CHƯƠNG 40: Khổ em rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 


  “Thần Nhi, anh biết hết rồi, biết hết rồi……”

  Thân thể Dụ Hàn Thần nháy mắt cứng đờ. biết hết rồi, ca ca nói đã biết hết rồi, biết hết rồi, biết hết rồi……

Mấy câu này như là ma chú làm đáy lòng y vừa mới dâng lên hy vọng lại lập tức biến mất, tuyệt vọng che trời lấp đất mà đến, bao phủ lấy y, làm y hít thở không thông. Chẳng lẽ là Chu thúc và Hồng thúc nói cho ca ca? Vậy ca ca hẳn là đã biết kế hoạch của mình, nhưng mà, trước khi chuyện này xảy ra y từng gặp người kia ca ca hẳn là sẽ không biết đi, chuyện đó cả Chu thúc và Hồng thúc cũng không biết, chẳng lẽ ca ca đều biết? Biết là mình lừa hắn, hết thảy đều là âm mưu của mình, thậm chí, bá phụ cũng là vì mình mà chết? Ca ca hận mình lừa hắn như vậy, thế mình chẳng phải là một chút hy vọng đều không có?
“Thần Nhi, Thần Nhi.” Nhận thấy được phản ứng của Dụ Hàn Thần, làm sao có thể không biết y suy nghĩ cái gì, không biết y đang sợ hãi cái gì. “Đừng sợ, anh không trách em.”


“Chủ nhân.” Dụ Hàn Thần mở miệng rất nhiều lần, cuối cùng tìm về thanh âm của mình, giãy giụa bò lên. Dụ Hàn Mặc sợ đụng tới miệng vết thương nên không dám dùng sức giữ y, chỉ có thể cẩn thận đỡ y, nhìn y nhịn đau quỳ gối trước mặt mình. Trong nháy mắt kia, hắn đau lòng thiếu chút nữa chết đi, ngực nghẹn đến ngay cả hô hấp cũng không thể.

“Chủ nhân, Thần Nhi biết không nên nói dối, không nên gạt anh, Thần Nhi không cầu chủ nhân tha thứ Thần Nhi, chỉ cầu chủ nhân đừng vứt bỏ Thần Nhi, vô luận chủ nhân trừng phạt Thần Nhi thế nào cũng được, Thần Nhi cam nguyện chịu phạt.”
Dụ Hàn Thần cúi đầu, nhìn không tới mặt Dụ Hàn Mặc, không biết Dụ Hàn Mặc hiện tại bị vây trong trạng thái nửa hôn mê, căn bản là không nghe được lời y nói, đợi đã lâu không thấy Dụ Hàn Mặc phản ứng, cho rằng Dụ Hàn Mặc vẫn là không chịu tha thứ y, cuối cùng hoàn toàn hết hy vọng. Dần dần nhắm hai mắt lại, mặc cho nước mắt nhỏ giọt xuống giường, cưỡng bách chính mình xem nhẹ cảm giác xé rách trong lòng, dùng thanh âm bình tĩnh nói ra quyết định cuối cùng. “Cầu chủ nhân giết Thần Nhi đi…..” Giết mình rồi ca ca sẽ không phải giận nữa, mình cũng không cần sợ bị vứt bỏ, bị ca ca giết, cũng là hạnh phúc.
“Em nói cái gì?” Dụ Hàn Mặc vừa mới chuyển tỉnh liền nghe được Dụ Hàn Thần nói, thiếu chút nữa lại nghẹn khí. Nhưng Dụ Hàn Thần hiểu sai ý hắn rồi, lại nhắc lại một lần. Lần thứ hai nói so với lần thứ nhất thông thuận hơn nhiều, trong lòng ngược lại có cảm giác giải thoát.


“Cầu chủ nhân giết Thần Nhi đi.”
Dụ Hàn Mặc vốn dĩ bị những lời này chọc cho hơi giận, lập tức nâng đầu Dụ Hàn Thần lên, nhưng nhìn đến vẻ mặt tuyệt vọng này của y thì tức giận lập tức tan thành mây khói, trong lòng độn độn đau, duỗi tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Dụ Hàn Thần. “Anh làm sao nỡ giết em, Thần Nhi, Anh không có trách em, là anh quá ngu ngốc, bây giờ mới hiểu được.”

“Chủ nhân.” Dụ Hàn Thần ngơ ngác, có điểm không phản ứng lại được. Y nghe lầm sao? “Thần Nhi……”

“sh... ” Dụ Hàn Mặc ngắt lời Dụ Hàn Thần, bàn tay ở trên mặt y nhẹ nhàng vỗ về, thương tiếc sủng ái trong ánh mắt làm y không thể tin được. “Đừng gọi chủ nhân, Thần Nhi, gọi ca ca.”
Dụ Hàn Thần ngây ngốc há miệng vài lần, lại phát không ra thanh âm. Gọi ca ca sao? Dưới đáy lòng y trộm gọi không biết bao nhiêu lần, nhưng thật sự muốn y gọi thành tiếng, y ngược lại chần chờ. Không phải không muốn gọi, mà là, thật sự là quá đột nhiên.
“Thần Nhi, sau này đều không cần gọi chủ nhân, là anh không tốt. Thần Nhi nếu không trách anh, thì gọi ca ca.” Dụ Hàn Mặc nén đau lòng cười nói, nhưng nước mắt lại ngăn không được mà trào ra. Hắn đột nhiên rất hận hai chữ chủ nhân kia, nghĩ tới liền đau tận xương.

Dụ Hàn Thần cắn môi lắc lắc đầu, y không trách ca ca, y yêu nhất chính là ca ca, vốn dĩ là y sai, sao có thể trách ca ca. Nỗ lực bình phục tâm tình của mình, Dụ Hàn Thần mở miệng, gọi ra xưng hô đã lâu kia, mình có nằm mơ cũng sẽ không quên. “Ca ca.”

Cứ việc thanh âm của y rất nhẹ, nhưng Dụ Hàn Mặc vẫn là thực kích động. Cho dù trong lòng biết Thần Nhi sẽ không trách mình, nhưng hắn chính là vô pháp tha thứ cho bản thân đã từng đối xử với y như vậy, nhớ tới đều cảm thấy mình thật tàn nhẫn. Thanh âm run rẩy trả lời, Dụ Hàn Mặc nhịn xuống xúc động muốn ôm Dụ Hàn Thần vào trong lòng ngực. Y bây giờ cả người đều là thương, động tác biên độ lớn sẽ kéo đến miệng vết thương mới kết vảy. “Thần Nhi ngoan, sau này Anh sẽ không như vậy với em nữa, là anh sai, không nên……”

  Nhưng Dụ Hàn Thần lại nhịn không được, không đợi Dụ Hàn Mặc nói cho hết lời liền nhào vào trong lòng ngực hắn, mặc kệ thương trên người đau bao nhiêu, gắt gao mà ôm lấy Dụ Hàn Mặc. “Không phải ca ca sai, là Thần Nhi không nên gạt ca ca, Thần Nhi hẳn là nên chịu trừng phạt, ca ca đừng nói nữa, đừng nói nữa……”

“Được, không nói, không nói.” Dụ Hàn Mặc không dám ôm lấy Dụ Hàn Thần, chỉ duỗi tay ở vết sẹo sau cổ y nhẹ nhàng mà vuốt ve, cảm thụ được Dụ Hàn Thần khóc nức nở trong lòng ngực hắn. Bắt đầu chỉ là nhỏ giọng khóc, sau đó lại càng lúc càng lớn tiếng, phảng phất muốn đem tất cả ủy khuất nhận được trong thời gian qua đều khóc hết ra.

Dụ Hàn Mặc cùng y rớt nước mắt, động tác trên tay càng dịu dàng, tuy rằng biết vết sẹo ở đó đã sớm khỏi, nhưng hắn vẫn là nhịn không được mà khổ sở.

“Thần Nhi, khổ em rồi.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro