CHƯƠNG 39: Dụ Hàn Thần tỉnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 

  Mọi người cmt nhiều quá, khiến mình không thể làm ngơ, quyết định làm nốt vậy 💋

------------------------------------

   Đêm rất yên tĩnh, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ rải vào trong phòng, chiếu lên mặt Dụ Hàn Thần. Lông mi y hơi hơi run rẩy, ý thức dần dần tỉnh lại, vì cảm giác được trên người đau mà cau mày, miệng đứt quãng rên rỉ rất nhỏ. Chậm rãi mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà một hồi lâu, những chuyện phát sinh lúc trước từng chút từng chút ùa vào trong đầu y. Đây là phòng ca ca, vậy mình đúng là té xỉu trong lòng ngực ca ca, chỉ là không biết bây giờ qua mấy ngày rồi.
Hơi giật giật cánh tay đã chết lặng, Dụ Hàn Thần bỗng nhiên phát hiện tay mình bị một cái tay ấm áp cầm. Dọc theo tay kia từng chút từng chút dời ánh mắt lên, vừa lúc đối diện với đôi mắt Dụ Hàn Mặc vừa mới mở.

  Dụ Hàn Mặc canh giữ ở mép giường rất lâu, vừa mới mới nhắm mắt một hồi, cũng không có ngủ, ở lúc Dụ Hàn Thần nhẹ nhàng rên rỉ cũng đã thanh tỉnh.

Hôm nay cách Dụ Hàn Mặc từ Hoắc gia trở về lại qua một tuần, mà Dụ Hàn Thần sốt cao sau khi Dụ Hàn Mặc rời đi một đoạn thời gian thần kia kỳ giảm xuống. Sau khi Dụ Hàn Mặc trở về, bác sĩ nói cho hắn hai tin tức, một tốt một xấu. Tốt là, tuyệt vọng chi uyên của Dụ Hàn Thần đã giải....  Dụ Hàn Thần lúc trước sốt cao không phải bởi vì sinh bệnh, mà là vì tuyệt vọng chi uyên tác động. Vốn dĩ thời điểm Dụ Hàn Thần bò tới thân thể đã hố lụy cương, là cực lãnh, nhưng ngay khi dược hiệu của tuyệt vọng chi uyên sắp tiêu tán y lại cảm nhận được hơi thở của Dụ Hàn Mặc, độ ấm cao như vậy thế nhưng là bởi vì mị dược tác động. Sau đó may mắn Dụ Hàn Mặc rời đi một đoạn thời gian, dược hiệu mới hoàn toàn tiêu tán. Tin xấu là, bởi vì trước kia đã từng bị tổn thương do giá rét, hơn nữa bò trên nền tuyết, chân Dụ Hàn Thần đã không thể giống người bình thường, có thể đi đường, nhưng không thể đi lâu, nếu không sẽ đau như kim đâm, đặc biệt là khi trời trở lạnh, càng đau đớn khó nhịn.
Dụ Hàn Mặc ngây người rất lâu. Tuyệt vọng chi uyên được giải, hắn kỳ thật rất cao hứng, nhưng mà chân Thần Nhi, hoàn toàn là bởi vì hắn?…… Hắn không biết nên hình dung tâm tình lúc đó như thế nào, thật giống như nhét đầy bông, đấm lên một phát, đau rầu rĩ, thâm nhập cốt tủy. Hắn không nhớ rõ có bảo bác sĩ rời đi không, chỉ biết chậm rãi xoay người, đi tới tầng hầm ngầm, đem tất cả đồ vật trong đó từng cái từng cái nhìn kỹ một lần. Mỗi khi xem một cái lại tựa như đem chính mình lăng trì một lần, cái loại đau này làm hắn ngay cả trái tim đều đang phát run, nhưng hắn lại không muốn dừng lại, hắn muốn biết, Thần Nhi rốt cuộc đã bị bao nhiêu tra tấn?……

Dụ Hàn Thần ngơ ngác nhìn một hồi lâu, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, thân thể đột nhiên run rẩy một chút, như phản xạ điều kiện mà định bò dậy. Động tác hoảng loạn liên lụy đến miệng vết thương trên người còn chưa lành hết, đau nhức khiến y kêu lên một tiếng, thật vất vả gượng dậy thân thể lại ngã xuống thật mạnh.
“Đừng nhúc nhích Thần Nhi, miệng vết thương lại nứt ra rồi.” Giọng Dụ Hàn Mặc tràn đầy khàn khàn cùng mỏi mệt, che dấu đau lòng và hối hận. Không sai, hắn rất hối hận, quả thực muốn giết chính mình. Nhưng giết mình thì Thần Nhi cũng không thể giống như trước nữa không phải sao, hắn cả đời này đều sẽ bị lương tâm mình khiển trách. Thật cẩn thận đỡ Dụ Hàn Thần nằm trên giường, trong động tác của Dụ Hàn Mặc có thương tiếc nói không nên lời.

Nhưng Dụ Hàn Thần cũng không chú ý tới Hụ Hàn Mặc khác lạ, trong lòng còn nghĩ đến câu nói kia của Hồng thúc....  thiếu gia không cần cậu. Hiện tại y chỉ nghĩ cầu Dụ Hàn Mặc đừng không cần y, căn bản không có tinh lực đi chú ý cái khác, càng không biết Dụ Hàn Mặc đã biết tất cả mọi chuyện.

“Chủ nhân, Thần Nhi biết sai rồi, cầu xin anh, đừng không cần Thần Nhi, Thần Nhi sẽ không phản bội anh, cầu chủ nhân……”

Dụ Hàn Thần cứng đờ thân thể tùy Dụ Hàn Mặc bài bố không dám động, cảm giác được khi bản thân nói ra những lời này tay Dụ Hàn Mặc đang đắp chăn cho y rõ ràng dừng một chút, tuyệt vọng chôn sâu dưới đáy lòng bắt đầu tỏa khắp.

“Chủ nhân, cầu xin anh, cầu anh...” Dụ Hàn Thần không biết nên nói cái gì, chỉ có thể lặp lại cầu Dụ Hàn Mặc, không nghĩ tới thanh âm nghẹn ngào kia cùng vẻ mặt tuyệt vọng làm Dụ Hàn Mặc tự trách và đau lòng lại gia tăng thêm một phần.

“Thần Nhi.” Trong giọng Dụ Hàn Mặc có một chút khóc âm không dễ phát hiện, ngón tay nhẹ nhàng mà đặt trên môi Dụ Hàn Thần làm một động tác im lặng, nhìn thấy Dụ Hàn Thần nghe lời không dám mở miệng nữa, đáy lòng hắn tràn đầy thương tiếc, đồng thời càng thêm thống hận bản thân. Thần Nhi cư nhiên sợ mình như thế, mình đã tổn thương y bao sâu a. “Thần Nhi đừng sợ, sẽ không bỏ em, sẽ không, sẽ không.”

“Chủ nhân.” Nét mặt Dụ Hàn Thần có chút không thể tin được. Cứ như vậy liền xong rồi sao? Mình sẽ không bị vứt bỏ? Ca ca vừa rồi nói chính là, sẽ không bỏ mình? “Thật vậy sao?” Vừa mới nói xong liền phát hiện bản thân trong khiếp sợ cư nhiên đem suy nghĩ trong lòng nói ra! Nghi ngờ, không nên là thái độ y nên có, ca ca sẽ không tức giận đi? Trong lòng y tràn ngập khủng hoảng, y sợ hãi sẽ bởi vì một câu của y mà thay đổi quyết định của Dụ Hàn Mặc, làm cơ hội mà mình thật vất vả mới tranh thủ được lại cứ như thế mất đi. “Chủ nhân, Thần Nhi sai rồi, cảm ơn chủ nhân.”

Nhìn bộ dáng Dụ Hàn Thần hoảng sợ,  tay Dụ Hàn Mặc bắt chặt lấy tay y đang bởi vì khẩn trương cùng sợ hãi mà không ngừng run rẩy. “Thần Nhi đừng sợ, là thật sự, anh sẽ không bỏ Thần Nhi, Thần Nhi không có sai, phải, anh sai rồi, anh sai rồi.”

“Chủ nhân.” Dụ Hàn Mặc nói vậy cũng không làm Dụ Hàn Thần giải thoát khỏi kinh hoảng, ngược lại càng thêm sợ hãi. Ca ca đây là có ý gì? “Là Thần Nhi sai rồi, cầu chủ nhân phạt Thần Nhi, cầu chủ nhân.”

Dụ Hàn Mặc dùng sức lắc đầu, nước mắt rốt cuộc nhịn không được mà rớt xuống. Thật cẩn thận bế Dụ Hàn Thần lên trên người mình, làm y nằm càng thêm thoải mái một chút, Dụ Hàn Mặc cố nén bi thống nói ra lời làm Dụ Hàn Thần sợ ngây người:

“Thần Nhi, anh biết hết rồi, biết hết rồi……”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro