CHƯƠNG 9 : DIỆP TAM THIẾU GIÀ TRẺ KHÔNG KỴ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu bé" trong miệng thuộc hạ đối với Diệp Thiếu Đông có lực hấp dẫn cực lớn, nguyên bản vẫn còn lười biếng ôm Lục Nghiễm ngủ gà ngủ gật, vừa nghe thấy đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, cầm điện thoại liền đi ngoài phòng ngủ, Lục Nghiễm nghe âm điệu hắn nhất thời căng thẳng, nhạy bé nhận ra được, hắn đối với cú điện thoại này tựa hồ phi thường ... để ý.

"Làm sao tìm được đến?"

Kỳ thực không phải tìm tới, là chính hắn tự động tự phát giao hàng đến tới cửa...

Thủ hạ nào đó gọi điện thoại cho Diệp Thiếu Đông trong khoảng thời gian ngắn có chút không nói gì. Trong xe, nhiệt độ điều hòa mở quá cao, hắn không nhịn được giơ tay, dùng tay áo xoa xoa mồ hôi trên mặt, hơi có chút ngoáy cổ nhìn thiếu niên tỏ vẻ lạnh lùng ngồi nghiêm chỉnh ở bên cạnh, tận lực đem lời nói đến mức phù hợp tư duy logic của người bình thường dưới tình huống đột ngột không bình thường: "Không phải chúng ta tìm tới hắn, là chính hắn tìm tới cục cảnh sát..."

Hắn thuật lại cho Diệp Thiếu Đông tình hình mà cảnh viên cấp dưới miêu tả với hắn, thiếu niên này trời vừa sáng chợt xông vào văn phòng cảnh viên, trực tiếp hỏi bọn họ có phải là [chịu ai giao phó hỗ trợ tìm người], khi có được câu trả lời xác định, trực tiếp ngồi ở ghế sô pha gẩn điều hòa nhất, nói cho bọn họ rằng, hắn chính là người bọn họ muốn tìm.

Nhưng thời điểm nửa tháng trước ở phía nam ngẫu nhiên gặp phải hắn, hắn từ chỗ Diệp Thiếu Đông chạy còn nhanh hơn thỏ, vào lúc này tại sao lại muốn tự chui đầu vào lưới?

Lý do là gì?

 ( Các bạn đang đọc truyện tại https://truyen2u.pro/tac-gia/Luceetang )  

"Bởi vì... Ân... Hắn nói mùa đông thời tiết ở Tây Bắc rất là lạnh, hắn không muốn chạy, thà rằng tìm nơi ấm áp trú qua mùa đông."

Lời giải thích này khiến một người có bản lĩnh phiên vân phúc vũ Diệp Tam Thiếu nghẹn một thoáng: "Hiện tại người ở đâu?"

"Mới vừa xuống máy bay, đang đi về hướng nội thành. Thiếu gia, tôi đem người đưa đến chủ trạch hay là chỗ của cậu?"

"Phí lời! Đương nhiên là chỗ của tôi, còn không xác định rõ mục đích, đưa đến chủ trạch kinh động tới cha tôi làm gì!"- Diệp Thiếu Đông ở trong phòng tắm vừa gọi điện thoại vừa nhanh chóng một tay quét nha rửa mặt, lúc đi ra vừa vặn lại nói câu nói này, để Lục Nghiễm ở trên giường nghe thấy, ánh mắt cậu bởi vì câu nói này của hắn mà trở nên hơi ... Ân, kỳ quái.

Thế nhưng trong lòng Diệp Thiếu Đông sốt ruột, cúp điện thoại cũng không kịp nhớ giải thích cái gì, nhanh chân đi đến bên giường, cánh tay dài duỗi một cái mạnh mẽ, một lần nữa vô lại mà đem Lục Nghiễm ôm đồm lấy, ở trên mặt cậu bẹp một cái, hôn thành công, sau đó thả Lục Nghiễm ra, vội vội vàng vàng tiện tay cầm lên chiếc quần ngày hôm qua ném xuống đất quần, hướng về trên giường, làm bộ vừa tự nhiên vừa cùng Lục Nghiễm nói: "Bảo bối ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi, lúc quay lại tôi sẽ giải thích với em."

Lời còn chưa dứt, hắn đã nắm lên áo khoác, sải bước đi ra cửa.

Lúc trở lại lần nữa, bên cạnh hắn, có thêm một thằng nhóc choai choai đứng gần đến cổ hắn.

Khi Diệp Thiếu Đông dẫn thiếu niên kia vào cửa, Lục Nghiễm chính đang làm điểm tâm —— đương nhiên là vì lấp đầy cái bụng của cậu rồi, nhu cầu của Diệp Thiếu Đông không nằm trong phạm vi cân nhắc của cậu. Mà thời điểm chủ nhân gian phòng này dẫn một thiếu niên xa lạ, dáng dấp phi thường phi thường đẹp đẽ tiến vào nhà bếp, động tác đang hướng về trong nồi đánh trứng gà của Lục Nghiễm ngừng lại.

Nói như thế nào đây... Đối với Lục Nghiễm mà nói, cậu chưa từng thấy con trai xinh đẹp như vậy.

Da dẻ rất trắng, tóc rất đen ngắn tới tai, ngũ quan trên mặt cũng giống như được tinh tế mà điêu khắc ra, sạch sẽ cẩn thận, lông mi trên dưới dày rậm, trên bờ môi mỏng manh một vệt thủy nhuận nhạt sắc... Yên tĩnh không hề có một tiếng động đứng ở nơi đó, mỹ hảo đến độ như một bức tranh được bút hoa cẩn thận điêu khắc ra vậy.

Thế nhưng Lục Nghiễm nhạy cảm chú ý tới, đứa nhỏ này đẹp thì có đẹp, có thể bất kể là khóe mắt đuôi mày hơi liễm, chỉ là bờ môi thủy sắc kia nhẹ nhàng nhếch lên, tựa hồ cũng mang theo một loại ... Ý lạnh.

Cảm giác lạnh lẽo này cùng Diệp Thiếu Đông năm đó bất chấp theo dõi uy hiếp cậu không giống nhau, thế nhưng đến cùng không giống ở điểm nào thì Lục Nghiễm lại không nói ra được, duy nhất có thể phân biệt ra được chính là, vẻ mặt bên trong mang theo một chút tính đề phòng cùng từ chối của trẻ con.

Lục Nghiễm nhìn thiếu niên này cảm giác có chút kỳ quái, thế nhưng cậu còn chưa còn kịp suy tư xem loại kia cảm giác kỳ quái đến cùng là chuyện gì xảy ra, Diệp Thiếu Đông ho nhẹ một tiếng, sau đó đột ngột một câu đánh gãy toàn bộ suy nghĩ của cậu, giống như là chuyện rất ư là bình thường! Diệp Thiếu Đông nói...

"—— Lục Nghiễm, tôi tìm cho em một người bạn. Đứa nhỏ này về sau sẽ giống như ngươi trong nhà, em gánh vác trách nhiệm nhiều hơn một chút rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro