CHƯƠNG 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Dụ Hàn Mặc đặt Dụ Hàn Thần trên giường, đắp chăn cho y. Vừa rồi dùng nước ấm ngâm rất lâu mới khiến thân thể y khôi phục ấm áp. Sao Thần nhi lại có thể sợ lạnh như vậy, chẳng lẽ là bởi vì thân thể quá hư nhược ? Hôn thật sâu lên trán y, Dụ Hàn Mặc thở dài một hơi đi ra ngoài. Đêm nay im lặng như thế, thật là rất thích hợp phát sinh ra chuyện gì đó.

  Im lặng nằm ở trên giường từ từ nhắm hai mắt, trong lòng Dụ Hàn Mặc không chút dao động, nhưng mà lại ngủ không được. Bắt đầu từ lúc ở nước ngoài Hồng thúc lần đầu tiên ngăn hắn lại, mãi cho đến vừa rồi Chu thúc biểu hiện, tỉ mỉ suy nghĩ tất cả mọi chuyện lại một lần. Hồng thúc và Chu thúc không thể nghi ngờ đều là giúp đỡ Thần nhi, nhưng bọn họ không có chút dấu hiệu nào phản bội hắn, còn có Thần nhi, mặc kệ hắn làm thế nào đều là nhẫn nhục chịu đựng, chưa từng có một câu cầu xin tha thứ. Tuy rằng tất cả đầu mâu đều chỉ hướng về phía Thần nhi, nhưng ở giữa nhất định có khúc chiết. Để cho hắn không nghĩ ra là, nếu Thần nhi lần đó đi thư phòng là để giúp nam nhân kia mà nói, thì tại sao Thần nhi lại sợ người kia như vậy, thậm chí nhắc tới người kia liền sợ tới mức...... Nhớ tới bộ dáng sợ hãi của Dụ Hàn Thần, Dụ Hàn Mặc lại thấy đau lòng.


   Cả đầu óc loạn loạn không rõ ràng, Dụ Hàn Mặc nghĩ không rõ. Khi trời tờ mờ sáng thì hắn nghe được một trận tiếng đập cửa dồn dập và thanh âm nôn nóng của Chu thúc.

“Thiếu gia ! Thiếu gia !”

  Dụ Hàn Mặc không gấp, chậm rãi ngồi dậy. Bất quá chỉ diễn trò mà thôi, hắn chỉ cần phối hợp diễn, không cần quá nhập tâm, chỉ cần bàng quan là được.

  “Sớm như vậy đã xảy ra chuyện gì?”

  “Thiếu gia, Thần thiếu gia cậu ấy......”

  Chu thúc chỉ nói một nửa, hắn vụng trộm quan sát thần sắc của Dụ Hàn Mặc. Nhưng Dụ Hàn Mặc tựa hồ là không có bao nhiêu hứng thú, cau mày, ngữ khí cũng có chút không tốt.

“Thần nhi lại làm sao vậy?”

“Thần thiếu gia, không thấy.”

  “Không thấy ?” Dụ Hàn Mặc thực bình tĩnh. “Chuyện từ khi nào? Sao lại không thấy ? Camera đâu? Người đâu?”

  “Thiếu gia, người không phải bị cậu đuổi hết rồi sao? Camera bị phá hỏng rồi, tìm không thấy một chút manh mối, cái khác hết thảy đều bình thường, cũng chỉ có Thần thiếu gia......”

  “Chỉ có Thần nhi là không thấy phải không?” Dụ Hàn Mặc nhìn Chu thúc, ánh mắt sâu thẳm nhìn không ra cảm xúc. Chu thúc chỉ cảm thấy trên người mồ hôi lạnh đều toát ra, bị Dụ Hàn Mặc trành sợ nổi da gà. Lời ông vừa mới nói thật sự là sơ hở quá nhiều, bản thân nghe xong đều thấy nhiều điểm đáng ngờ. “Vậy, không cần thối lại.”

  “Dạ?...... Thiếu gia?”

  Chu thúc có điểm không tin chính mình nghe được cái gì.

  “Tôi nói không cần thối lại. Nếu thật sự muốn trốn, tìm thế nào đều vô dụng. Nói sau, Chu thúc, ông hy vọng tôi tìm được Thần nhi sao?”

  Chu thúc bị Dụ Hàn Mặc ép hỏi trầm mặc không nói, một lòng thẳng tắp rơi xuống. Lời này của thiếu gia là cố ý nói cho mình nghe sao? Chẳng lẽ thiếu gia đã biết?

  “Chu thúc, ông đi xuống trước đi. Láy nữa cùng Hồng thúc ở thư phòng chờ tôi.”

  “Thiếu gia.” Biết sự tình đã bại lộ, Chu thúc ngược lại không hề kích động. Dụ Hàn Thần là bị ông và Hồng thúc vụng trộm đưa đi, trước đó căn bản không có kế hoạch tốt, hơn nữa thấy biểu hiện của thiếu gia, căn bản chính là đã biết hành động của mình, giả bộ ngốc cũng không có ý tứ, chỉ là, không biết lát nữa phải nói thế nào, không biết chuyện kia có còn qua được hay không?......

“Tôi, đã biết.”

Dụ Hàn Mặc gật gật đầu, ý bảo Chu thúc có thể rời khỏi, chính hắn cũng xoay người trở về phòng đóng cửa lại. Cố ý khiến Chu thúc nhìn đến camera tổng của biệt thự, cố ý đuổi người đi, vì tiện cho bọn họ đem Thần nhi trộm ra ngoài, một ngày trước khiến Dụ Hàn Thần làm đôi người tuyết cũng bất quá là kích bọn họ hành động nhanh lên, làm cho bọn họ sơ hở nhiều một chút, càng tiện bị mình bắt lấy, chỉ là khiến Thần nhi chịu khổ nhiều. Như vậy hiện tại hắn phải làm, chính là chuẩn bị tốt chính mình, đối mặt thứ đã khiến hắn phức tạp thật lâu - bí mật.

  Thư phòng thực im lặng, Dụ Hàn Mặc ngồi ở máy tính, thông qua màn hình phản chiếu nhìn về phía Hồng thúc và Chu thúc đang đứng ở phía sau không nói được một lời.

  “Chu thúc, Hồng thúc, các ông ở Dụ gia vài chục năm, là nhìn tôi cùng Thần nhi lớn lên. Tôi tin tưởng các ông không có phản bội Dụ gia. Nhưng là, chuyện này, tôi cần phải biết.”

  Thanh âm tự thuật giả mệnh lệnh không cho phép nghi ngờ. Hắn an bài hết thảy vì muốn biết được đáp án, hôm nay, nhất định phải có kết quả.

  “Thiếu gia”. Đợi đã lâu, vẫn là Hồng thúc mở miệng trước. “Nếu cậu tin tưởng chúng tôi không có phản bội cậu, vậy Thần thiếu gia thì sao, cậu tin tưởng y sao?”

  “Tin.” Dụ Hàn Mặc xuyên thấu qua màn ảnh hắc ám cùng Hồng thúc đối diện, dùng một chữ trả lời ông. Đúng vậy, hắn tin, kết quả suy nghĩ cả đêm qua, nhưng mà vô luận như thế nào, hắn đều phải tin tưởng Dụ Hàn Thần một lần.

  “Vậy thiếu gia có gì phải chấp nhất vào chuyện này đâu? Thần thiếu gia sẽ không hại cậu, mọi chuyện đều là vì cậu.....”

  “Đủ !” Dụ Hàn Mặc bỗng nhiên dùng sức ném bút trong tay lên bàn, bút gãy thành hai đoạn lăn lăn ở trên bàn, tỏ rõ hắn đang phẫn nộ. “Đủ rồi Hồng thúc. Đều là vì tôi ! các người chỉ biết dùng lý do này sao? Tất cả các người đều nghĩ rằng như vậy rất tốt có phải không? Tôi có phải là còn phải cảm tạ các người? khiến tôi bây giờ bị người tối tín nhiệm lừa ! Nhìn đến tôi cùng Thần nhi như vậy tâm các người cũng đau không phải sao? Có chuyện gì đáng giá các người phải như vậy !?”

  Vẫn là trầm mặc. Dụ Hàn Mặc thở ra một hơi, bình tĩnh cảm xúc một chút. “Hồng thúc, ngay từ đầu chính là kế hoạch của các ông đi? Bắt đầu từ thời điểm tôi muốn về nước.”

“Phải.” Hồng thúc trả lời rất rõ ràng.

  “Thần nhi bây giờ ở chỗ ông đi, Hồng thúc.”

  Hồng thúc có điểm chần chờ, nhưng động tác kế tiếp của Dụ Hàn Mặc khiến ông sợ ngây người, tất nhiên phản ánh đều đã quên.

“Thiếu gia......”

  “Chu thúc, Hồng thúc, tôi xin các ông, nói cho tôi biết đi. Tôi từng nghĩ cứ như vậy lừa giối chính mình, nhưng mà tôi làm không được. Các ông nhẫn tâm nhìn Thần nhi như vậy sao?”

  Chu thúc nhìn Dụ Hàn Mặc bỗng nhiên quỳ xuống, thống khổ xoay người sang chỗ khác. Hồng thúc nhắm mắt lại, vẫn là quyết định nói. Không dối gạt, mặc cho số phận đi......

“Thiếu gia, cậu đứng lên trước đã. Cậu còn nhớ rõ cha của Thần thiếu gia như thế nào mà chết không?”





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro