CHƯƠNG 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Khi Dụ Hàn Thần tỉnh lại đã qua đi một ngày một đêm, mở mắt ra liền nhìn thấy Chu thúc.


“Chu thúc? Ông không có việc gì? Quá tốt.”


  Vẻ mặt Dụ Hàn Thần thực vui sướng, nhưng thanh âm lại khàn khàn vô cùng, Chu thúc nghe được mà khổ sở trong lòng, nhưng trên mặt không có biểu hiện ra ngoài.


  “Thần thiếu gia, tôi không sao. Thiếu gia nói cậu tỉnh thì ăn cơm, cậu ấy chờ cậu ở phòng khách.”


  “Ân, đã biết Chu thúc.” Dụ Hàn Thần gật gật đầu, bắt đầu ăn cơm, kỳ thật, đói bụng lâu như vậy dạ dày căn bản ăn không vô mấy thứ này, nhưng y vẫn miễn cưỡng uống bát cháo, ý thức không chỉ bởi vì mệnh lệnh của Dụ Hàn Mặc, mà còn vì, lát nữa đi phòng khách còn không biết lại có chuyện gì, ăn một chút thì ít nhất có thể có sức lực.

  “Thần thiếu gia !”


  Chu thúc kinh hô một tiếng, nhào tới đỡ Dụ Hàn Thần mới từ trên giường đứng lên vừa suýt nữa té ngã. Đầu gối chân đau. Dụ Hàn Thần cắn cắn môi, miễn cưỡng nở nụ cười. “Không có việc gì, Chu thúc, chỉ là ngủ lâu quá nên tê chân thôi.”


  Chu thúc lặng lẽ quay đầu đi lau nước mắt, mới giúp đỡ Dụ Hàn Thần đi lên phía trước. “Không sao là tốt rồi, thiếu gia còn đang ở phòng khách chờ, chúng ta tới đó đi.”



  “Ân.” Dụ Hàn Thần cũng không có cự tuyệt Chu thúc dìu đi. Y hiện tại quả thật không có cách nào tự mình đi đường, nếu Chu thúc không ở đây mà nói thì y sợ chỉ có thể bò đi tìm Dụ Hàn Mặc.

  “Chủ nhân.”


  Dụ Hàn Mặc đứng ở cửa phòng khách, nhìn bông tuyết rơi xuống. Trận tuyết đầu mùa đông, từ khi bắt đầu vẫn chưa ngừng, ngược lại từ hạt tuyết nhỏ biến thành mưa tuyết lớn. Từng mảnh từng mảnh, sạch sẽ trong sáng, nhìn như rơi xuống không hề có quy tắc, nhưng lại cố tình quỹ tích đến bất khả tư nghị.


  Dụ Hàn Thần quỳ gối bên cạnh hắn, cúi đầu, cũng chú ý tới tuyết đang rơi. Trắng như vậy dưới màn đêm làm nổi bật có chút chói mắt, nhưng y khong bận tâm cái này, ở cửa vừa lúc có thể bị gió lạnh thổi đến, gió lạnh thấu xương không chút ngăn cản giống như dao nhọn cắt qua da thịt, giữa khớp xương như có kim đâm, hơi động một chút đã giống như bị xuyên thấu, cho dù đôi chút hô hấp cũng khiến khí quản và phổi run rẩy. Ngay cả thói quen muốn cắn răng nhịn đau đều thành hy vọng xa vời, bởi vì ngay cả lợi cũng đau, cả người cứ như bị ném vào hầm băng, bị hàn khí thẩm thấu.


  “Chu thúc, ông đi về trước đi.”


  Dụ Hàn Mặc nhìn ra bên ngoài, dùng ngữ khí tự thuật nói xong lời nói không cho phép nghi ngờ. Chu thúc nhìn nhìn Dụ Hàn Thần sắc mặt tái nhợt, ngay cả môi đều đang run rẩy, trong ánh mắt chợt lóe vài tia sáng phức tạp, thở dài một hơi nặng nề xoay người rời khỏi. Không phải ông không muốn ở trong này trông Dụ Hàn Thần, chỉ là hiện tại ông nhất định phải đi.


  “Thần nhi thấy tuyết đẹp không?” Thanh âm của Dụ Hàn Mặc rất thấp, giống như đang thì thào tự nói. “Thần nhi lúc trước thích nhất là đôi người tuyết, lại đi làm một đôi đi.”

  Dụ Hàn Thần tư duy có chút chậm chạp, loáng thoáng nghe được lời nói của Dụ Hàn Mặc, một hồi lâu còn chưa phản ứng lại được, đơ đơ ngẩng đầu nhìn hắn.


  Nhưng Dụ Hàn Mặc mím chặt môi, phảng phất không có chú ý tới tầm mắt của y. Dụ Hàn Thần cứng ngắc cúi người, thử tính đi về phía trước một bước, ngừng một hồi, vẫn không nghe thấy Dụ Hàn Mặc ngăn trở, y chậm rãi cúi đầu, đi xuống bậc cửa.



  Thật sự đi ra mới biết được, ở cửa kỳ thật rất ấm áp. Bên ngoài tứ phía đều là gió, y căn bản phân không ra là từ phương hướng nào thổi đến, chỉ cảm thấy lạnh, toàn thân đều độn độn đau. Cháo trong dạ dày còn chưa kịp tiêu hóa đều giống như đông lạnh thành băng. Xuống chút nữa sẽ đụng tới tuyết, thân thể Dụ Hàn Thần không tự chủ co quắp mọt chút, tay khua khua phía trước, ánh mắt bị bông tuyết đánh cho không mở ra được, không khí băng lãnh không chịu y khống chế mà luồn vào phổi.



  Dụ Hàn Mặc bình tĩnh nhìn y, cố gắng khống chế không để chính mình mở miệng, bởi vì mở miệng một cái thì hắn sẽ nhịn không được mà ôm Dụ Hàn Thần trở về......


  Từng chút từng chút cúi người xuống, chậm rãi nắm tay đặt lên tuyết. Cái loại cảm giác này, Dụ Hàn Thần không biết nên nói như thế nào, giống như là, nắm tay từng chú từng chút bị căng ra, cảm giác ngạnh sinh sinh xé rách. Dụ Hàn Thần thét lớn một tiếng, thân thể từ trên bậc thang ngã xuống, bả vai bên phải đập mạnh xuống.


  Dụ Hàn Thần ngẩng đầu nhìn Dụ Hàn Mặc. Giữa bọn họ chỉ cách bậc thang, nhưng khoảng cách lại dường như rất xa xôi. Dụ Hàn Mặc quay lưng về phía ánh sáng, chỉ có thể nhìn đến hình dáng cao lớn. Bông tuyết đầy trời tung bay giữa hai người họ, khiến tầm mắt của y trở nên mơ hồ, trong hoảng hốt nhìn thấy Dụ Hàn Mặc chạy vội lại đây, còn hô cái gì, nhưng mà y nghe không rõ. Dụ Hàn Thần chậm rãi nhắm mắt lại, nở nụ cười. Kỳ thật như vậy cũng không tệ, ít nhất lần này người đem mình đi là anh trai, mà không phải người kia a. Nhưng trái tim lại giống bị đục một lỗ, có gió lạnh ở bên trong gào thét xoay quanh. Khi cánh tay hữu lực kia ôm lấy mình, Dụ Hàn Thần triệt để hôn mê bất tỉnh, ý thức lâm vào một mảnh hắc ám, nhớ mang máng ấm áp quen thuộc kia vây quanh y.


  “Thần nhi.”


  Dụ Hàn Mặc gắt gao ôm Dụ Hàn Thần, vô thanh hô tên của y. Thân thể này không còn độ ấm ngày xưa, lạnh đến như một khối thi thể, khiến đáy lòng hắn rối thành một đoàn. Nghĩ rằng có thể bắt buộc chính mình thờ ơ lạnh nhạt, không nghĩ tới cư nhiên sẽ sợ mất đi y như thế, sợ hãi không còn cảm thụ được y đến như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro