Chương 3: Ngươi rốt cuộc có chủ ý gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mặc Tịch

________________________________________

Nửa đêm, ánh trăng sáng tỏ xuyên thấu qua khe hở của bức màn, tưới xuống căn phòng đen nhánh một mảnh ánh sáng nhỏ mỏng manh.

Tại nơi ánh sáng mỏng manh kia chiếu đến, một đôi mắt không hề có dấu hiệu báo trước bừng mở, Lâm Thanh Hiên chớp mắt mê mang, đây là nơi nào?

Phòng của hắn vì có cửa sổ bị phong kín, tuyệt đối sẽ không có ánh trăng.

Chăn mềm mại như vậy cũng tuyệt đối không phải giường của hắn.

Ngay khi Lâm Thanh Hiên có chút hoảng hốt nghĩ mình đang nằm mơ thì liền bị tiếng hít thở nhợt nhạt nhẹ nhàng ở bên người doạ đến.

Ai?!!

Đối với người thường xuyên ở trong hoàn cảnh yên tĩnh tuyệt đối như Lâm Thanh Hiên thì đặc biệt mẫn cảm với động tĩnh trong bóng tối, hắn cảnh giác mà nhìn về phía Lâm Thù.

Nhờ vào ánh trăng mỏng manh, Lâm Thanh Hiên kinh ngạc phát hiện ra người kia thế nhưng lại là Lâm Thù?!

Lâm Thù không phải chán ghét nhất cái người đệ đệ(*) như hắn sao? Y vẫn luôn cùng Lâm Duyệt trong tối ngoài sáng tra tấn hắn, đem hắn coi như tiện loại!

(*): Vì Lâm Thù là người từ tương lai nên tui để "em trai", còn Lâm Thanh Hiên là người từ cổ đại nên tui ghi "đệ đệ"

Lâm Thù này, rốt cuộc muốn làm gì?

Không phải y vẫn luôn hận không thể để cho hắn chết đi hay sao? Cho rằng hắn là nỗi dơ bẩn lớn nhất trong cái nhà này sao?

Dạng người tâm khí cao ngạo như vậy làm sao có thể nguyện ý cùng hắn ngồi ngốc trong phòng y, cùng hắn ngủ trên giường của y?

Lâm Thanh Hiên không nghĩ ra, tất cả những chuyện phát sinh ngày hôm qua đều quá không hợp với lẽ thường, chẳng những không có đem hắn ném ở rừng rậm thị huyết, còn cho hắn ngủ ở bên cạnh.

Càng không bình thường, thì càng nguy hiểm.

Không muốn cho hắn được chết thống khoái như vậy, mà là muốn hoàn toàn huỷ diệt hắn sao?

Chỉ là, trước khi hôn mê, cái ôm dịu dàng đến tận cung như vậy, thanh âm ôn nhu kiên nhẫn đó, và cả cánh tay dù bị hắn cào đến chảy máu cũng không có buông, Lâm Thù như thế lại không giống như giả bộ.

Lâm Thanh Hiên đem chính mình cuộn thành một đoàn, tầm mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm vào Lâm Thù đang ngủ, ý đồ từ trên mặt y nhìn ra một tia dấu vết được để lại, nhưng lại không thu hoạch được gì.

Lâm Thù khi đang ngủ không có kiêu ngạo ương ngạnh như ngày thường, khí thế mạnh mẽ lăng nhục người khác, mà là dịu ngoan nhu hoà, làm người rất muốn thân cận.

Lâm Thanh Hiên cứ nhìn chằm chằm Lâm Thù một đêm, nhưng vẫn không thể nhìn ra được đáp án.

Khi nhìn thấy lông mi của Lâm Thù hơi rung động, tựa hồ muốn tỉnh, Lâm Thanh Hiên lập tức nhắm hai mắt lại, hắn muốn nhìn một chút xem Lâm Thù rốt cuộc có chủ ý gì.

Ngô... Một giấc ngủ này y ngủ đến thật thoải mái. Lâm Thù thần kinh thô bị nam chính nhìn chằm chằm cả một đêm còn không có cảm giác thấy nam chính Lâm Thanh Hiên cuộn thành một đoàn, nhíu nhíu mày, đứa nhỏ này thật không có cảm giác an toàn a!

Ngủ như vậy thì đối với sự phát dục sau này sẽ không có chỗ tốt, y nhất định sẽ đem thói quen xấu này của nam chính sửa lại cho đúng.

Đúng lúc Lâm Thù duỗi tay chuẩn bị đem chăn nhấc lên để trên che lại cánh tay lộ bên ngoài của thiếu niên, thiếu niên nhanh chóng mở to mắt, cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào cái chăn trên tay Lâm Thù.

Trong ánh mắt kia nồng đậm hoài nghi, phòng bị, cảnh giác, cùng sự tìm tòi nghiên cứu được giấu thật sâu, làm Lâm Thù xấu hổ một trận!

Như thế nào mà y lại có loại cảm giác giống như nam chính bị móng heo làm hại là sao?!

Trời đất chứng giám, y chỉ muốn giúp nam chính kéo cái chăn vì sợ hắn cảm lạnh mà thôi, nam chính sẽ không suy nghĩ nhiều mà cho rằng y lại muốn cởi quần áo của hắn đi?!!

Cái mặt than của Lâm Thù, Lâm Thanh Hiên nhìn ra lại là sự lạnh lẽo bên ngoài che giấu chán ghét sâu bên trong. Quả nhiên, hắn biết Lâm Thù làm sao có thể đổi tính.

"Ngươi... Đừng cảm lạnh"

Thanh âm lạnh lùng của Lâm Thù vang lên bên tai Lâm Thanh Hiên.

Sự kính ngạc chợt loé lên trên mặt Lâm Thanh Hiên không có qua được mắt của Lâm Thù, y nhìn về đôi môi mím chặt của Lâm Thanh Hiên, quả nhiên vai chính bị nhiều thương tổn như vậy sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ kẻ nào, điều này yêu cầu không ngừng dùng hành động ấm áp để đi cảm hoá hắn.

Có lẽ là một năm, có lẽ là mười năm, có lẽ... là cả đời.

Mặc kệ nói như thế nào, thời điểm đem Lâm Thanh Hiên coi như em trai của chính mình, y cũng đã quyết định rằng nhất định phải đối xử với hắn cho tốt, làm cho hắn có thể cảm nhận được những ấm áp mà trẻ em bình thường nên có.

Có lẽ, nam chính nghĩ rằng y không có ý tốt, hay là đầu óc không bình thường, nhưng điều này đều không ảnh hưởng đến quyết tâm đối xử với hắn thật tốt của y.

Cố lên, Lâm Thù ngươi có thể mà! Nhất định có thể cảm hoá được thiếu niên bị thế nhân vứt bỏ này.

Cho dù tất cả mọi người trên thế giới đều vứt bỏ ngươi, ta cũng sẽ không từ bỏ ngươi – Lâm Thù

"Thay bộ quần áo này, chúng ta đi ăn cơm." Lâm Thù lấy quần áo của y từ tủ quần áo đưa cho Lâm Thanh Hiên. Không đợi hắn trả lời, y liền tự đi ra ngoài trước.

Lâm Thù vẫn không có quên Lâm Thanh hiên chán ghét việc người khác thấy cơ thể của hắn.

Lâm Thanh Hiên nhìn quần áo có cảm xúc thật tốt trên tay, cùng với quần áo ban đầu của hắn quả thực là khác nhau một trời một vực.

Hắn yên lặng mà đổi quần áo cho tốt, cũng không đi hỏi Lâm Thù vì cái gì, chỉ đi theo Lâm Thù vào đại sảnh Lâm gia.

Lâm gia có một cái tổ huấn bất thành văn, bất luận là người thuộc lứa nào thì đều cần phải ăn cơm ở trên cùng một cái bàn, bao gồm cả thân là con tư sinh như Lâm Thanh Hiên.

Này có lẽ là lão tổ tông muốn trong gia đình càng thêm đoàn kết đi! Nhưng nơi này lại chính là ác mộng của Lâm Thanh Hiên. Trên bàn cơm này hắn đều chịu đủ nhiều ít loại vũ nhục cùng tra tấn.

Điều này càng làm y nhận thức được càng thêm rõ ràng địa vị thấp kém của hắn ở Lâm gia.

Lâm Duyệt đã từng đem cơm mà chó ăn dở đổ vào trong chén bức bách Lâm Thanh Hiên ăn hết, mà các trưởng bối trên bàn cơm chỉ dặn dò Lâm Duyệt bằng khuôn mặt hiền từ rằng tâm trạng không cần bị chó cắn đến, còn lại đều là nhìn như không thấy. Thậm chí bọn họ có thể đem độc dược coi như đồ chơi tuỳ ý đem hạ ở trên cơm của hắn. Đối với những người này mà nói, chỉ sợ Lâm Thanh Hiên còn không bằng nô tài hạ tiện nhất đi!

Lâm Thù tiếp nhận xong kí ức trước kia của thân thể này, lại nhìn đến bộ dáng Lâm Thanh Hiên đi theo phía sau hắn do dự đến trước cửa đại sảnh thì dừng lại, liền đau lòng mà duỗi tay cầm lấy tay trái lạnh lẽo của hắn.

Lâm Thanh Hiên nhíu mày, liền dùng tay phải rút ra, càng rút thì Lâm Thù lại nắm càng chặt.

Thanh âm của thiếu niên mềm nhẹ mang theo trấn an vang lên ở bên tai Lâm Thanh Hiên: "Ngoan, không có việc gì, đi theo ta."

Tựa như một cái ôn nhu ca ca sủng nịch mà trấn an tạc mao đệ đệ.

Không để ý đến Lâm Thanh Hiên cứng đờ, Lâm Thù lôi kéo hắn đi vào đại sảnh Lâm gia, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người để hắn ngồi bên cạnh chính mình.

Người làm khó dễ đầu tiên chính là Lâm Duyệt, gã phẫn nộ mà nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm của hai người, không thể tin được mà mỏ miệng: "Ca, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không? Ngươi thế nhưng lại nắm tay của thứ tiện loại này, ngươi biết hắn có bao nhiêu dơ bẩn hay không? Ngươi còn để hắn ngồi bên cạnh ngươi! Ca, ngươi có phải điên rồi hay không?!!"

*****

Tác giả có lời muốn nói: Đối với một người thì sự trả thù lớn nhất không phải đẩy hắn vào chỗ sâu nhất trong địa ngục, mà là đem người đang ở địa ngục kéo lên thiên đường rồi lại khiến hắn rơi xuống địa ngục.

Như vậy liền vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro