Chương 5: Hồ ly đuổi gà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Không sắp xếp gia vị trong cái giỏ đang xách cho gọn gàng. Góc sân có một cái giếng. Sáng nay Tư Không đã vặn sợi dây thừng, buộc lại thùng gỗ nhỏ để múc nước dùng. Xé rách ra vải thưa to nhỏ, sau khi làm ướt, phân loại rồi để hạt giống rau củ vào, bọc vải bông lại, để vào nơi không có ánh sáng hai đêm, chờ đợi nảy mầm.

Mười mẫu đất trồng lúa cần nửa mẫu đất để hạt giống nảy mầm, Tư Không chuẩn bị ngày mai đi đến ruộng để xới đất trồng.

Sau khi thu xếp tốt mọt thứ, Tư Không vo sạch gạo, sau đó nhóm lửa trên bếp lò. Món chính có cơm nhưng không có gà.

Cùng Hồ Chi đi ra cửa, mọi việc mà Hồ Chi nói hắn chỉ đứng một bên đã cảm thấy khó chịu. Để cho một mình hắn ra ngoài mua gà, còn phải bắt chuyện với người khác, quả thực muốn mạng của hắn. Tư Không ngồi xổm trên mặt đất một bên thêm củi, một bên than thở.

Cốc cốc cốc, có tiếng đập cửa. Ánh mắt phóng qua hàng rào tre trước cửa, không phát hiện bóng người. Cốc cốc cốc, tiếng đập cửa vẫn tiếp tục.

Trời ơi, chẳng lẽ có quỷ sao? Thôn Nguyệt Kiều dựa lưng vào núi non trùng điệp, vẫn lưu truyền truyền thuyết về quỷ quái. Tương truyền núi Nguyệt Kiều là nơi giao thoa giữa hai giới nhân ma, thậm chí có người từng nhìn thấy ở núi Nguyệt Kiều có con khỉ quái dị biết nói tiếng người.

Tư Không sống ở thôn Nguyệt Kiều mười chín năm, chưa bao giờ nhìn thấy cái gì yêu vật yêu quái, huống chi thịnh thế thái bình, nói đến quỷ thần chỉ là lời nói vô căn cứ.

Tư Không không sợ chút nào, đứng dậy mở cửa.

Một con gà cả người màu xanh biếc, xen lẫn hỗn loạn nhiều màu sáng bóng đứng ở trước cửa, nhìn thấy hắn không sợ không chạy, ngược lại ngẩng đầu giẫm chân tại chỗ, hướng về phía hắn 'cục cục tác' hai tiếng. Rõ ràng là con gà rừng, lại biểu hiện ra tư thái ngạo mạn.

Con gà rừng thật mập! Tư Không ánh mắt sáng ngời, nhào tới.

Âm thanh gà gáy thê thảm không dứt bên tai, Hồ Chi gian nan trở mình từ trong giấc ngủ trưa tỉnh lại.

Y đi ra cửa phòng nhìn một cái, cánh gà rừng bị Tư Không chặt chẽ nắm chặt, lông trên cổ bị rút sạch sẽ, cổ lộ ra da thịt đang để một cây dao phía trên.

Hồ Chi vui sướng mà cười khi thấy người gặp họa. Gà rừng tinh Diệp Trĩ cổ dài hơn thân, quác quác giãy mình, trách cứ Hồ Chi thấy chết mà không cứu.

Tư Không đang chuẩn bị giết gà lấy máu, con gà này làm ầm ĩ thật lợi hại, không có chỗ xuống tay. Lúc này, cổ gà duỗi ra rất thích hợp cắt một dao.

Đột nhiên, Hồ Chi nắm cổ tay Tư Không, ngăn cản nói: "Ta nói muốn ăn gà, ngươi thật sự bắt một con cho ta?"Thật khéo, bắt dính người quen cũ.

Tư Không kinh ngạc. Tại sao Hồ Chi đang ở cách hắn ba thước nháy mắt tới trước mặt hắn? Ngày này, hắn có thể nói là một ngày khó khăn nhất trong mười chín năm cuộc sống của hắn. Vũ lực của Hồ Chi rất khủng bố, người lại tâm tình bất định, một khi phát điên lên giống hệt như dã thú.

"Tự nó đưa đến cửa." Tư Không nói.

Diệp Trĩ 'cục cục tác' kêu đến vang rung trời, ngươi mới tự mình đưa đến cửa, cả nhà ngươi đều tự mình đưa đến cửa.

Đáng tiếc Hồ Chi cùng Tư Không đều nghe không hiểu ngôn ngữ của gà.

Hồ Chi ghét bỏ móc móc lỗ tai, uy hiếp nói: "Còn ồn ào! Còn ồn thì đem ngươi đi hầm luôn."

Diệp Trĩ không phục mà ngẩng mào gà, 'thình thịch' hai cái, bộ dáng rất oai phong nhưng ngậm miệng.

Tư Không lấy làm kỳ lạ, nhìn nó không dám kêu, còn ngẩng đầu cố gắng chống đỡ, một con gà rừng không biết đang tỏ vẻ cao ngạo cái gì.

Tư Không suy nghĩ, gà rừng bộ dạng thực xinh đẹp, nếu nhốt lại nuôi, hấp dẫn gà mái rừng chui đầu vào lưới, gà sinh trứng trứng sinh gà, chẳng phải rất tốt sao.

"Nhìn nó rất có tinh thần, chúng ta bắt nó..."

Không đợi Tư Không nói xong, Hồ Chi nói thẳng: "Thả cũng tốt. Nhìn cũng không có mấy cân thịt, một thân da lông xấu thật sự, nhìn thấy đã phiền."

Hồ Chi từ trong tay Tư Không bắt lấy Diệp Trĩ, xách ra ngoài: "Ta đi phóng sinh vào núi hoang, ngươi hầm một ít rau chân vịt đi. Đại nương cho đấy, còn rất tươi."

Không ăn được gà, thiếu chút nữa đã lật ngược nhà Tư Quyền. Chỉ trong chốc lát nói thả liền thả. Năm lần bảy lượt mặc dù Tư Không tính tình rất tốt, cũng mơ hồ có chút tức giận.

Hồ Chi đi đến nơi bốn bề vắng lặng, thả tay ra. Gà rừng chật vật nháy mắt hóa thân thành một nam tử thân hình cao lớn khuôn mặt tuấn lãng, mặc hoa phục màu xanh biếc, tóc búi bằng ngọc quan, đồ trang sức bằng lông vũ tung bay. Trong vẻ tuấn dật lộ ra ba phần diêm dúa lẳng lơ, con ngươi màu xanh biếc kiêu căng mà cúi đầu nhìn Hồ Chi.

"Bản quân chính là mỹ nam tử đứng đầu núi Nguyệt Kiều, một thân lông chim hoa lệ độc nhất vô nhị, làm sao xấu? Hồ ly thối miệng chó không phun được ngà voi." Diệp Trĩ tức giận nói.

"Sao ngươi lại tới đây?" Hồ Chi lười cùng con yêu tinh tự luyến này tranh chấp, trực tiếp hỏi.

"Ngươi xuống núi báo ân vài ngày, một chút động tĩnh không có. Ta đây không phải đang lo lắng cho ngươi sao." Diệp Trĩ nheo lại mắt đẹp, cười tủm tỉm nói.

Hồ Chi không nói gì mắt trợn trắng: "Bớt bớt đi."

Hai người tuy là đồng môn, nhưng hồ ly cùng gà trời sinh là tử địch, tính tình không hợp. Lần này y xuất môn báo ân, Diệp Trĩ chỉ kém mở tiệc ăn mừng.

"Con cầu phúc hồ ly ngươi vừa đi, ngọn núi nhanh chóng trở nên lộn xộn. Lộc tiểu thúc cách vách thất lạc hài tử ba ngày, còn chưa có tìm được, hiện tại ở nhà gấp đến độ không ngừng lau nước mắt, sợ đứa nhỏ đã muốn táng thân nơi bụng hổ. Còn có tổ ong trong nhà con gấu ngu ngốc bị người đánh cắp, hắn lục soát từng nhà, quậy đến mọi người sống trong bất an. Tuân đại gia nhờ ta tới hỏi ngươi,... những chuyện rắc rối này, có thể cho đương sự xuống núi tìm ngươi cầu nguyện không..."

Chủng loại trên núi Nguyệt Kiều kể mãi không hết, thành tinh không ít, yêu lực có mạnh có yếu. Chia ra hai đại phe phái, một phái hung ác do hổ yêu cầm đầu, thường thường nuốt những yêu quái nhỏ yếu để tăng cường yêu lực. Một bên ôn hòa là Tuân đại gia, cũng chính là sư phụ của Hồ Chi và Diệp Trĩ dẫn đầu, chủ trương hòa bình chung sống. Tuân đại gia không biết đã sống bao nhiêu năm tháng, có hắn ở đây, lão hổ tinh không dám lỗ mãng, cuộc sống của yêu quái núi Nguyệt Kiều bởi vậy mà vô cùng hòa bình.

Yêu tinh quỷ quái phần lớn tâm tư đơn thuần, chí tình chí nghĩa, sống với nhau không có mâu thuẫn lớn gì. Ngẫu nhiên nhà ai mất cái đồ vật này nọ, hai nhà cãi nhau không vui thì tìm Hồ Chi cầu nguyện, đồ vật này nọ tìm được rồi, hiểu lầm cũng giải quyết. Hồ Chi đi báo ân, việc nhỏ lông gà vỏ tỏi không ai giải quyết, tất cả đều tìm Tuân đại gia. Tuân đại gia lười nhác quản, chịu không nổi nên bảo DiệpTrĩ tới hỏi.

"Đi!" Hồ Chi sảng khoái đáp ứng, "Ngươi có thể lăn."

"Ai vui lòng khi nhìn thấy ngươi chứ!"

Diệp Trĩ không nói gì mà dỗi, nghĩ nghĩ vẫn là nhắc nhở nói: "Ân nhân này của ngươi... Ngươi chú ý nhiều một chút. Thời điểm ta bị hắn bắt lại, muốn dùng yêu lực phản kháng, yêu lực bỗng giống như bị phong ấn, một chút cũng không sử dụng được."

Hồ Chi xì cười ra tiếng: "Ta sẽ không nói cho người khác ngươi bị một phàm nhân rút lông, khỏi cần giải thích với ta."

Diệp Trĩ tức giận đỏ mặt: "Ngươi này thối hồ ly! Hảo tâm của ta trở thành lòng lang dạ thú! Cẩn thận đối phương ăn sạch ngươi!"

Hồ Chi xua tay: "Đi được rồi."

"Từ từ." Diệp Trĩ gọi Hồ Chi lại, ấp a ấp úng nói, "Hồ ly ơi hồ ly, ta có một nguyện vọng, ta bị ân nhân của ngươi nhổ lông ở cổ, có thể mọc ra lông bảy màu không?"

Bộ lông của Diệp Trĩ hay thay đổi, lấy màu xanh biếc là chủ đạo. Nhưng lông trên cổ vẫn cứ là màu tro, hắn rất không vừa lòng. Nghĩ thầm rằng nếu không phải vì hồ ly thối, đâu phải chịu đau vì bị nhổ lông. Về tình về lý, ngươi nên bồi thường.

Hồ Chi lại không lương tâm mà khó xử nói: "Ngươi có biết yêu lực của ta có hạn, nếu muốn thực hiện nguyện vọng, sự thành tâm của người cầu nguyện cũng rất trọng yếu. A Dã, loại giọng điệu này của ngươi, ta rất khó làm việc."

Lúc hai người mới quen, Hồ Chi vẫn một mực kêu Diệp Trĩ là 'tiểu gà rừng'. Đánh nhau mấy trăm năm, Hồ Chi mới gắng gượng thay tên Diệp Trĩ thành "A Dã".

*Gà rừng (dã kê): ẻm lấy chữ dã (hoang dã) ra để kêu người ta=)))

Vì cái giá là mỹ mạo của ta, ta nhịn. Diệp Trĩ nghiến răng nghiến lợi nói, "Tiểu hồ ly thân ái, ta có một nguyện vọng, thỉnh ngài giúp ta thực hiện, để lông trên cổ của ta có thể biến thành lông bảy sắc."

Hồ Chi giảo hoạt cười, Diệp Trĩ đột nhiên có loại dự cảm không tốt.

Tiểu hồ ly giảo hoạt nhanh chân chạy không còn bóng dáng, thanh âm loáng thoáng truyền đến: "Phúc thần không đáp ứng."

Khi Hồ Chi trở về, Tư Không đã dọn xong bát đũa. Hồ Chi không thể dùng đũa, Tư Không cố ý đem hết rau chân vịt xào để vào bát cơm thành ngọn núi nhỏ vững vàng, hắn cũng không muốn phải đút y nữa.

Nhìn thấy rau xanh mướt, Hồ Chi cầm lấy thìa, gian nan nuốt vào bụng, sớm biết như vậy thì đã đi vào núi bắt hai con gà rừng về cải thiện thức ăn.

Ăn cơm xong, Tư Không đem bạc còn lại sau khi mua hạt giống để ra trước mặt Hồ Chi.

Tư Không nói: "Còn lại chín lượng một trăm sáu mươi văn. Chín lượng, ngươi cầm hết đi, có thể mua một phòng ở nhỏ trong thôn. Mười mẫu đất, ngươi lấy năm mẫu, bán đi đổi lấy tiền hoặc là tự mình trồng trọt đều có thể..."

Hồ Chi hơi hơi nhướng mi: "Ngươi đang đuổi ta đi?"

Tư Không co rúm lại một chút, mím môi không nói.

Thật đúng là đuổi ta đi? Hồ Chi bực bội nở nụ cười, vén tay áo lên, rất muốn đánh người.

"Tốt lắm đồ vong ân phụ nghĩa nhà ngươi..." Hồ Chi dừng lại, hình như... Tư Không mới là ân nhân. Yêu quái tu luyện thành tiên, là vạn vạn lần không thể thiếu ân người khác. Trong đó, ơn cứu mạng là lớn nhất.

Tuy rằng nhãi con không phân biệt tốt xấu, ân này y vẫn muốn báo.

Hồ Chi thấy trong mắt Tư Không ẩn chứa sợ hãi, lập tức thay đổi sắc mặt, cười đến vô hại, ngọt ngào đáng yêu.

"Phu quân, ngươi sợ ta đánh ngươi? Phu quân chớ sợ. Tiểu phu lang ta mặc dù không đọc qua sách vở gì, cũng hiểu được thê vi phu cương, trăm triệu lần không dám động thủ với ngươi."

Tư Không nói thẳng: "Nói đến vợ chồng thì chúng ta không có duyên. Ngươi võ nghệ cao cường, thân phận bí ẩn lại vui giận thất thường. Ta đương nhiên là không dám giữ ngươi."

Hồ Chi giận dữ, một phen nắm áo Tư Không, ánh mắt híp lại, lóe ra hàn ý: "Nhãi con! Núi Nguyệt Kiều tung hoành năm nghìn dặm, ngươi thử đi hỏi thăm xem, ai dám nói chuyện với Hồ đại gia ta như vậy. Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ta một chưởng đánh chết ngươi!"

Tư Không mang theo sợ hãi 'ta chết chắc rồi', cắn răng nhắm mắt.

"Một chưởng này của ta đánh xuống, ngươi sẽ chết chắc, thất khiếu đổ máu! Nếu ngươi thu hồi lời nói lúc nãy, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng!" Hồ Chi uy hiếp nói.

Tư Không nhắm mắt, không hề động đậy. Hồ Chi tính cách cổ quái, ở lại cũng tùy thời có thể lấy mạng hắn. So với việc trong lòng thời thời khắc khắc run sợ, không bằng hiện tại chết luôn đi.

"Một chưởng này của ta đánh xuống..."

"Một chưởng đánh xuống..."

"Đánh xuống ..."

Hồ Chi khí thế càng ngày càng yếu, không thể thật sự giết người. Huống chi, y cũng chưa từng giết bất cứ ai.

"Phiền muốn chết!"

Hồ Chi quát to một tiếng, cũng không quay đầu lại mà xoay người rời đi, bỏ lại một mình Tư Không bởi vì hít thở không thông mà liều mạng thở phì phò.

Hết chương 5. 1/3/2022

Edit: NhiNhi621559

Beta: Thỏ Cụp Tai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro