Q1. Chương 3: Tiên nhân đồng nát ba lần lên tiên kinh [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 1: HUYẾT VŨ THÁM HOA

Chương 3: Tiên nhân đồng nát ba lần lên Tiên kinh [2]

Edit + Beta: Thỏ

Năm đó, chủ nhân bỗng chốc biến thành kẻ không hương khói, không đạo quán, không tín đồ, lại trở thành trò cười Tam giới, ấy thế mà hai kẻ theo hầu này đều vượt qua thiên kiếp, tọa trấn một phương, chuyện này chưa ai từng nghĩ tới. Nếu muốn Tạ Liên trả lời, giữa Phong Tín và Mộ Tình, ai làm y thấy lúng túng hơn, y sẽ nói: "Cũng thường thôi". Nhưng nếu để mấy kẻ bên ngoài chọn, bọn họ lại thích nhìn y cùng Phong Tín Mộ Tình đánh nhau hơn, như vậy rất đáng xem.

Bởi vậy, khi Phong Tín lặng im không nói, có lẽ là trực tiếp trốn đi rồi, mọi người đều cảm thấy mười phần thất vọng. Tạ Liên liền tới thu dọn tàn cục, tự nhận lỗi: "Ta không nghĩ tới sẽ náo loạn nơi này thành như vậy, cũng không cố ý gây phiền toái cho các vị."

Mộ Tình lạnh lùng thốt: "À, vậy thì cũng trùng hợp quá."

Thật là đúng dịp, Tạ Liên hiểu câu "trùng hợp" này nghĩa là thế nào, vừa vặn phá nát điện Phong Tín, lại khiến chuông rớt vào Mộ Tình, rêu rao cho người ngoài nhìn thấy, quả thật giống như y ôm ý xấu trả thù vậy. Nhưng sự thật không phải như vậy, y là kiểu người trong một ngàn ly rượu chọn phải một ly rượu độc, nhưng chắc chắn y sẽ không dùng nó để hạ độc người khác. Tạ Liên đành nói: "Tổn thất cung điện của ngươi ta nhất định sẽ sửa lại, chỉ mong ngươi cho ta chút thời gian."

Tuy rằng cái ai cũng biết Mộ Tình còn muốn lạnh lùng thêm vài câu nữa, nhưng dù sao cung điện của hắn cũng không bị hao hư gì, chuông rớt trúng hắn cũng bị hắn chém thành hai nửa, nếu giờ hùng hổ dọa người sẽ rất khó coi, mất hết mặt mũi, vì vậy, hắn ẩn nhẫn không nói. Tạ Liên suy đi xét lại, thấy cục diện rối rắm đã được mình chỉnh lí xong xuổi rồi, y liền tranh thủ thời gian chạy khỏi.

Y còn đang suy nghĩ xem kiếm ra tám trăm tám mươi tám vạn công đức như thế nào, ngày hôm sau, Linh Văn đã mời y đến điện Linh Văn.

Linh Văn là thần quan quản lý công vụ, chưởng quản mọi việc suôn sẻ, cả tòa điện từ mặt đất tới trần nhà đều chất đầy công văn và quyển trục(*), cảnh tượng vô cùng chấn động, khiến người ta hoang mang sợ hãi. Tạ Liên thẳng đường đi vào, gặp những thần quan ai cũng ôm một chồng văn kiện cao hơn cả người, trên mặt hoặc là vẻ suy sụp, hoặc là vẻ chết lặng.

(*) Quyển trục: 

Tiến vào đại điện, Linh Văn quay người, nói thẳng vào vấn đề: "Đế Quân có việc muốn nhờ, ngươi có đồng ý trợ giúp người một tay không?"

Thiên giới có rất nhiều vị chân quân, nguyên quân, nhưng có thể xưng Đế Quân chỉ có một người. Người này muốn làm việc gì, trước nay đều chưa từng phải nhờ tới kẻ khác. Bởi vậy Tạ Liên giật mình, khẽ hỏi: "Là chuyện gì?"

Linh Văn đưa cho y một quyển trục, nói: "Gần đây phương Bắc có một đám đại tín đồ liên tục cầu nguyện, có vẻ tình hình không yên ổn."

Cái gọi là tín đồ, bình thường chỉ có ba loại người: một là kẻ có tiền, bỏ tiền thắp hương cúng bái, sửa chữa đạo quán; hai là người truyền đạo, truyền bá kinh đạo cho mọi người; ba là loại người cả thể xác lẫn tinh thần đều tin tưởng ngươi. Trong đó, loại thứ nhất chiếm nhiều nhất, càng là người có tiền càng sợ chuyện ma quỷ, mà dưới trần, kẻ có tiền tựa như người mù chạy theo mốt; loại thứ ba là ít nhất, bởi lẽ nếu có thể đạt tới cảnh giới này, người nọ cũng cách phi thăng không xa nữa. Theo như lời Linh Văn nói, đại khái là nhóm tín đồ kia thuộc loại thứ nhất.

Linh Văn nói: "Hiện giờ Đế quân không rảnh lo chuyện phương Bắc, nếu như ngươi đồng ý thay thế người, đến lúc ấy, cho dù đám tín đồ kia cung phụng bao nhiêu công đức, tất cả đều cho ngươi. Ngươi thấy thế nào"

Tạ Liên dùng hai tay nhận quyển trục, nói: "Đa tạ."

Này rõ ràng là Quân Ngô đang giúp y, thế mà lại vờ như nhờ y giúp hắn, Tạ Liên lẽ nào lại không nhìn ra, nhưng y không biết dùng từ nào để miêu tả nội tâm mình lúc này, chỉ biết nói hai chữ "Đa tạ".

Linh Văn đáp: "Ta chỉ phụ trách phân việc, nếu ngươi muốn cảm ơn thì chờ Đế Quân trở về nói cảm ơn đi. À đúng rồi, ngươi có cần ta cho ngươi mượn pháp bảo (*) không?"

(*) pháp bảo: vũ khí của Tiên nhân. Thông thường 1 vị thần sẽ có 1 pháp bảo riêng, dùng để chiến đấu, hoặc bảo vệ bản thân.

Tạ Liên nói: "Không cần. Cho dù cho ta pháp bảo, khi xuống trần ta cũng không có pháp lực, không thể dùng được."

Tạ Liên bị đánh rớt hai lần, pháp lực đã mất hết. Tại Thiên giới còn dễ nói, nơi đây là vùng đất chư tiên tập trung, linh khí dồi dào cuồn cuộn không dứt, chỉ cần hạ bút là có thể hóa thành pháp lực cho mình dùng, một khi về nhân gian, y sẽ bị choáng váng, pháp lực mất hết, chỉ có thể mượn pháp lực của người khác để tạm dùng, vô cùng bất tiện.

Linh Văn suy nghĩ kỉ, nói: "Vậy thì ngươi cũng nên mượn vài tên võ quan(*) tới giúp ngươi một tay."

(*) võ quan: cũng là một loại thần quan, nhưng chức vị, pháp lực thấp hơn võ thần. Võ quan nằm dưới trướng của võ thần.

Hiện giờ đám thần võ chẳng có ai ưa y, điều đó Tạ Liên tự hiểu rõ, y nói: "Không cần đâu, ngươi không mượn được."

Linh Văn có chút suy tính, đáp: "Trước tiên cứ thử xem đã."

Thử chút cũng không thiệt gì, Tạ Liên không nói đồng ý hay phản đối, cho nàng thử. Vì vậy, Linh Văn vào Thông Linh trận, cao giọng: "Chư vị, Đế quân ở phương bắc có việc trọng yếu cần giải quyết, cần dùng tới người. Vị nào có thể cho người mượn hai tên võ quan ở trong điện?"

Vừa dứt lời, thanh âm trầm bổng của Mộ Tình vang lên: "Nghe nói hiện giờ Đế quân không ở phương bắc, sợ là mượn cho Thái tử điện hạ ha."

Tạ Liên nghĩ thầm: "Ngươi lúc nào cũng canh giữ trong Thông Linh trận à?"

Linh Văn cũng nghĩ như y, trong lòng muốn một cước tát bay Mộ Tình ra ngoài, trên mặt lại nở nụ cười: "Huyền Chân, hai ngày nay ta luôn ở Thông Linh trận quan sát ngươi, xem ra ngươi cũng thật nhàn rỗi nha? Chúc mừng chúc mừng..."

Mộ Tình thản nhiên nói: "Tay ta bị thương, phải dưỡng thương."

Chư vị thần quan thầm nghĩ: "Cái tay đó ngày xưa bổ núi chém biển còn không có hề gì, giờ chém cái chuông ngốc cũng cần dưỡng thương?"

Linh Văn lúc trước vốn lừa hai tên võ quan tới đây, sau đó mới thông báo chi tiết sự việc, ai ngờ Mộ Tình đoán một chút liền hiểu, lại còn nói huỵch toạc ra, tới nước này chắc chắn chẳng có ai chịu tới giúp. Quả nhiên, sau nửa ngày chẳng ai lên tiếng nhận lời. Tạ Liên vẫn thản nhiên không thấy gì, nói với nàng: "Ngươi xem, ta đã bảo ngươi không thể mượn được người rồi mà."

Linh Văn nói: "Nếu Huyền Chân không nói, chắc chắn sẽ mượn được."

Tạ Liên cười cười: "Ngươi như thế khác nào tỳ bà che nửa mặt, ngắm hoa trong sương mù chỉ thấy ba phần đẹp, người ta tưởng rằng tới giúp Đế quân, nếu cuối cùng phát hiện ra đi cùng ta làm việc, chỉ sợ họ sẽ náo loạn, như vậy làm sao đoàn kết làm việc được đây? Dù sao ta một thân một mình cũng đã quen, không thiếu chân chẳng thiếu tay, cứ vậy đi. Làm phiền ngươi rồi, bây giờ ta đi luôn."

Linh Văn không còn cách nào khác, chắp tay nói: "Chúc điện hạ đi chuyến này thuận buồn xuôi gió. Quan trời ban phúc!"

Tạ Liên trả lời: "Không cần kiêng nể." Rồi phất phất tay, tiêu sái rời đi.

Ba ngày sau, tại nhân gian, phương bắc.

Bên cạnh đường lớn có một quán trà bánh nhỏ, mặt tiền cửa tiệm không lớn, tiểu nhị thường thường, nhưng lại quý ở cảnh đẹp. Có sông có núi, có người có thành. Đều có cả, không nhiều lắm; không nhiều ấy lại thành ra vừa đủ. Nếu như xa nhau gặp lại ở nơi này, tất sẽ trở thành một ký ức đáng nhớ. Trong tiệm, những kẻ bưng trà rót nước nhàn nhã cực kì, đương lúc vắng khách, họ ngồi tựa ghế ở cửa ra vào, ghé mắt ngắm sông ngắm núi, ngắm người ngắm thành, vui vẻ háo hức, bỗng trông thấy có một vị đạo nhân bạch y từ xa xa đi tới, người nhuốm mùi vị phong trần, tựa như đã đi rất lâu rồi. Khi đi tới gần, nhìn thoáng qua tiểu điếm (*), bỗng nhiên dừng bước, chậm rì rì lùi lại, vừa đỡ nón trúc vừa ngẩng đầu nhìn tên biển hiệu, cười nói: "Tiểu điếm 'Tương Phùng'(**), tên nghe thú vị thật."

(*) tiểu điếm: quán trọ nhỏ

(**) tương phùng: xa nhau rồi gặp lại

* Nón trúc

Tuy rằng sắc mặt người này có hơi mệt mỏi, thế nhưng trên môi lúc nào cũng treo nụ cười, người ngoài nhìn y cũng phải cười theo. Y lại hỏi: "Cho hỏi núi Dữ Quân có ở gần đây không?"

Người hầu trà chỉ một phương hướng, nói: "Là ở hướng đó."

Người này thở hắt ra, thiếu điều đem cả linh hồn mình thổi ra luôn, thầm nghĩ: "Cuối cùng cũng tới rồi."

Người này đúng là Tạ Liên.

Ngày rời khỏi Tiên kinh, vốn là định hạ phàm ở địa điểm tốt, muốn xuống vùng phụ cận núi Dữ Quân. Ai ngờ, y tiêu sái rời đi, tiêu sái nhảy xuống, bỗng chốc vạt áo tiêu sái bị mắc vào chòm mây, đúng vậy, y bị vướng vào chòm mây, y cũng chẳng biết vì sao lại bị vướng vào. Dù sao từ trời cao vạn trượng lăn xuống, y cũng chẳng biết mình lăn xuống nơi nào luôn. Đi bộ tròn ba ngày, rốt cục cũng tới địa điểm đã định sẵn, trong chốc lát, y không khỏi bùi ngùi.

Vào trong quán, Tạ Liên chọn một chiếc bàn gần cửa sổ, gọi ít điểm tâm và nước trà, vất vả lắm mới ổn định chỗ ngồi, chợt nghe thấy tiếng khóc sướt mướt cùng tiếng khua chiêng gõ trống từ bên ngoài.

Y nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một đám người già trẻ gái trai vây quanh kiệu hoa đỏ thắm, lướt qua đường lớn.

Đội ngũ này lộ ra mười phần kì lạ. Nhìn thoáng qua, này có vẻ là đội ngũ đưa dâu, nhưng nhìn kĩ, sắc mặt những người này, có bi thương, có nghiêm túc, có giận dữ, có sợ hãi, duy nhất không có là sắc thái vui sướng, cũng không giống bộ dạng của những nhà có hỷ. Tình huống này, thực sự quái lạ.

Người hầu trà cầm ấm trà, nhấc lên cao, thoáng nhìn một chút, thấy được tình cảnh này, nhưng cũng chỉ lắc đầu, sau đó liền đi xuống.

Tạ Liên dõi mắt nhìn đội ngũ đã đi xa, bình tĩnh suy nghĩ một lát, đang định lấy quyển trục hôm trước Linh Văn đưa, chợt thấy có gì đó chói mắt lóe lên.

Y ngẩng đầu, một con bướm màu bạc bay ngang qua trước mặt y.

Bướm bạc long lanh lấp lánh, bay lượn trên không trung, để lại dấu vết sáng chói. Tạ Liên nhịn không được liền đưa tay về phía nó. Bướm bạc dường như có linh tính, chẳng những không sợ hãi, lại còn đậu trên ngón tay y, hai cánh lấp lánh, tựa như ảo ảnh trong mơ, chỉ chốc lát sau liền bay mất.

Tạ Liên phất phất tay với nó, xem như tạm biệt, vừa quay đầu nhìn lại, trên bàn lúc này đã có thêm hai người.

Bàn có bốn hướng, hai người một trái một phải, chiếm trọn một hướng. Cả hai đều là thiếu niên mười tám mười chín tuổi, người bên trái cao ráo, mặt mày anh tuấn thâm thúy, trong mắt là sự kiêu ngạo bướng bỉnh; kẻ bên phải trắng trẻo, thanh tú mà nhã nhặn, sắc mặt trong trẻo nhưng lại xen lẫn chút lạnh lùng lãnh đạm, tựa như trong lòng không thoải mái. Trên thực tế, sắc mặt cả hai đều khó coi.

Tạ Liên chớp chớp mắt, hỏi: "Hai người là?"

Bên trái nói: "Nam Phong."

Bên phải đáp: "Phù Dao."

Tạ Liên thầm nghĩ: "Ta đâu có hỏi tên các ngươi đâu..."

Ngay lúc này, Linh Văn truyền tin tới: "Điện hạ, Trung Thiên đình có hai vị tiểu võ quan đồng ý tới giúp đỡ, bọn họ xuống tìm ngươi rồi, chắc lúc này đã tới rồi ha."

Cái gọi là Trung Thiên đình, tất nhiên có điểm giống Thượng Thiên đình. Thần quan Thiên giới chia làm hai nhóm: Nhóm người tự phi thăng, và nhóm người không phi thăng. Trên Thượng Thiên đình, tất cả đều là thần quan tự mình phi thăng, nhiều lắm là trăm người, cực kỳ quý giá. Mà ở Trung Thiên đình đều là những kẻ được "chọn mặt"(*) mang theo, nghiêm khắc mà nói, họ được gọi là "Đồng thần quan", nhưng thường thường mọi người sẽ lược bỏ chữ "đồng" đi.

(*) ở đây ý nói những người ở Trung Thiên đình là những người được Thần quan khi phi thăng chọn mang theo. Giống như hồi xưa lúc Thái tử phi thăng đã chọn mang theo Phong Tín, Mộ Tình ấy.

Nếu thế, có Thượng Thiên đình, có Trung Thiền đình, liệu có Hạ Trung đình không?

Không có.

Thật ra, thời điểm Tạ Liên phi thăng lần thứ nhất, vốn là có Hạ Thiên đình. Khi đó, phân ra là Thượng Thiên đình và Hạ Thiên đình. Nhưng về sau, mọi người phát hiện ra một vấn đề: Lúc giới thiệu mà nói "Ta tới từ Hạ Thiên đình" thì thật khó nghe. Chữ "hạ" làm người ta cảm thấy kém cỏi hơn một bậc, cần phải biết là, bọn họ đều thiên phú hơn người, pháp lực cường thịnh, chẳng qua chỉ cách thần quan một đạo thiên kiếp, nói không chừng ngày nào đó còn có thể lên Thượng Thiên đình. Vì thế, có người đề xuất sửa thành "Ta đến từ Trung Thiên đình", nghe vậy cũng thấy thuận tai hơn, tuy rằng ý nghĩa vẫn thế. Tóm lại, sau khi sửa, Tạ Liên vẫn chưa quen được.

Tạ Liên nhìn hai vị tiểu võ quan này, sắc mặt người này người kia đều khó coi, chẳng giống "đồng ý xuống giúp đỡ" chút nào. Y nhịn không được, hỏi: "Linh Văn à, ta thấy bọn họ không giống như đến đây giúp đỡ, giống như muốn lấy đầu chó của ta hơn đó. Không phải ngươi lừa gạt bọn họ đến đây chứ?"

Đáng tiếc, câu này của y không truyền đi được, bên tai cũng không nghe thấy tiếng Linh Văn nữa. Đại khái là do rời Tiên kinh quá lâu, pháp lực hao hết rồi.

Tạ Liên không còn cách nào khác, cười nhẹ với hai vị tiểu thần võ, nói: "Nam Phong và Phù Dao đúng không? Các ngươi đồng ý xuống đây giúp đỡ ta, cảm ơn."

Hai người đều khẽ gật đầu, trông rất có phong thái, xem ra là dưới trướng vị võ thần nào đó thanh danh hiển hách rồi. Tạ Liên gọi thêm hai chén trà, nâng trà lên uống, thuận miệng hỏi một câu: "Các ngươi là người của điện nào?"

Nam Phong nói: "Điện Nam Dương."

Phù Dao nói: "Điện Huyền Chân."

"..."

Này thực sự làm cho người ta sợ hãi rồi.

Tạ Liên nuốt một ngụm trà, hỏi: "Tướng quân nhà các ngươi cho các ngươi xuống đây không?"

Hai người đều trả lời: "Tướng quân nhà bọn ta đều không biết."

Tạ Liên nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Ừm, các ngươi biết ta là ai không?"

Hai tên tiểu võ quan ngốc nghếch này mơ mơ màng màng bị Linh Văn lừa gạt xuống đây, giúp y xử lí việc, trở về lại bị tướng quân mắng, thật sự không đáng.

Nam Phong nói: "Ngươi là Thái tử điện hạ."

Phù Dao nói: "Ngươi là chính đạo nhân gian, là trung tâm thế giới."

Tạ Liên nghẹn họng, có chút không chắc chắn hỏi Nam Phong: "Có phải vừa rồi hắn trợn mắt với ta không?"

Nam Phong đáp: "Đúng vậy. Đuổi hắn đi đi."

Nam Dương và Huyền Chân quan hệ không tốt, chuyện này cũng chẳng phải là bí mật gì. Lúc Tạ Liên nghe được chuyện này cũng chẳng thấy có gì lạ, bởi vì trước kia quan hệ giữa Phong Tín và Mộ Tình cũng chẳng tốt gì cho cam, chỉ là khi đó y là chủ, bọn họ là tớ, Thái tử bảo không được cãi nhau, các ngươi phải làm bạn tốt, cả hai mới nhẫn nhịn không có trở mặt, cùng lắm chỉ dùng lời nói đâm chọt đối phương vài câu, cho tới bây giờ, họ không cần giả vờ giả vịt nữa rồi. Bởi vậy, điện Nam Dương và điện Huyền Chân xem nhau như kẻ thù, ngay cả tín đồ dưới nhân gian của cả hai cũng không coi trọng đối phương. Hai người trước mắt này có thể xem là một ví dụ.

Phù Dao cười lạnh: "Linh Văn chân quân nói chỉ cần tự nguyện là có thể đến, dựa vào đâu mà đuổi ta đi?"

Hai chữ "tự nguyện", ghép với biểu tình của hắn, thực sự không có chút đáng tin nào. Tạ Liên nói: "Ta hỏi lại lần nữa, các ngươi thật sự là tự nguyện ư? Nếu không, không cần phải miễn cưỡng đâu."

Hai người đồng thanh: "Ta tự nguyện."

Nhìn hai gương mặt nặng nề ủ rũ kia, Tạ Liên thầm nghĩ, giống như là ta bắt các ngươi nói "Ta đi chết" vậy đó.

"Tóm lại là ——"

Tạ Liên nói: "Trước tiên nói việc chính đã. Lần này các ngươi tới phương Bắc làm gì, chắc hai ngươi đều biết cả rồi, ta sẽ không nói lại nữa..."

Hai người đều nói: "Không biết!"

"..."

Không còn cách nào, Tạ Liên liền lấy một quyển trục, nói: "Vậy ta sẽ kể lại từ đầu."

Ngày xưa có một đôi tân lang tân nương (*) vô cùng ân ái, tân lang chờ đội ngũ đưa đâu, nhưng đợi mãi đợi mãi cũng không thấy tân nương tới. Trong lòng tân lang sốt ruột, liền tới tìm nhà mẹ đẻ của tân nương, cuối cùng, cha mẹ vợ nói cho gã biết, tân nương đã xuất phát từ lâu rồi. Hai nhà báo quan, tìm khắp bốn phía, từ đầu chí cuối vẫn chẳng thấy, cho dù là bị thú dữ trong núi ăn thịt, ít ra cũng còn thừa cánh tay cái chân, nào có chuyện mất tích không dấu vết như vậy? Vì thế, mọi người liền hoài nghi, có thể tân nương không muốn gả, thông đông với đội ngũ đưa dâu rồi chạy trốn. Ai ngờ, qua một vài năm, một đôi khác thành hôn, ác mộng lặp lại.

(*) tân lang: chú rể; tân nương: cô dâu

Tân nương lại biến mất, nhưng mà lần này, không phải không để lại dấu vết gì. Trên một con đường nhỏ, mọi người tìm thấy một cẳng chân bị con gì đó ăn không hết rồi bỏ lại.

Hết chương 3.

___________________

Nhân vật mới: 

1. Nam Phong - võ quan ở điện Nam Dương, dưới trướng võ thần Nam Dương - Phong Tín.

2. Phù Dao - võ quan ở điện Huyền Chân, dưới trướng võ thần Huyền Chân - Mộ Tình.

Oan gia ngõ hẹp quá mà =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro