Chương 4: Hồ ly phá nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phụ mẫu ta đều đã mất, huynh đệ tỷ muội tất cả chết không có chỗ chôn. Ngươi nói ngươi muốn ta kêu ngươi là gì?" Hồ Chi ngoáy ngoáy cái lỗ tai, cười hỏi.

Ai còn muốn làm cha? Sợ rằng sẽ bị nguyền rủa chết. Triệu Ba Hạt không khỏi rùng mình một cái, ghét bỏ mà xua tay: "Đi mau đi, thật là xui xẻo, không bán cho các ngươi!"

Hồ Chi tức giận xoay người lại, tay phải 'bốp' một tiếng đập ở trên quầy, mặt quầy bóng loáng lập tức hiện ra dấu vết năm ngón tay. Triệu Ba Hạt nuốt nuốt nước miếng, thanh âm run rẩy nói: "Ta đi lấy ngay đây."

Triệu Ba Hạt thiếu chút nữa bị dọa vỡ mật, sát tinh từ nơi nào đến, không thể trêu vào không thể trêu vào, tay chân lanh lẹ mà bắt đầu đóng gói những đồ vật Hồ Chi cần.

Tư Không ở một bên thấy ngạc nhiên, Triệu Ba Hạt cậy có tam thái gia làm thôn trưởng, ở trong thôn phách lối thành thói. Bị Hồ Chi dọa, sợ tới mức chân như nhũn ra.

Hắn để sát vào bên tai Hồ Chi, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi không còn người thân?"

"Như thế nào? Sợ ta khắc ngươi?" Hồ Chi nhướng mi. Y không phải là linh hồ trời sinh, mà là được phúc thần làm phép nên mới biến thành yêu.

Trên trời một ngày, dưới mặt đất một năm. Lúc y được phúc thần đưa về núi rừng là lúc cha mẹ huynh đệ đều bị ăn luôn, vào trong bụng dã thú tự nhiên không nơi chôn thân. Sau đó, y theo sư phụ tu luyện đến nay.

"Không có." Tư Không cuống quít lắc đầu. Chẳng qua hắn cảm thấy Hồ Chi quả thật đáng thương, tuy rằng hay nói xằng nói bậy, không biết thật giả.

"Coi như ngươi thức thời. Nhận biết ta, phúc khí của ngươi vẫn còn phía sau đấy."Hồ Chi đắc ý dào dạt.

Triệu Ba Điểm lấy xong tất cả đồ vật Hồ Chi mua, thuận tay còn tặng một cái làn để đựng đồ vật này nọ, cười làm lành nói: "Tất cả là một quan tiền."

Hồ Chi từ trong tay áo móc ra một cái tiểu hà bao. Chất liệu làm hà bao là miếng vải rách nông gia thường dùng, mặt trên thêu hình hoa lan, đường may cầu kỳ, thanh nhã tinh xảo. Đây là hà bao mà Tư Không thêu cho bản thân, toàn bộ tài sản bên trong là ba trăm văn tiền, lúc ở trên đường Tư Không đã cho Hồ Chi.

Hồ Chi lấy ra một văn tiền đồng, đặt ở trên quầy, xoay người muốn đi. Triệu Ba Hạt vội vàng bắt lấy cánh tay của Hồ Chi, cũng không ngại xui, vội vàng hét: "Ngươi đây là cướp bóc!"

Hồ Chi không kiên nhẫn hất ra: "Đây không phải là một sao?"

"Một quan với một văn tiền mà giống nhau sao? Không muốn trả tiền hả? Không thể được!" Triệu Ba Hạt nghểnh cổ nói.

Tư Không thấy Hồ Chi vẻ mặt ngây thơ, tự dưng sinh ra một suy đoán, nói vậy, tiểu ca nhi này ngay cả chuyện bình thường là một quan tiền bằng một ngàn văn tiền đồng cũng đều không hiểu.

"Một quan tương đương một ngàn văn." Tư Không nhỏ giọng nhắc nhở.

"Một ngàn a." Hồ Chi bừng tỉnh đại ngộ. Y ho khan một tiếng, làm ra vẻ nói, "Một quan tiền tương đương một ngàn văn tiền đồng, chuyện này tiểu hài nhi ba tuổi đều biết, ta sao có thể không biết chứ. Ta chỉ đùa lão bản một chút thôi."

Tư Không nhịn cười, đoán chừng Hồ Chi còn không bằng tiểu hài nhi ba tuổi.

Hồ Chi ước lượng tiểu hà bao một chút, hỏi Tư Không: "Chỉ có ba trăm văn thôi, ngươi còn tiền đồng không? Không đủ."

Tư Không lắc đầu, nói: "Nếu không đều để dầu muối tương dấm chua lại, có gạo là được."

"Như vậy sao được? Ta kiên quyết không đồng ý." Hồ Chi trừng lớn hai tròng mắt, sau đó giật giật lỗ tai. Hoa dương mặc dù mùi thơm ngát, nhưng ăn một bữa là đủ rồi.

"Ngươi mau nói với ta, 'Hồ Chi, xin nghe nguyện vọng của ta, ta hy vọng có đầy đủ tiền tài.'" Hồ Chi nói.

Tư Không sửng sốt, đây là đạo lý gì? Chẳng lẽ hắn nói với Hồ Chi muốn có bạc, thì sẽ có bạc sao?

"Nói mau nói mau." Hồ Chi thúc giục nói.

Hai tròng mắt Hồ Chi trong suốt mà lóe sáng, tràn ngập chờ mong nhìn phía chính mình. Tư Không không thể từ chối, đành phải lắp bắp mà lặp lại nói: "Hồ... Chi... Xin nghe nguyện vọng của ta, ta hy vọng có... đầy đủ tiền tài."

Sau khi nói xong, Tư Không chợt cảm thấy xấu hổ vô cùng, cảm thấy được chính mình thật ngốc, lại còn là ngu xuẩn trước mặt người ngoài.

Rõ ràng là ban ngày, đâu ra chuyện người si nói mộng. Triệu Ba Hạt bất mãn nói: "Các ngươi chớ có giả vờ ngây ngốc, một quan tiền còn không trả nổi sao? Các ngươi chính là Tư gia. Tư Không tiểu tử, cha ngươi trước khi chết, chính là đặc biệt đến chỗ tam thái gia ta làm di chúc, lưu cho ngươi mười mẫu đất và mười hai lượng bạc. Hiện tại người nói ngươi không có tiền, định lừa ta sao?"

Triệu tam gia là một trong những thôn chính, tương đương với trưởng thôn. Sự vụ phân chia tài sản kế thừa trong thôn vân vân, nếu là có gì dị nghị, đều tìm Triệu tam gia giải quyết. Mà phụ thân Tư Không lo lắng Tư Không ngu dại không người chăm sóc, cố ý lập di chúc, đảm bảo quyền lợi của Tư Không.

"Khi ngươi ngây ngốc, di sản này đại ca ngươi giúp một tay chiếu cố. Hiện tại ngươi không ngốc, ở riêng, không muốn cũng phải trả lại ngươi." Triệu Ba Hạt nói.

Ánh mắt Hồ Chi sáng lên, nói tiền của sẽ tới.

"Cái làn cứ để đây đã, chúng ta đi lấy tiền tới mua về." Hồ Chi đem hà bao một lần nữa bỏ vào tay áo, kéo tay Tư Không tiến thẳng đến Tư gia.

Tư Không nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm của hai người, tay của Hồ Chi không như tính cách ồn ào náo động của y, mềm nhẹ đáng yêu, da thịt có một loại cảm giác mềm nhũn, có chút giống móng vuốt của chó mèo. Hắn lặng lẽ nhéo một chút lại một chút, khóe miệng vô ý giương lên một nụ cười.

Hồ Chi phát hiện dị thường, quay đầu lại trừng hắn: "Cười cái rắm ấy. Mười mẫu đất, mười hai lượng bạc của ngươi tất cả đều bị đại ca ngươi lừa lấy mất, ngươi còn cười được?" Tuy rằng cười rộ lên còn thật đẹp mắt.

Tư Không thu lại ý cười: "Ta biết."

"Biết mà ngươi không tranh?" Hồ Chi trở tay đánh cánh tay hắn một cái tát.

Tư Không bị đánh cái giật mình, bất giác đau, lại có một tia ủy khuất: "Ta không quản lý được nhiều đất như vậy."

"Quản lý không được thì không biết tìm người đến quản?"

Dứt lời, nhớ tới tính cách của Tư Không, Hồ Chi hỏi, "Có phải ngươi thà không cần, cũng không muốn cùng người khác tranh luận?"

Tư Không trầm mặc.

"Vậy sao." Hồ chi than thở một tiếng, nghĩ thầm, rằng đây là tạo nghiệt gì, gặp phải ân nhân có tính cách rùa đen. Phỏng chừng đem núi vàng núi bạc nhét vào trong tay Tư Không, Tư Không vẫn sẽ nghèo rớt mồng tơi, vì hắn sẽ không biết từ chối!

Hồ Chi khởi binh vấn tội mang Tư Không thẳng hướng đến nhà Tư Quyền, gặp phải người nhà đang ăn cơm trưa. Trên bàn bày một mâm gà xào cay, hai mâm tứ hỉ thật to tròn tròn, còn có hai ba đĩa rau xanh, một nhà ba người mỗi người một chén cơm tẻ, hạt gạo trắng trong màu sữa.

Nước miếng Hồ Chi theo khóe miệng chảy xuống. Y chuyển giận thành vui, nở một nụ cười động lòng người.

"Đại ca đại tẩu, đang ăn cơm sao ~" Khóe miệng Hồ Chi mỉm cười.

Tư đại tẩu kỳ quái nói: "Đêm qua động phòng hoa chúc, chúc mừng đệ đệ, đệ muội."

Hồ Chi cười cười, nhìn chung quanh một vòng, từ góc sáng sủa kéo đến hai cái băng ghế, đẩy con trai cả Tư gia một cái. Con trai của Tư gia Tư Thư tuổi chừng mười sáu, bộ dáng mày rậm mắt to, sạch sẽ trắng noãn, vẻ mặt ghét bỏ xê dịch sang hướng bên cạnh, Hồ Chi cùng Tư Không vững vàng thỏa mãn ngồi xuống.

"Người một nhà không cần nhiều lời. Sáng sớm chúng ta đã vội tới nhà đại ca đại tẩu thỉnh an." Hồ Chi nhìn chăm chú vào mâm gà nướng thơm ngát, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời, "Làm phiền đại tẩu thêm bộ chém đũa."

Tư đại tẩu cắn răng nói: "Tuy các ngươi ở riêng rồi, nhưng cũng không cần khách khí đâu."

Tư Thư nhăn mặt nói: "Đã ở riêng, còn đến nhà của chúng ta tống tiền, rất không biết xấu hổ."

Tư Quyền trầm mặt răn dạy con: "Ngươi là người đọc sách, là người văn minh, không thể mắng người, không thể cư xử giống bọn thôn phụ được."

Tư Quyền đưa đứa con đến trường làng đi học, nhà nông mọi người cực kỳ tôn sùng người đọc sách, Tư Quyền vẫn lấy việc đứa con có thể đọc sách làm kiêu ngạo.

Người nhà này hoàn toàn không tính toán cho y thêm bát đũa, Hồ Chi nghĩ thầm, dù có đũa thì mình cũng sẽ không dùng, sẽ không giả bộ cái gì người văn minh, định đem gà xào bưng đến trước mặt mình, đưa tay cầm lấy, đói chết y rồi.

Tư Không một tay ngăn lại, mặt không chút thay đổi nói: " Rửa tay."

Người tự kỷ tật xấu thật nhiều. Hồ Chi lười quản hắn, bỏ qua tay hắn, gà ở ngay trước mắt không có một hồ ly nào có thể nhịn được.

Tư Không giơ cánh tay dài lên, bưng gà xào ở trong tay, kiên trì nói: "Đi rửa tay ngay."

Hồ Chi vỗ bàn, giận dữ nói: "Tư Không có phải là ngươi có tật xấu hay không?"

Dứt lời, động thủ đi cướp. Hai người lôi lôi kéo kéo, một bàn đầy đồ ăn rơi vãi hơn phân nửa, mâm gà đều rơi xuống đất, bẩn hết.

Tư đại ca gào lên: "Các ngươi còn tiếp tục gây chuyện, đừng có trách ta không khách khí."

"Đúng vậy đó. Tư Không hôm qua cầm đi nhiều đồ vật này nọ của nhà chúng ta, ta còn không tìm các ngươi tính toán. Các ngươi ngược lại tới cửa khóc lóc om sòm lăn lộn, một đôi bạch nhãn lang!"

Gà đã không còn ăn được.

Tâm trạng Hồ Chi cực kì khó chịu, hai tay vỗ bàn, cái bàn chia năm xẻ bảy.

"Dám khi dễ Hồ Chi ta, ta cho tất cả các ngươi đều chết tại đây!"

Hồ Chi tròn mắt trừng lên giận dữ, hiện lên một tia hồng quang dã tính đầy hung ác.

"Ngươi... Ngươi..." Tư đại ca 'ngươi ' nửa ngày, nhưng một câu cũng nói không nên lời. Bị Hồ Chi lạnh lùng nhìn, sau lưng không khỏi lạnh lẽo, giống như bị mãnh thú nhìn trúng, thấy lạnh run cả người.

Hồ Chi yêu tính tăng vọt, chỉ đập cái bàn, không đủ để phát tiết tức giận, chính là nhìn thấy cái gì đập cái đó, ghế dựa, ghế cao ghế nhỏ tất cả đều không tránh thoát.

Chỉ trong chớp mắt, phòng khách Tư gia giống như thổ phỉ vừa đi qua, bát vỡ ghế gãy bị quăng ngã rơi đầy đất, đã nhìn không ra hình dáng đồ dùng ban đầu.

Hồ Chi phát tiết xong, khôi phục gương mặt cười tủm tỉm: "Phụ mẫu Tư gia khi còn sống để lại cho Tư Không mười mẫu đất, mười hai lượng bạc, chắc là sẽ không có chuyện chiếm riêng cho mình đi. . . . . ."

Y nhẹ nhàng đá một cước lên trụ cột, trụ gỗ to lớn một người ôm mới hết rốt cuộc nứt ra vài vết nứt, cả gian phòng ở đều đang lung lay, có lẽ sau khi nháo xong, phòng ở cũng sẽ sập.

"Nhanh nhanh lấy ra đây." Tư Quyền giục Tư đại tẩu nhanh đi lấy khế đất.

Tư đại tẩu mặt nhăn thành cái bánh bao thịt nhăn nhúm. Trước khi cha mẹ Tư gia qua đời, ba đứa con mỗi người mười mẫu đất, mười hai lượng bạc. Nhà bọn họ nuôi Tư Không, ruộng đất của Tư Không ở trong tay bọn hộ, nhưng trên khế đất là tên của Tư Không, rõ ràng là đã cho.

Hồ Chi nghiêng đầu nhìn về phía Tư đại tẩu.

Đầu Tư đại tẩu run lên, nhanh chóng mang tới khế ước cùng bạc, run rẩy trả lại cho Hồ Chi.

Hai người để lại một đống hỗn độn, nghênh ngang mà đi.

Tư đại tẩu khóc lóc mà nói: "Đó tới tận mười mẫu đất."

Tư Quyền nâng tay cho Tư tẩu một cái tát: "Đều tại ngươi! Cho Tư Không cưới cái gì tiểu ca nhi, lại cưới về một quái vật! Không trả cho hắn, mạng cũng không còn! Ta có quen biết với Huyện lệnh, tìm người tới bắt bọn họ, Hồ Chi dù có năng lực lớn hơn nữa, có thể đấu với quan sao! Khế ước với bạc còn không lấy lại được hả?"

Ruộng đất nhiều, Hồ Chi trở lại tiệm gạo mua nhiều hơn chút thóc giống. Trên đường trở về rầu rĩ không vui, trên mặt viết rõ "Ta đang mất hứng đừng nói chuyện với ta".

Tư Không cũng không dám chủ động đi lên nói chuyện, cầm rổ thật cẩn thận đi theo phía sau.

Hồ Chi ở Tư gia đại náo một hồi kia, ở trong mắt Tư Không, trong lòng hắn cũng có chút sợ hãi. Nếu là chính mình chọc y không vui, y đạp cho một cước, Tư Không cảm thấy được cuộc đời này của mình có thể kết thúc sớm.

Hai người lặng im trở về nhà. Hồ Chi đến trên giường ngồi xuống, phụng phịu nói: "Ta muốn ăn gà."

Tư Không không nói. Thật là chuyện rửa tay gây nên đại họa.

"Không lên tiếng là con rùa đen." Hồ Chi lại lầu bầu một tiếng.

Tư Không nghe thấy được, cũng không dám phản bác, chỉ làm như không biết thành thành thật thật ngồi ngay ngắn trên cái ghế què chân.

Hồ Chi 'phì' một tiếng cười ra tiếng: "Hiện tại biết sợ ta? Còn dám đuổi ta đi không? Có dám hung dữ với ta không?"

"Không dám không dám." Tư Không lắc đầu.

Vũ lực có thể giải quyết hết thảy. Sớm biết như thế, Hồ Chi nghĩ thầm, rằng ta sẽ không làm người hiền lành nhút nhát, hành động mù quáng.

Hồ Chi hai chân bắt chéo, sai sử nói: "Ta khát, đi nấu nước cho ta. Ta muốn ăn gà nướng, nhanh đi làm gà cho ta."

"Ta mua gà ở đâu được?" Tư Không nhỏ giọng hỏi. Hơn nữa việc hắn nói chuyện cùng người ta thực muốn mạng của hắn.

"Hiện tại ta phải ngủ trưa, ta tỉnh dậy sẽ ăn gà. Còn có, về sau ta ngủ giường, ngươi ngủ trên cái bàn kia." Hồ Chi được một tấc lại muốn tiến một thước, không chút khách khí mà đưa ra yêu cầu.

Hết chương 4. 3/1/2022

Edit: NhiNhi621559

Beta: Thỏ Cụp Tai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro