn Mặc cúi đầu quát. Sau khi nói xong không để Dụ Hàn Thần nói chuyện, lấy tay chế trụ đầu của Dụ Hàn Thần, bá đạo hôn lên cái miệng nhỏ nhắn thoạt nhìn vô cùng mỹ vị kia, đầu lưỡi tinh tế đảo qua mọi góc trong khoang miệng, nhấm nháp hương vị ngọt lành trong miệng y, cảm thụ được y nóng bỏng đáp lại. Ngón tay từ một gia tăng đến ba ngón, rút cắm ở mặt sau Dụ Hàn Thần, hắn chiếu cố mọi điểm mẫn cảm của y, đem toàn bộ tiếng rên rỉ trên người y đều nuốt vào trong bụng.

  Dụ Hàn Thần chỉm nổi ở trong bể dục, trong đầu vẫn là một mảnh hỗn độn như cũ, chỉ có thể vâng theo bản năng của thân thể mà cảm thụ kích thích đến từ mặt sau. Cảm thấy không sai biệt lắm, Dụ Hàn Mặc mới xoay người đặt Dụ Hàn Thần ở trên giường, cúi người ngậm lấy thanh nha cao kiều kia, phun ra nuốt vào trong miệng, đầu lưỡi ấm áp thỉnh thoảng xẹt qua linh khẩu phía trước, đem dịch tuyến tiền liệt mà nơi đó phân bố ra đều cuốn vào trong miệng mình, còn rất không thuần thục mà thử thâm hầu. Một bàn tay ở mặt sau của Dụ Hàn Thần bắt chước tiến lên, tay kia thì khiêu khích trước ngực y, bắt giữ lấy mọi điểm mẫn cảm trên người y. Cảm giác này chưa từng có qua, tính khí phía trước từ trước đến nay cũng chỉ có thể bị tra tấn, cảm giác cường liệt đột nhiên mà đến khiến Dụ Hàn Thần thoải mái cả người đều run rẩy, tiếng rên rỉ không ngừng truyền ra từ trong miệng y, thiêu đốt không khí khiến toàn bộ căn phòng đều là khí tức dâm mĩ.


  Chưa từng nhận được loại vui thích này nên Dụ Hàn Thần chỉ một lúc liền bắn vào miệng Dụ Hàn Mặc, sau đó lập tức ngất đi. Mấy ngày liền mỏi mệt khiến thân thể y vẫn luôn trong trạng thái cực đoan, bây giờ cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi thoải mái một lần.

  Dụ Hàn Mặc cảm thụ được chất lỏng kia mang theo mùi tanh hỗn tạp với mùi nam tính đặc hữu ở trong miệng mình, chịu đựng cảm giác nôn mửa, hắn cố kiềm nén lại một trận phiên giang đảo hải trong dạ dày. Đây là lần đầu tiên hắn khẩu giao cho người khác, lần đầu tiên nuốt tinh dịch đàn ông. Cảm giác này rất không tốt, nhưng loại chuyện này, Thần nhi vì hắn mà làm bao nhiêu lần hắn đều không đếm được, vậy mà mỗi lần Thần nhi đều là bộ dạng cam tâm tình nguyện. Dụ Hàn Mặc nhìn nhìn Dụ Hàn Thần đang ngủ say còn có chút hô hấp không ổn, nhẹ nhàng thay y lau đi mồ hôi trên trán. Yên lặng nhìn một hồi, Dụ Hàn Mặc cẩn thận đắp chăn cho Dụ Hàn Thần rồi đi ra ngoài.



  Đóng màn hình, cởi bỏ dây thừng cho Chu thúc, mở cửa ra ý bảo Chu thúc có thể đi ra ngoài, Dụ Hàn Mặc lặng yên tựa lên khung cửa.


  Chuyện trong phòng Chu thúc nhìn không tới, khiến trong lòng càng thêm sốt ruột, vừa nhìn thấy Dụ Hàn Mặc đã muốn hỏi tình trạng của Dụ Hàn Thần, nhưng do dự vài lần vẫn là từ bỏ. Dụ Hàn Mặc mặt không chút thay đổi khiến ông đoán không được đã xảy ra chuyện gì, hiện tại chỉ có bảo trì trầm mặc mới là có lợi nhất đối với Dụ Hàn Thần. Có lẽ nên cùng Hồng Nhị thương lượng xem nên làm cái gì bây giờ, tình huống hiện tại hoàn toàn đã thoát khỏi khống chế của bọn họ......


  Hướng Chu thúc đi là cửa đi thông ra bên ngoài, Dụ Hàn Mặc cũng xoay người lên hướng thang lầu. Ngay trong một khắc Chu thúc sắp bước ra ngoài cửa kia, Dụ Hàn Mặc rốt cục mở miệng.




  “Chu thúc, ông yên tâm. Thần nhi hiện tại rất tốt.”

  Thân ảnh Chu thúc nhất thời cứng ngắc. Ngừng một hồi lâu mới nói, trong thanh âm mang theo bi thống, nhấn mạnh từng chữ, thẳng kích đáy lòng Dụ Hàn Mặc.


  “Thiếu gia, cậu cảm thấy tình trạng của Thần thiếu gia bây giờ là tốt sao?”


  Đương nhiên không tốt, hơn nữa vô cùng không tốt. Dụ Hàn Mặc rất rõ ràng trạng huống thân thể của Dụ Hàn Thần, y hiện tại suy yếu đến một trận gió đều có thể đem y quật đổ, làm sao có khả năng tốt được. Nhưng Dụ Hàn Mặc vẫn trầm mặc, tay cầm nắm tay cửa phòng ngủ, duy trì tư thế bán đẩy cửa ra chờ lời nói kế tiếp của Chu thúc. Như vậy, hắn vừa lúc có thể nhìn đến Dụ Hàn Thần đang ngủ say trên giường.



  “Thiếu gia.” Một hồi lâu không nghe được Dụ Hàn Mặc trả lời, Chu thúc đột nhiên có chút tuyệt vọng xoay người. Theo dõi hắn từ nhỏ đến lớn, hiện tại lại giống như không biết thiếu gia, trên mặt nước mắt tung hoành lớn tiếng chất vấn: “Cậu thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Cậu chạm vào trái tim tự hỏi chính mình một chút đi, Thần thiếu gia như vậy, cậu không đau lòng sao? Đó là Thần thiếu gia a, là đứa em trai mà cậu yêu thương từ nhỏ đến lớn a, cậu chưa bao giờ để cậu ấy chịu nửa điểm ủy khuất, nhưng mà bây giờ, tại sao lại......” Chu thúc nghẹn ngào nói không nên lời, ông là thật sự không nghĩ tới a, nếu đã sớm biết sẽ biến thành như vậy thì ông vô luận như thế nào cũng sẽ không đồng ý kế hoạch của Thần thiếu gia ......



  “Chu thúc, ông không cần phải nói. Đây hết thảy đều do nó tự tìm.” Dụ Hàn Mặc nắm chặt tay, khớp xương đều phiếm xanh trắng, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Dụ Hàn Thần, bắt buộc chính mình dùng thanh âm bình tĩnh nói ra lời mà hắn nghĩ một đằng nói một nẻo. “Hơn nữa tôi nói rồi, chỉ cần nói ra chân tướng thì tôi tuyệt đối sẽ không tái so đo, cơ hội này, Thần nhi không muốn, ông cũng không có muốn. Hiện tại, các người còn có gì mà nói nữa.”




  “Ha ha.” Chu thúc cười khổ vài tiếng, thân thể lảo đảo xoay người đi ra ngoài. Nói như thế nào? Thật sự có thể không so đo sao? Loại lừa dối này. Thiếu gia, cậu sẽ hối hận, nhưng mà tôi chỉ có thể nhìn cậu hậu hối......


   Dụ Hàn Mặc chậm rãi buông ra nắm tay đã có chút cứng ngắc.

 

  Bên ngoài trời đã sắp  đen, không trung ngẫu nhiên rơi xuống một hai bông tuyết. Mùa thu qua. Đến mùa đông a.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro