CHƯƠNG 42: Ác ma tái hiện.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống từ ngày đó bắt đầu trở nên bình thản, nhưng trước sau bao hàm ôn nhu. Dụ Hàn Thần khỏi bệnh xong vẫn luôn quấn quýt bên người Dụ Hàn Mặc, Dụ Hàn Mặc cũng luôn sủng y, ôm y, phảng phất như trở lại trước kia. Nhưng trong lòng Dụ Hàn Mặc vẫn có một việc không bỏ xuống được, ép tới hắn trong lòng đau nhói.... Thần Nhi rất hay gặp ác mộng, nội dung luôn quay chung quanh một người. Khi Dụ Hàn Thần lại một lần nữa bị doạ tỉnh, Dụ Hàn Mặc rốt cuộc hạ quyết tâm, hắn nhất định phải chấm dứt tâm sự của Thần Nhi.

Lần này buổi sáng cơm nước xong, Dụ Hàn Mặc không như mọi khi cùng Dụ Hàn Thần ngồi trên sô pha xử lý sự vụ hằng ngày, mà là dẫn y tới Từ đường. Mặt sau Từ đường chính là hình đường Dụ gia chuẩn bị cho những kẻ phản bội hoặc là phạm vào tội lớn, có người chuyên môn trông giữ, bên trong có các loại hình cụ, người đi vào đây căn bản không ai chịu đựng nổi một tháng. Đây là một kiểu kiến trúc nửa ngầm nửa trên mặt đất, bên trong chỉ có một cửa sổ ở mái nhà. Lạnh lẽo, chính là cảm giác đầu tiên của Dụ Hàn Thần sau khi tiến vào đây, thân thể không tự chủ mà run rẩy một chút, trong lòng y bỗng nhiên có một loại cảm giác rất không ổn, hơn nữa càng đi vào trong loại cảm giác này càng mãnh liệt.

"Ca ca." Dụ Hàn Thần cẩn thận nhìn chung quanh, gắt gao mà lôi kéo tay Dụ Hàn Mặc, một tấc không rời mà đi theo hắn. Nơi này u ám hơn nữa tràn ngập tử hơi thở tử vong rất giống với nơi ở trong ác mộng của y, dễ dàng phá tan tâm lý phòng tuyến, làm y nhịn không được mà sợ hãi.

"Thần Nhi, đừng sợ, có anh đây." Dụ Hàn Mặc dùng sức nắm tay Dụ Hàn Thần một chút, làm y thanh tỉnh cảm nhận được mình tồn tại, để y cảm thấy an tâm.

"Ân.

Dụ Hàn Thần khẩn trương gật gật đầu, trong lòng cái loại cảm giác này cũng không biến mất.

"Nơi này, Thần Nhi nhìn xem, có quen người này không?"

Dụ Hàn Mặc vẫn dẫn theo Dụ Hàn Thần đi đến một gian phòng tù tận cùng bên trong, chỉ vào một người duy nhất ở trong hỏi y.

Người kia rất im lặng, tay chân đều bị xích sắt liền ở trên vách tường gắt gao trói buộc, trên người có vô số vết thương, nhìn ra được mỗi ngày đều bị tra tấn. Lúc này hắn nửa cúi đầu, đôi mắt híp, thấy không rõ là tỉnh hay đang ngủ. Một tia sáng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ trên đỉnh đầu chiếu xuống đằng trước người kia, vừa lúc có thể làm Dụ Hàn Thần nhìn đến mặt hắn.

Người kia, là người kia! Dụ Hàn Thần thân thể trong nháy mắt cứng đờ, đôi mắt trừng rất lớn, nhìn người trước mắt, trong lòng có thanh âm điên cuồng kêu, chạy mau, chạy mau! Nhưng y không động đậy, cứ như bị ai làm định thân pháp. Trên mặt y tràn ngập sợ hãi, hoàn toàn quên mất đây là tù phòng nhà mình, hơn nữa người kia hiện tại một chút lực công kích đều không có. Y chỉ cảm thấy, người kia giống như bất cứ lúc nào cũng có thể mở mắt ra ngẩng đầu tà mị cười với y, dùng thanh âm lạnh lẽo nói ra lời làm lòng y run sợ. "Tiểu nô đã trở lại?"

"Thần Nhi? Thần Nhi?" Dụ Hàn Mặc nhẹ nhàng gọi bên tai Dụ Hàn Thần, hắn đã sớm biết Thần Nhi sẽ có phản ứng như thế này, sẽ sợ hãi, nhưng hắn nhất định phải đưa Thần Nhi đến, nếu không để Thần Nhi tự tay giết người nam nhân này, trong lòng Thần Nhi sẽ vĩnh viễn bị ám ảnh. Hắn không hy vọng Thần Nhi của hắn trước sau bị tâm ma của chính mình quấn lấy.

"Không, không cần, không cần." Dụ Hàn Thần thấp giọng nói mà chính y cũng không biết nội dung, thân thể kịch liệt run rẩy, đứng cũng đứng không vững, chỉ có thể dựa vào người Dụ Hàn Mặc. Nhưng ánh mắt vẫn không dịch chuyển, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt làm y sợ hãi kia.

"Thần Nhi, Thần Nhi, đừng sợ, hắn không thể thương tổn được em, anh ở đây rồi, Thần Nhi, em nhìn anh này, Thần Nhi!" lời nói kiên định của Dụ Hàn Mặc thoáng đánh thức được ý thức của Dụ Hàn Thần, y từng chút từng chút quay đầu qua, nhìn Dụ Hàn Mặc. "Thần Nhi, đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không để hắn xúc phạm tới em, biết chưa? Đừng sợ."

"Không." Trong mắt Dụ Hàn Thần bỗng nhiên nổi lên nước mắt, điên cuồng lắc đầu. "Ca ca, chúng ta đi được không, chúng ta rời khỏi nơi này, em không muốn nhìn thấy hắn, ca ca, xin anh, không cần, em không muốn nhìn thấy hắn, ca ca......"

Dụ Hàn Thần đã bắt đầu nói năng lộn xộn. Người này để lại cho y ấn tượng thật sự là quá sâu, cái loại sợ hãi này như bóng với hình khi y vừa nhìn thấy thân ảnh của người kia trong nháy mắt liền cắn nuốt lấy y.

"Không được, Thần Nhi, không thể đi. Em xem, hắn bị nhốt ở bên trong, em nhìn cho rõ ràng, tay chân hắn đều bị khóa lại, hắn bây giờ căn bản là không thể động đậy, sẽ không thương tổn em, Thần Nhi, ngươi quay qua xem một chút đi, ngoan, nghe lời." Dụ Hàn Mặc nhẹ giọng hướng dẫn Dụ Hàn Thần, tay đặt trên lưng y từng chút trấn an, hy vọng có thể bình ổn cảm xúc kích động của y. Nhưng Dụ Hàn Thần hiển nhiên đã lâm vào bóng đè, trong đầu hoàn toàn đều là người kia tàn nhẫn, hung ác cùng máu lạnh. Đã từng gặp thống khổ cùng thủ đoạn tra tấn của người kia tự động phóng ra trong đầu y, làm y từ sâu trong lòng cảm thấy sợ hãi, ức chế không được mà run lên.

"Không cần, em không xem, ca ca, cầu anh, Thần Nhi không muốn xem, chúng ta đi thôi được không, xin anh."

Dụ Hàn Mặc ôm Dụ Hàn Thần vào trong ngực, lời nói ra lại không chút thoái nhượng. "Không được, Thần Nhi hôm nay cần phải xem. Người kia không khủng bố như vậy, Thần Nhi xem, hắn hiện tại không phải bị Hồng thúc bắt lại sao? Hoàn toàn không thể phản kháng, hắn chẳng qua là một người bình thường, Thần Nhi không phải sợ, nghe lời, mau xem."

"Không, đừng mà, Thần Nhi không muốn xem." Dụ Hàn Thần vùi đầu vào ngực Dụ Hàn Mặc thống khổ trả lời, đột nhiên dường như nghĩ đến cái gì mà dùng sức giãy giụa. Dụ Hàn Mặc hơi buông lỏng tay ra một chút, Dụ Hàn Thần lập tức trượt xuống, bùm một tiếng quỳ gối trước mặt hắn. Tiếng động lớn như vậy, Dụ Hàn Mặc không chút nghi ngờ đầu gối Dụ Hàn Thần nhất định lại bị khái bầm tím. Nhưng Dụ Hàn Thần hoàn toàn xem nhẹ, chỉ là hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu nhìn hắn, miệng không ngừng cầu xin. "Ca ca, có phải Thần Nhi lại làm sai chuyện gì không, cầu ca ca trừng phạt Thần Nhi được không, Thần Nhi không muốn ở chỗ này, Thần Nhi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ca ca, cầu xin anh......"
Nói xong lời cuối cùng Dụ Hàn Thần đã khóc không thành tiếng, chỉ có thể bắt lấy ống tay áo của Dụ Hàn Mặc, hy vọng hắn sẽ thay đổi tâm ý. Dụ Hàn Mặc chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Dụ Hàn Thần, biểu tình thực ôn nhu, ngữ khí lại chân thật đáng tin.
"Thần Nhi không phạm sai lầm. Chỉ là anh không muốn thấy Thần Nhi luôn phải vì người này mà ngay cả ngủ đều không được yên ổn. Thần Nhi em tin tưởng anh sao? Anh nói rồi, sẽ không lại để bất luận kẻ nào xúc phạm tới em nữa, Thần Nhi đã quên sao? Anh ở đây cùng em, bảo hộ em, chẳng lẽ Thần Nhi cho rằng anh đấu không lại hắn sao?"

Dụ Hàn Thần khóc lóc lắc đầu, không phải, y không phải nghĩ như vậy, nhưng y chính là sợ a, sợ đến thấu xương, sợ đến chỉ nghĩ người kia ở bên trong đã nhịn không được muốn chạy trốn.

"Không phải sợ, Thần Nhi, có anh ở đây." Dụ Hàn Mặc nhẹ nhàng an ủi y, muốn cho y bình tĩnh trở lại. Hoàn toàn xem nhẹ người bên cạnh bởi vì động tĩnh bọn họ tạo thành đã tỉnh lại.

"Tiểu nô?"

Thanh âm khàn khàn nói ra tuy rằng là câu nghi vấn, nhưng lại chứa kiên định vô pháp bỏ qua.


Dụ hàn thần lập tức an tĩnh lại, trong nháy mắt mặt xám như tro tàn.





---------------------------+--+-----



Còn 1 chương nữa thôi là hoàn rồi ^^




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro