Chương 12:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi đại hiệp tỉnh lại, nghĩ là mình sẽ ở kho củi hoặc địa lao, không ngờ lại được nằm trong một phòng ngủ bài trí tráng lệ. Một nam tử tướng mạo anh tuấn ngồi ở đầu giường, vẻ mặt si mê nhìn đại hiệp.

"Ngươi tỉnh rồi?" Thấy đại hiệp mở mắt, nam tử anh tuấn cười híp mắt đưa lên một chén nước, "Uống nhiều nước, sẽ dễ rửa sạch thuốc ra. Chỉ là thuốc mê, không có hại gì đến thân thể nhưng dù sao lưu lại trong người cũng không tốt."

"Cảm ơn." Đại hiệp nhận chén nước uống một ngụm, cảm thấy giọng nói của nam tử anh tuấn vô cùng quen tai, cẩn thận nhìn hắn một chút, thấy đuôi lông mày của hắn còn có một vệt trắng chưa rửa sạch kỹ. Người trước mắt chính là sơn đại vương! Đại hiệp cả kinh phun hết nước trong miệng lên mặt hắn: "Là ngươi!"

"Như vậy cũng có thể nhận ra ta, ngươi quả nhiên là định mệnh của đời ta." Sơn đại vương dùng tay áo lau mặt, chẳng những không tức giận mà ngược lại còn giống như rất hưởng thụ cảm giác bị đại hiệp phun nước, "Bảo bối của ta, ta biết ngay nguyệt lão đã se chỉ hồng cho hai chúng ta, một ngày nào đó ta sẽ gặp được ngươi."

Đại hiệp nghe xong cả người nổi da gà, thiếu chút nữa cho rằng giáo chủ giả gái là do mình nằm mơ, thực ra là tự mình giả gái, liền nhanh chóng cúi đầu dò xét quần áo bản thân —— vẫn là quần áo vải thô của người trong thôn, hoàn toàn giống với bất kỳ một nông phu nào, tất cả vẫn còn mặc nguyên trên người, đều là nam trang thật, gương mặt của hắn có lẽ cũng không có khả năng bị nhận lầm giới tính. Dù như thế, đại hiệp vẫn chưa chắc chắn lắm: "Ngươi có thể nhìn ra ta là nam nhân?"

"Còn là một mỹ nhân rất hài hước." Sơn đại vương buồn cười, "Ta thật sự không đợi được muốn cùng ngươi bái đường, cùng bước tiếp quãng đời còn lại."

Đại hiệp nhịn không nổi rùng mình một cái.

"Bất quá ngươi yên tâm. Trước khi ngươi hoàn toàn tiếp nhận ta, ta tuyệt đối sẽ không ép buộc ngươi. Chúng ta trước tiên có thể làm bằng hữu rồi dần phát triển lên."

"Ngươi... thích nam nhân?"

"Đúng thế." Sơn đại vương không hề e ngại, "Ngươi thích nữ nhân sao? Thực ra so với ở bên nữ nhân, ở bên nam nhân có nhiều lạc thú hơn đó..."

"Ngươi thích nam nhân, sao lại muốn cưỡng đoạt nữ nhân?"

"Bao nhiêu đời thổ phỉ chiếm núi làm vua đều cưỡng đoạt nữ nhân, có ai đoạt nam nhân không? Cho dù ta thích nam nhân, cũng không thể phá hỏng quy củ."

Đại hiệp phát hiện mình thế mà lại không thể phản bác.

"Bất quá như vậy cũng tốt. Ta giấu hết nữ nhân đi, nam nhân gần đây không tìm được nữ nhân để thành thân, chỉ có thể tìm đến nam nhân. Ta cảm thấy với tướng mạo như ta, có lẽ không ít người sẽ thích ta." Sơn đại vương có chút tự luyến mà vuốt tóc, phát hiện vẻ mặt đại hiệp không được tự nhiên, mới tự giễu nói, "Thật ra ta cũng hiểu làm như thế rất là ngốc, nhưng nhất thời không nghĩ ra được biện pháp gì khác có thể quang minh chính đại ở bên nam nhân, không ngờ trong tối tăm tự có ý trời. Ta nghĩ ra chủ ý ngu xuẩn như thế, hóa ra là để có thể hấp dẫn ngươi đến tìm ta, ta và ngươi mới được gặp nhau."

"Cho nên ngươi... Cái đó..." Đại hiệp chỉ vệt trắng trên mặt hắn.

"Nếu để mọi người biết nữ nhân đều do ta cướp, chỉ sợ sẽ đến tìm ta đòi người, còn nam nhân nào muốn gả cho ta? Cho nên khi ta ra ngoài cướp người, trước sẽ hóa trang, che giấu thân phận."

"Vậy những cô gái kia... Ngươi cũng không đụng tới?"

"Ta đối với nữ nhân căn bản không cứng lên nổi." Sơn đại vương thẳng thắn, "Những nữ nhân kia ta đều nuôi cho ăn ngon uống ngon, còn có nha hoàn hầu hạ, tiêu phí không ít tiền, nếu không phải của cải nhiều, e là sớm đã bị bọn họ phá đến táng gia bại sản rồi. Ta vốn chỉ có thể tự an ủi mình, nếu như có thể nhờ đó mà có được mỹ nam thập lý bát hương, tốn chút tiền ấy cũng đáng, cho đến khi ta gặp ngươi, mới biết được cho dù có ba ngàn nam kỹ, không bằng chỉ uống một gáo*. Ta đã phái người đưa tất cả nữ nhân kia về nhà rồi, từ nay về sau toàn tâm toàn ý chỉ yêu một mình ngươi."

(*) Câu trên nguyên là "Nước sông ba nghìn ta chỉ nguyện uống một gáo", tức muôn nghìn người chỉ yêu một người, ông thổ phỉ cố ý chế bậy -_-

Đại hiệp dựng hết cả tóc gáy.

"Đừng lo theo ta sẽ chịu khổ, ta có tiền. Nhà chúng ta mấy đời chiếm núi làm vua, sản nghiệp có được sớm đã không cần làm ăn bất chính để kiếm sống nữa rồi. Từ đây dõi mắt về phía xa, đập vào mắt là ruộng đất tài sản của ta, đều là làm ăn đàng hoàng. Ta còn là một viên ngoại, chỗ này núi cao hoàng đế xa, huyện thái gia cũng phải nghe ta." Sơn đại vương vỗ vỗ tay, lập tức có lâu la hiểu ý đem khế ước mua bán nhà đất lên cho đại hiệp xem qua, "Chỉ cần ngươi theo ta, bất kể ngươi muốn gì, cho dù là trăng sao trên trời, ta đều có thể cho ngươi."

"Nếu ta muốn có con của mình, ngươi cũng có thể cho ta sao?" Đại hiệp nhịn không được muốn nôn.

"Cái này dễ. Thị nữ trong sơn trang tùy ngươi chọn, nếu không vừa ý, thập lý bát hương thanh lâu gần đây, thanh quan hoa khôi trong đó tùy ngươi lựa chọn, tiền ta chi. Cho dù sinh ra nam hay nữ, ta đều coi như con mình, sau này đại gia đại nghiệp đều thuộc về con cháu ngươi."

"Ngươi không sợ ta ngủ với nữ nhân rồi sau này không chịu ngủ cùng ngươi sao?"

"Thật ra cảm giác ngủ với nam nhân tốt hơn gấp ngàn vạn lần so với nữ nhân, đợi ngươi nếm qua tư vị đó rồi sẽ biết."

Sơn đại vương hùng hồn như thế, đại hiệp lại xấu hổ cự tuyệt hắn cầu hoan. Nhưng đại hiệp không thích nam nhân! Hơn nữa so với việc bị một nam nhân cầu hoan, điều đại hiệp lo lắng hơn là Ma giáo truy đuổi hắn tìm tới, liên lụy đến sơn đại vương mất mạng. Giờ nhìn lại, sơn đại vương cũng không phải người xấu gì, đại hiệp không thể làm hại người vô tội. Nhưng nên làm sao từ chối hắn đây? Nói mình đã định hôn? Hôn nhân theo lệnh của cha mẹ lời của mai mối thì có tình cảm gì đáng nói chứ? Còn không phải là hai nhà đưa sính lễ tới lui lẫn nhau, có thể chết già cũng không nhìn đến nhau. Nói mình có thanh mai trúc mã? Nhưng nếu sơn đại vương hỏi thanh mai trúc mã họ tên là gì, nhà nơi nào, nghề nghiệp cha mẹ ra sao... Đại hiệp khẳng định không che giấu được. Đang lúc đại hiệp phát sầu, thì nghe thấy bên ngoài vang lên thanh âm binh binh bộp bộp, tiếp theo cửa phòng bị đá văng. Giáo chủ đã thay nam trang, mặt đen xuất hiện ngoài cửa, trên tay còn xách một lâu la mặt mũi bị đánh cho tím bầm.

Đại hiệp nảy ra chủ ý, nhảy xuống giường nhào vào ngực giáo chủ: "Ngươi cuối cùng cũng tới cứu ta rồi." Lập tức nháy mắt ra hiệu với hắn, ý bảo hắn phối hợp một chút.

"Ngươi là..." Sơn đại vương nhìn không hiểu.

"Ta đã có người trong lòng rồi, chính là hắn." Đại hiệp tựa đầu trước ngực giáo chủ, "Đừng lo, tên kia chưa làm gì ta, ta vẫn là của một mình ngươi."

"Là hắn?" Sơn đại vương vẻ mặt tràn đầy ý tứ không chấp nhận nổi mà đánh giá giáo chủ một phen, "Nếu là một nữ nhân thì thôi đi, ngươi cư nhiên lại muốn hắn? Không muốn ta? Ta không tin!"

"Chúng ta đều đã cùng ở một gian phòng trong khách trạm Duyệt Lai, ngủ chung một giường, ta sớm đã là người của hắn."

Sơn đại vương vẻ mặt "có dám nói dối phô trương hơn nữa không".

Đại hiệp suy nghĩ một chút, vì thoát khỏi sơn đại vương, có thể bất chấp mọi giá, khẽ cắn môi quyết định, ôm cổ giáo chủ, hôn lên miệng hắn.

"Ngươi tại sao lại muốn hắn?" Sơn đại vương sụp đổ, "Ta muốn quyền có quyền, muốn tiền có tiền, muốn dung mạo có dung mạo, kém hắn chỗ nào?"

Đại hiệp vắt óc nửa ngày: "Bảo bối của ngươi khẳng định không lớn bằng hắn." "Tiểu huynh đệ" chỉ là một tiểu tư ở Ma giáo, quyền lực, tài sản muốn cái gì cũng không có, thậm chí lớn lên cũng không tính là đẹp. Ngoại trừ cái này, đại hiệp thật sự không nghĩ ra giáo chủ có cái gì để so với sơn đại vương.

Đến mức này ngay cả giáo chủ cũng không thể bình tĩnh: "Không phải ngươi thực sự muốn ta so với hắn chứ?"

Cứu ta rời khỏi đây đi. Đại hiệp nhìn giáo chủ dùng khẩu âm nói, ánh mắt còn đáng thương hơn một chú cún nhỏ.

"Ta không tin!" Sơn đại vương chưa từ bỏ ý định. Nếu như đại hiệp cũng là mê Long Dương, hắn tuyệt đối sẽ không thả một mỹ nhân như thế đi. "Tiểu tử kia, có bản lĩnh chúng ta so xem."

"Nếu ta thua, vậy ngươi ngoan ngoãn ở lại đi." Giáo chủ kéo đại hiệp từ trong ngực ra.

Ngươi nhất định phải thắng. Đại hiệp âm thầm cầu nguyện trong lòng. Hai người sớm chiều bên nhau lâu như vậy, đại hiệp biết rõ "tiểu tiểu huynh đệ" của "tiểu huynh đệ" (là cái đó đó :v) lớn lên không hề thua kém ai. Lần này hắn có thể giữ được danh tiết hay không, toàn bộ nhờ cậy "tiểu tiểu huynh đệ" rồi.

Giáo chủ cùng sơn đại vương đi đến sau bình phong, sơn đại vương đang định cởi quần, giáo chủ đã thình lình bóp cổ hắn.

"Tuy ta không thích dùng thân phận uy hiếp người khác." Giáo chủ ghé vào tai hắn cười lạnh, "Nhưng ngươi thật sự định so quyền so tiền với giáo chủ Ma giáo ta sao?"

"Ngươi là giáo chủ Ma giáo? Lừa ai hả?" Sơn đại vương có chút khinh thường nhìn giáo chủ, "Giáo chủ Ma giáo đều phải đẹp đến vô cùng hoặc là xấu đến vô cực, sao có thể giống như ngươi?"

Lớn lên thế này là do lỗi của giáo chủ sao? Hắn lớn lên không giống với hình tượng giáo chủ như thế, thật sự có lỗi với người đọc sách và viết sách. Giáo chủ suy nghĩ một chút, không muốn giải thích thêm nữa, một chưởng đánh vào sau gáy sơn đại vương.

Đại hiệp ở bên ngoài chờ đợi lo lắng cả buổi, thấy giáo chủ đem sơn đại vương đã bất tỉnh đi ra: "Ngươi thắng hay thua hả?"

"Muốn so thì tự ngươi so với hắn đi." Giáo chủ tiện tay ném sơn đại vương cho đại hiệp, "Dù sao những cô nương bị bắt cũng đã an toàn về đến nhà, giao hắn ra nhiệm vụ của chúng ta coi như hoàn thành."

"Ngươi căn bản không so với hắn sao?" Đại hiệp luống cuống tiếp được sơn đại vương, "Như vậy... có phải không quân tử lắm không?"

"Muốn quân tử, ngươi đi mà so với hắn, nếu ngươi nhỏ hơn hắn, vậy ngoan ngoãn ở lại áp trại đi."

Đại hiệp vội vàng ném sơn đại vương về cho giáo chủ: "Chúng ta nhanh chóng quay về báo kết quả công việc với các hương thân phụ lão, sau đó rời khỏi đây đi tiếp. Phía sau dù sao vẫn còn truy binh Ma giáo, chúng ta ở lâu sẽ có thể gây họa cho người vô tội."

Người là giáo chủ cứu, sơn đại vương là giáo chủ bắt, đại hiệp từ đầu đến cuối chỉ làm duy nhất một việc, chính là bị sơn đại vương bắt đi. Hôm nay những nữ tử bị bắt có thể bình an về nhà đoàn viên với người thân, hoàn toàn là công lao của giáo chủ, đại hiệp ngay cả tư cách thơm lây cũng không có. Khi trở lại thôn, đại hiệp rất tự giác để giáo chủ đem sơn đại vương đi lĩnh công, bản thân thì đứng bên ngoài thôn chờ hắn, kết quả đợi mãi không thấy giáo chủ đi ra, chỉ nghe thấy trong thôn ầm ĩ một hồi.

Đại hiệp bám trên tường đất ở cửa thôn lén nhìn một cái, chỉ thấy trong thôn nhà nào cũng loạn đến vỡ trời. Phu thê trẻ tuổi nhao nhao đòi ly hôn, khuê nữ đã được hứa gả thì khóc hỏi cha mẹ tại sao phải xen vào chuyện người khác, lại càng có nhiều nữ nhân tụ lại cùng một chỗ.

Đại hiệp thấy không ai chú ý đến mình, mới lặng lẽ đi đến bên giáo chủ: "Xảy ra chuyện gì thế?"

"Ta có chút hiểu được tại sao hắn lại thích nam nhân." Giáo chủ lau trứng thối trên mặt, phủi rau nát trên quần áo, may là phụ nữ nông thôn tuy khí lực lớn hơn thiên kim khuê nữ một chút nhưng cũng không thể so với người luyện võ, nắm đấm đánh lên người không tính là quá đau.

"Gia của ta ơi..." Giữa đám người không biết có nữ nhân nào thét lên một tiếng dài, "Viên ngoại, người mau tỉnh lại. Nếu người bị tên độc ác kia đánh chết, ta cũng không sống nổi nữa!"

Gia? Giữa đám người kia chẳng lẽ là... Đại hiệp hướng ánh mắt thắc mắc về phía giáo chủ.

Giáo chủ nhẹ gật đầu. Không sai, chính là sơn đại vương hắn mang về, là viên ngoại mà nữ nhân địa phương từ năm mươi tuổi tới năm tuổi đều muốn gả cho, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, gia tài vạn quán, một tay che trời. Thấy giáo chủ khiêng sơn đại vương bất tỉnh nhân sự về, những nữ nhân này liền bạo phát, coi giáo chủ như người đào mồ tổ tiên, phá hủy từ đường nhà mình. Dù giáo chủ võ công thâm hậu, trốn tránh liên tục, cũng không cần đợi đến một nén nhang, liền biến thành bộ dạng thê thảm vẻ mặt đầy trứng cả người đầy rau như đại hiệp nhìn thấy bây giờ.

"Con muốn gả cho viên ngoại, con muốn con muốn con muốn..." Một nữ hài thoạt nhìn mới đầy mười tuổi ngồi dưới đất khóc lóc om sòm với cha mẹ, "Nhà mình chỉ có vải thô để mặc, còn phải tự mình dệt vải, ở nhà viên ngoại toàn là mặc vải mịn, còn không cần tự giặt; nhà mình ngày lễ ngày tết mới có thể ăn cỗ một lần, ở nhà viên ngoại ngày nào cũng có thịt ăn; nhà mình làm gì cũng phải vất vả, ở nhà viên ngoại còn có nha hoàn hầu hạ con; nhà mình cái gì tốt con cũng phải nhường đệ đệ, ở nhà viên ngoại cái gì tốt cũng là của con;... Đừng nói làm thiếp của viên ngoại, làm nha hoàn dọn phòng cho ngài ấy con cũng cam tâm tình nguyện."

"Sao lại nói viên ngoại không thích ta chứ?!" Bên kia, thiếu phụ trẻ tuổi quát lên với chồng, "Viên ngoại đưa ta về, chính là muốn ta hầu hạ ngài, đến giờ còn chưa tới tìm ta, là vì ngài còn chưa tìm đủ nữ nhân hầu hạ ngài. Viên ngoại dũng mãnh phi thường, nhiều người như vậy cùng lên, vẫn chưa đủ để hầu hạ ngài, dáng vẻ phế vật này của ngươi, đi vào đâm chọc hai ba cái đã ngáy ngủ bên cạnh rồi."

Cũng không thiếu nữ nhân vừa nằm trên thân sơn đại vương gào khóc, vừa thừa cơ giở trò với hắn.

Đại hiệp sợ đến nuốt nước miếng: "Nếu đổi lại ta là hắn, ứng phó với những nữ nhân này, ta cũng tình nguyện thích nam nhân."

Nữ nhân đứng gần bọn họ nhất nghe được lời đại hiệp nói, quay đầu.

Giáo chủ lấy tốc độ nhanh như chớp lấy cái gầu xúc đậu nành không biết của nhà ai phơi ra để che mặt đại hiệp lại.

Nữ nhân kia bị dọa sợ: "Ngươi làm gì thế?"

"Huynh đệ của ta từ nhỏ đã bị đậu mùa, trên mặt đầy rỗ, xấu xí không chịu nổi, sợ dọa cô nương." Giáo chủ nói dối không cần bản thảo.

Nữ nhân bị hắn làm giật mình, cũng quên bản thân vốn định nói gì, chỉ có thể tùy tiện nói bóng gió một câu: "Loại người xấu xí biết điều này cũng là ít thấy." Sau đó liền quay lại tiếp tục cùng những nữ nhân khác tranh đoạt viên ngoại "của nàng".

"Đại ân không lời nào cảm tạ hết được." Đại hiệp tuy bị dội cho một gầu đậu nành, trên tóc còn dính cành lá của đậu, vẫn vô cùng cảm kích. Luận tướng mạo, đại hiệp lớn lên đẹp hơn sơn đại vương một chút, nếu để những nữ nhân này thấy hắn, đến lúc đó bị vây ở chính giữa ăn đậu hũ không phải là sơn đại vương mà là hắn.

Giáo chủ đang muốn nói gì đó, nữ nhân vừa rồi lại quay đầu: "Vị tiểu ca này giọng nói không tệ nha."

Giáo chủ dựng hết tóc gáy, bất chấp giải thích, xách đại hiệp bỏ chạy đến đầu cũng không dám ngoảnh lại, mãi đến khi chạy xa khỏi thôn, xác định không ai đuổi theo, mới dần chậm lại: "Vẫn ổn, sợ bóng sợ gió một trận."

Đại hiệp bị tốc độ nhanh làm cho thất điên bát đảo, lúc này cuối cùng cũng có cơ hội hỏi một vấn đề mà ngay từ đầu hắn đã nghĩ tới: "Hai người chúng ta khinh công cũng không tệ phải không? Trực tiếp chạy, người bình thường cũng không đuổi kịp."

"Chính xác." Giáo chủ không biết tại sao hắn lại nói mấy thứ này.

"Vậy tại sao chúng ta phải cưỡi lừa chạy?"

Giáo chủ giờ mới chú ý tới dưới tình thế cấp bách thứ mà mình chộp lấy để cưỡi chính là con lừa nhỏ mà thôn dân lúc trước đưa cho hắn để giả trang, khó trách chạy chậm như thế: "Ngươi nói con lừa này biết đường không?"

"Ta không biết."

"Một con lừa thôi, cũng không đáng mấy đồng."

"Sao ngươi có thể nói như vậy?" Đại hiệp lời nói chính nghĩa, "Dù chỉ là một con lừa nhỏ, nhưng đối với người nghèo khổ mà nói, cũng là một tài sản lớn rồi."

"Vậy ngươi đem trả nhé?"

"Là ngươi đem ra ngoài, muốn trả cũng phải là ngươi trả." Đại hiệp xa xa nhìn về phía thôn trang vẫn còn ầm ĩ náo loạn kia, "Lại nói nếu ta quay trở lại, ngươi vẫn phải tới cứu ta."

"Cái này ta thật sự không tin được ta có thể cứu ngươi ra." Trước kia giáo chủ vẫn cho rằng tuyệt đại đa số nữ nhân đều rất đáng yêu, chỉ có Tả hộ pháp đặc biệt đáng sợ, hiện tại xem ra, những nữ nhân khác không phải không đáng sợ, chỉ là không thẳng thắn như Tả hộ pháp, có thể ở trước mặt hắn lộ ra vẻ đáng sợ mà thôi.

Lừa không thể không trả, nhưng hai người không ai có dũng khí quay về thôn, cuối cùng đến khi hoàng hôn xuống mới gặp được một mục đồng lùa trâu về nhà, có thể thuận tiện đem con lừa về. Sơn đại vương đã tỉnh, thế là trong tiếng quát tháo hỗn loạn của nữ nhân còn lẫn tiếng kêu rên của hắn. Tà dương họa nên hình bóng cột cờ trước miếu thổ địa, chỉ thấy một bóng người cố sức leo lên đỉnh cột cờ, sau đó bám phía trên sống chết không chịu xuống.

"Mỹ nhân của ta..." Quần áo của sơn đại vương sớm đã bị cào cấu lộn xộn không chịu nổi, phía dưới còn có một đám nữ nhân như bầy sói đói ôm lấy cột cờ, hắn sợ tới mức đánh chết cũng không dám buông tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng giáo chủ và đại hiệp dần đi xa.

"Trên đầu ngươi còn vương một cây cỏ kìa." Giáo chủ ý bảo đại hiệp cúi đầu, lấy cây cỏ từ trên tóc hắn xuống.

"Mấy thứ trên mặt ngươi cũng chưa lau sạch." Đại hiệp dùng tay áo lau mặt cho giáo chủ, càng nghĩ càng thấy buồn cười, "Sơn đại vương kia quả thực có mắt không tròng, cướp ta về thì được cái gì? Cướp ngươi về mới thú vị, ở cạnh ngươi mỗi ngày đều rất vui vẻ."

"Ngươi sẽ không phải thật sự mê Long Dương chứ? Muốn cùng nam nhân bên nhau." Giáo chủ cách xa đại hiệp.

"Thật ra vừa rồi hôn ngươi cảm giác cũng không tệ. Thêm cái nữa nào." Đại hiệp không buông tha mà dính lấy giáo chủ, làm bộ muốn hôn hắn, "Ngươi không né? Ta hôn thật đó nha."

"Ta bị ngươi hôn còn ít sao?" Giáo chủ đẩy đại hiệp ra.

"Á? Lúc nào thế?" Đại hiệp hoàn toàn không nhớ rõ.

Bao nhiêu lần? Khi uống say, khi hôn mê, khi ngủ... Trốn cũng trốn không thoát. Cứ thế nên khi đại hiệp tỉnh táo mà muốn hôn, giáo chủ cũng quên phải né.

"Nếu đã hôn rồi, ta sẽ phải chịu trách nhiệm với ngươi." Đại hiệp ôm vai giáo chủ, nâng cằm của hắn, "Theo ta chứ?"

"Thật sự muốn ở bên ta cả đời sao? Ngươi cũng không sợ ta là giáo chủ Ma giáo thật hả?"

Đại hiệp cười đến ngã vào người giáo chủ.

"Ta đang nghiêm túc với ngươi."

"Được, nghiêm túc." Đại hiệp thẳng người lên, ra bộ sầm mặt, "Nếu ngươi là giáo chủ Ma giáo, ta sẽ cùng ngươi về Ma giáo làm áp trại cho ngươi."

"Ta không có hứng thú với nam nhân." Giáo chủ đẩy đại hiệp ra.

"Ta mặc kệ! Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta!"

"Ngươi bị bệnh à!" Giáo chủ nhanh chóng chạy trốn.

"Ngươi có thuốc!" Đại hiệp đuổi theo phía sau không buông.

"Mỹ nhân của ta..." Sơn đại vương nhìn hai người đùa giỡn mà dần đi xa, cuối cùng khuất bóng nơi đường chân trời, hít mũi một cái, ôm cột cờ khóc không ra nước mắt, "Rõ ràng là mỹ nhân của ta, Ma giáo các ngươi bắt nạt người khác..."

___

Cười đến nội thương rồi :v ta đi chết đây. Càng ngày càng cảm thấy tương lai làm công của đại hiệp xa mịt mờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro