Chương 3: Hồ ly đánh người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Không nháy mắt hóa đá.

Hồ Chi hai mắt cong cong, ngọt ngào nói: "Cám ơn."

Không có lý do gì để cự tuyệt... Tư Không kiên trì, gắp hoa dương lên đưa đến bên miệng Hồ Chi.

Hồ Chi cắn chiếc đũa, đầu lưỡi cuộn lại, cuốn hoa vào đến miệng, có chút đắng mà thanh thanh nhưng không có hương vị gì.

Y nhíu mày nói: "Không có muối cũng không có dầu mỡ, thật nhạt nhẽo!"

"Củi gạo dầu muối tương dấm chua, trong nhà chỉ có một loại." Tư Không trả lời.

Có thêm một miệng ăn, áp lực tăng thêm rất nhiều.

Tuy rằng ngoài miệng Hồ Chi nói lời ghét bỏ, nhưng vẫn một ngụm một ngụm ăn hết sạch sẽ.

Rất dễ nuôi. Tư Không không hiểu sao có chút vui vẻ.

Sau khi tỉnh táo, Tư gia không dám gây khó dễ cho hắn chỉ coi hắn như không khí. Tư Không ngồi ở trong phòng tùy ý khắc tượng gỗ thì phát hiện góc tường có một ổ chuột. Hắn liền đem bánh ngô trấu xé nát, đặt ở trước ổ chuột. Con chuột đáng giận có thói quen ăn bánh màn thầu bằng bột mì của Tư gia mà xem thường bánh ngô trấu, kéo nhau vào hang ổ.

Tư Không đưa ra một nhận xét trong lòng: Hồ Chi so với con chuột dễ nuôi hơn.

Tư đại ca không có nhẫn tâm đến nỗi bỏ đói chết đệ đệ, cho Tư Không ba trăm đồng, mua thêm đồ dùng mới.

Chuyện đi ra ngoài, đối Tư Không mà nói cần dũng khí lớn. Xem ra có Hồ Chi ở đây cũng không hẳn tất cả đều là chuyện xấu.

Phía đông thôn có một cửa hàng gạo. Hai người đi được nửa đường, dần dần bị vây quanh bởi một đám đứa nhỏ và tốp năm tốp ba thôn phụ. Chuyện Tư gia mua tiểu ca nhi cũng không phải ngày một ngày hai, tìm hơn nửa năm mới gặp được nhà Tương tẩu nguyện ý bán người. Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, người trong thôn đều tò mò không biết diện mạo của tiểu phu lang ra sao.

Dung mạo tinh xảo của Hồ Chi làm bọn họ cực kì rung động.

"Tiểu phu lang như bạch hạc thiên tiên, lại gả cho một ngốc tử."

"Khuôn mặt tròn trắng hồng này, Tư Không có thể giữ được sao? Chưa biết chừng ba ngày sẽ làm người ta chạy mất."

"Xuỵt xuỵt... nhìn kìa."

Hồ Chi buồn bực trừng các nàng: "Tư Không không phải tên ngốc."

Tốp năm tốp ba phụ nhân tụ thành một nhóm, hì hì nháo nháo mà cười, cũng không để ý: "Nhìn tiểu ca nhi tức giận này."

"Trong thôn có ngốc tử tên là Tư Không, mua một tiểu ca nhi làm phu lang, sẽ sinh một búp bê mù lòa. . . . . ." Tiểu hài tử vây quanh hai người, hi hi ha ha mà hát.

Hồ Chi nhìn về phía Tư Không. Trong ánh mắt màu rám nắng nhạt màu của hắn hiện lên một tia lệ khí lạnh như băng, nhưng tay lại nắm chặt góc áo của mình.

A, khí thế của Tư Không thật dọa người, nhưng chỉ là hành động nhất thời, lập tức thành rùa đen rút đầu.

Hồ Chi bất đắc dĩ bảo hộ hắn phía sau, lớn tiếng quát: "Chó con cút sang một bên đi."

Bọn nhỏ bị dọa lui lại mấy bước, trốn ở xa xa phía sau.

Tiểu hài tử không giống người lớn hiểu được suy nghĩ trong nội tâm người khác, bọn chúng là thiên sứ hồn nhiên nhất, cũng là ma quỷ tà ác nhất. Thời điểm Tư Không là ngốc tử, dù bọn nhỏ khi dễ cười nhạo hắn như thế nào, Tư Không vẫn hiền lành không phản ứng. Có sự dung túng của cha mẹ, làm cho chúng nó lúc khi nhục Tư Không không hề cảm thấy thẹn, ngược lại trở thành trò đùa nhỏ đắc ý vui vẻ.

Có một đứa nhỏ để chỏm bảy tám tuổi không cam lòng bị răn dạy, thừa dịp Tư Không chưa chuẩn bị, hung hăng đẩy hắn một cái.

Tư Không đi phía trước lảo đảo, Hồ Chi thuận thế ôm thắt lưng hắn bảo vệ.

Hồ Chi có chút giận. Y đỡ được Tư Không, bẻ gãy cành liễu trên đỉnh đầu, hoa liễu như tuyết rơi xuống đầy người y.

Y lấy cành liễu đánh vào mông đứa nhỏ đó, xuống tay không lưu tình chút nào.

"Cho ngươi khi dễ người của ta, đánh chết ngươi!" Hồ Chi mắng.

Đứa nhỏ đầu để chỏm nơi nơi né tránh, cành cây đánh tới cánh tay lộ ra bên ngoài, đánh ra một vết máu, nó đau đến gào khóc.

Có một phụ nhân đang nói huyên thuyên, tuổi chừng bốn mươi, đội khăn trùm đầu màu xanh lam, vội vã đi về phía trước ngăn lại. Rõ ràng động tác của Hồ Chi rất chậm, nhưng cành liễu đánh người lại có thể dễ dàng tránh nàng ta, không bắt được.

Phụ nhân đội khăn trùm đầu màu lam thở hổn hển mắng chửi người: "Một người lớn như ngươi so đo với tiểu hài tử làm cái gì? Không biết xấu hổ sao?"

Hồ Chi ngừng tay, đứa nhỏ đầu để chỏm khóc lóc kể lể mà chạy đến trong lồng ngực phụ nhân, phụ nhân đau lòng đến sắp rơi nước mắt.

Hồ Chi vô tội nhún vai: "Nếu ta chửi con ngươi là ngốc tử, là nói lắp, ngươi chẳng lẽ không muốn đánh người? Không đánh chết ngươi, coi như là ta khách khí."

Phụ nhân tức giận quát: "Hai chuyện này giống nhau sao? Ngươi là người lớn, nó vẫn là một đứa nhỏ không hiểu chuyện, ngươi cùng đứa nhỏ so đo cái gì?"

Lăn qua lộn lại, nói vài lần, chỉ có một ý tứ, một đứa nhỏ nói há có thể coi là thật mà so đo?

Hồ Chi nghe được lý luận hồ đồ, tiểu hài tử thì làm sao? Một đứa nhỏ, y cũng muốn so đo, càng muốn so đo.

"Ta cứ so đo! Cứ so đo đấy!" Hồ Chi lớn tiếng đáp lại.

Phụ nhân bị khí thế đúng lý hợp tình không biết xấu hổ của Hồ Chi làm cho kinh sợ. Nửa tiếng khóc nghẹn ở yết hầu, sặc đến liên tục ho khan, hết sức buồn cười.

"Bất luận người lớn hay là tiểu hài tử, nói Tư Không là tên ngốc, ta thấy lần nào đánh lần đó."

Hồ Chi hung ác nói, một chưởng vỗ vào cây liễu bên người. Cây liễu lớn bằng cánh tay bị nhổ tận gốc, ầm ầm rồi ngã xuống. Bay đầy trời phất phơ như tuyết, làm cho mọi người không mở mắt nổi.

"Đừng tưởng ta là tiểu ca nhi, từ nhỏ ta đã đi theo cậu hai của chồng của chị họ học võ, một quyền đánh chết đại lão hổ không thành vấn đề."

Hồ Chi dứt lời, chột dạ liếc Tư Không một cái. Hi vọng Tư Không đừng nhớ tới việc y từng bị một con hổ lớn tùy ý mà đánh.

Khi đó Hồ Chi là một con hồ ly lông đỏ, Tư Không tự nhiên không nghĩ tới. Trên thực tế, trí nhớ hắn đối với việc thoát hiểm từ miệng hổ cực kì mơ hồ, hoàn toàn không thể nhớ được tình cảnh lúc đó.

Lý do Hồ Chi biết võ, trong lòng Tư Không nhớ lại, nghĩ một chút đã thấy không hợp lý. Ngón tay Hồ Chi tinh tế mềm mại, không hề có vết chai do thao luyện binh khí, dáng người xinh đẹp, cũng không có sự khỏe mạnh của người tập võ, lại có thể một chưởng thoải mái mà bẻ gãy đại thụ, công lực không thể nào không thâm hậu?

Hồ Chi vừa không giống con của gia đình làm nông, càn quấy có một thân công phu, cũng không giống bộ dáng nhà giàu có thể dưỡng ra.

Hồ Chi nói dối hết lần này đến lần khác, thân phận bí ẩn. Dựa theo tính tình của Tư Không, phải lập tức đuổi Hồ Chi rời đi, chỉ là... Hắn không muốn giao tiếp với người khác, Hồ Chi thay mặt hắn nói chuyện. Hắn bị người vây quanh, chán ghét mà khẩn trương, Hồ Chi vì hắn đuổi người đi.

Cán cân cứ tăng tăng giảm giảm, tâm của Tư Không cũng tùy theo từ trên xuống dưới, chưa đưa ra quyết đoán.

Một mảnh góc áo bị nhét vào trong tay. Tư Không từ trong tâm tình hỗn độn thoát ra, hắn nghe được Hồ Chi nói, "Nắm chặt vào."

Tư Không phát ngốc. Thôi thôi thôi, hắn không có gì để người khác tính kế, thân phận bí ẩn thì cứ bí ẩn đi, sớm hay muộn một ngày cũng sẽ biết được.

Buông góc áo Hồ Chi ra, Tư Không từ trong lòng lấy ra khăn tay màu trắng thuần: "Hoa liễu rơi vào mắt mũi, ngươi che đi."

"Ừm." Hồ Chi ngoan ngoãn che lại miệng mũi. Trên khăn tay có mùi bồ kết nhè nhẹ.

Sau khi hai người rời đi, tiếng nghị luận của nhóm phụ nhân dần vang lên. Chỉ trong giây lát, toàn bộ mọi người trong Nguyệt Kiều thôn đều biết Tư Không cưới một tiểu phu lang hung hãn đánh người không nói lý, càng kỳ quái chính là Tư Không không ngốc cũng không nói lắp, nói chuyện trật tự rõ ràng, càng kỳ hơn lạ là thanh âm còn ôn nhu hiếm thấy.

----------

Triệu Lý Thất ở Nguyệt Kiều thôn mở cửa hàng gạo đã mười mấy năm. Trừ bỏ củi gạo dầu muối tương dấm chua, còn bán hạt giống thóc và rau xanh, nồi niêu chén đũa... Nói là cửa hàng bán gạo, thật ra là cửa hàng tạp hoá, cái gì cũng bán.

Cửa hàng gạo quanh năm mở rộng hai cánh cửa gỗ, đi vào đó là quầy. Nơi này không giống với cửa hàng trong thành, cũng không đem hàng bày ra phía trước mà là sắp đặt ở trên kệ gỗ sau quầy cách một bức tường. Nếu muốn xem hàng phải đi qua tiểu nhị sau quầy.

Trong thôn không ít người ham món lợi nhỏ, nếu là đặt ở phía trước để cho người chọn lựa, mua một lọ muối, còn muốn hốt một nắm gạo, có ngăn cũng không ngăn được.

Nếu Triệu Lý Thất rộng lượng thì không nói, nhưng hết lần này đến lần khác hắn là một người keo kiệt. Nhà hắn là cửa hàng gạo duy nhất trong thôn, thôn trưởng chính là tam thái gia của hắn, Triệu Lý Thất bán hàng cũng không bao giờ để người khác chiếm tiện nghi, vì vậy ngay cả hàng hóa trong quán, một ngày đều phải kiểm kê ba lần, thiếu đi nửa thăng gạo cũng phải trách cứ thê tử không trông coi tốt cửa hàng. Người ta gọi là Triệu Ba Hạt. (Thăng: dụng cụ đong lương thực, bằng 1/10 của đấu)

Cuối mùa xuân đầu mùa hạ, xế trưa đã có vài phần nóng chết người. Triệu Ba Hạt mở cửa ra đón ánh sáng, cẩn thận tỉ mỉ mà kiểm tra số hàng.

"Lão bản, chúng ta muốn mua một là muối, hai là dấm chua, ba là xì dầu, một cân mỡ, một đôi đũa, hai muỗng, hạt giống thóc cho một mẫu đất, ba phần rau xanh. Hạt giống cây ớt, cây cải củ, đậu sừng, bí đỏ, bầu, đưa đến mấy thứ đó là được."

Một câu nói, Hồ Chi nói đến nhẹ nhàng dễ nghe.

Nói xong, không quên đắc ý dào dạt mà nheo mắt nhìn Tư Không: "Ta nhớ chuẩn không?"

Tư Không gật gật đầu, trên đường hắn chỉ nói một lần, Hồ Chi đã nhớ rõ không sai chút nào.

Triệu Ba Hạt trừng lớn mí mắt, tiểu ca nhi xinh đẹp như vậy từ đâu tới. Nhìn về phía sau một cái, lập tức thấy Tư Không. Đầu óc vừa chuyển, hiểu được.

Tiểu ngốc tử ngược lại rất có may mắn, mua được một đại mỹ nhân.

"Con trai ngốc, cưới vợ còn biết thông báo cha một tiếng, thật là một đứa con hiếu thuận! Con dâu ngoan, gọi ta một tiếng phụ thân, lập tức cho ngươi lấy hàng."

Hồ Chi vẻ mặt mờ mịt hỏi Tư Không: "Cha ngươi không phải đã chết lâu rồi sao?" Đây là từ đâu xuất hiện vậy?

Tư Không lời ít mà ý nhiều trả lời: "Thời điểm ta còn ngốc, hắn luôn trêu đùa ta như thế."

Triệu gia cùng Tư gia là hai hộ gia đình giàu có nhất Nguyệt Kiều thôn, đều nhìn đối phương không vừa mắt.

Ngày xưa lúc Tư gia có cái gì muốn mua, đều sai khiến hắn đến. Triệu Ba Hạt nhân cơ hội hung hăng trêu đùa tìm niềm vui, bảo hắn kêu mình là cha, mà Tư Không khi đó ngốc, bảo gọi là gọi.

Tư Không dứt lời, không có gì tức giận, Hồ Chi không vui. Y hiện tại là phu lang của Tư Không, Tư Không nhiều hơn một người cha, không phải y cũng thừa ra một người cha sao?

Chỉ có Hồ Chi làm cha người khác, chưa từng có chuyện ngược lại đâu!

Hết chương 3. 1/2/2022

Edit: NhiNhi621559

Beta: Thỏ Cụp Tai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro