Chương 145: Đổi mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ thi cuối kỳ 2 đã gần kết thúc, lần thi này Đông Sinh học nghiêm túc hơn kỳ 1, cậu ngoan ngoãn ngồi trong thư viện đọc sách ôn tập. Thời tiết nóng bức không muốn phơi nắng là một lý do, chủ yếu là hiện tại Đông Sinh có áp lực nuôi gia đình. Toàn bộ tiền của cậu đã đầu tư cho phim điện ảnh rồi, nhanh nhất thì cũng phải đến cuối năm nay phim mới được công chiếu.

Cho nên, một thời gian dài cậu chỉ có thể 'ăn cơm chùa'.

Đương nhiên cụm từ ‘ăn cơm chùa’ này không có trong chương trình chính thống, A Hoàng mà không phổ cập thì Đông Sinh cũng không biết. Mèo béo còn lấy cả ví dụ minh hoạ để giúp Đông Sinh hiểu rõ hơn.

“Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, chẳng hạn như tôi nè, lúc trước tôi chưa kiếm ra tiền thì tôi không có một chút xíu địa vị nào ở trong nhà, ngay cả ăn cá khô cũng phải xem sắc mặt của lão bất tử và cậu, bây giờ thì không giống, đến lúc nhận cát-xê thì miêu gia sẽ mua một đống lớn cá khô về, ăn một cái ném một cái! Nếu cậu chịu đối tốt với tôi một chút thì tôi có thể suy xét cho cậu một con!”

Nhìn đi, hiện tại nó cũng có thể nuôi tiểu quỷ rồi.

Cát-xê của A Hoàng rất cao, trừ thuế đi thì còn khoảng bốn mươi vạn. Mèo béo không quá quan trọng vấn đề tiền bạc nhưng bốn mươi vạn khẳng định có thể mua được rất nhiều rất nhiều cá khô.

Nghĩ đến việc sắp trở thành một con mèo có tiền làm mèo béo vô cùng đắc ý.

Có điều Đông Tể lại tàn nhẫn đánh vỡ ảo tưởng của A Hoàng.

“Ông đã giao cho tôi quyền quản lý tiền bạc trong nhà rồi. Hơn nữa hợp đồng của cậu là do tôi ký nên tiền sẽ trực tiếp chuyển vào tài khoản của tôi.”

“Cậu làm như vậy là trái pháp luật!”

Mèo béo ngao ngao kêu gào thảm thiết, vẻ mặt không thể tin được.

“Trái pháp luật? Bảo vệ động vật sao? Cậu đừng quên tôi là chủ nhà.”

Đông Tể lạnh mặt nói.

Mèo béo tức giận đến mức ngồi nửa ngày cũng không bình tĩnh lại được, buổi tối ăn thêm một con cá cũng không xoa dịu được trái tim bị tổn thương. Nó quyết định không bao giờ muốn nói chuyện với tiểu quỷ tâm địa xấu xa nữa.

Lúc đối mặt với A Hoàng thì Đông Sinh ra dáng là chủ nhà nhưng khi đối mặt với Trịnh Quân Diệu thì cái eo của chủ nhà hơi không được thẳng.

Nuôi một người vợ vừa có tiền vừa thích tiêu xài phung phí thật không dễ dàng.

Thân là chủ nhà cậu khẳng định sẽ không bắt A Hoàng đi kiếm tiền, ước nguyện ban đầu của A Hoàng khi kiếm tiền là vì giúp đỡ những con chó mèo hoang, trợ giúp những sinh linh này rất có ích với tu hành của A Hoàng. Cậu đã thương lượng với Trịnh Quân Diệu, lúc A Hoàng nhận được thù lao từ đoàn phim và quảng cáo thì hai người bọn họ sẽ thêm một ít rồi lấy danh nghĩa của A Hoàng để thành lập một nơi chăm sóc những con vật đáng thương bị bỏ rơi kia.

Đông Sinh lặng lẽ thở dài, khó được vì tiền mà sầu não.

Tiền riêng của cậu đã giao cho Trịnh Quân Diệu rồi mà cậu lại không có bản lĩnh kiếm tiền như hắn, nghĩ tới nghĩ lui thì hợp lý nhất chính là giành được học bổng.

Đồng Thành là một địa phương nhỏ, mỗi năm nhà trường chỉ phát được mấy suất học bổng, ngoài lúc thi đại học thì bình thường nhiều nhất là một ngàn, phần lớn là ba - năm trăm tệ.

Mà B đại nổi tiếng với chất lượng giáo dục tốt nhất cả nước, ngoài các loại học bổng của chính phủ và nhà trường thì cũng có học bổng theo hạng mục và học bổng do đoàn thể xã hội tạo ra, chỉ tính học bổng thì đã có mấy chục loại. Có thể nói chỉ cần vào được B đại, chỉ cần chịu khó nỗ lực tiến tới thì phần lớn đều có thể nhận được học bổng, trừ tình huống đặc thù thì học sinh có hoàn cảnh khó khăn cũng không cần phải chạy vạy để có tiền đi học.

Kỳ thi sắp kết thúc, trong ban có các bạn học cùng hệ đều thảo luận về học bổng, Đông Sinh nghe xong thì rút ra kết luận là muốn xin học bổng thì phải viết bài, chứng minh và có khi phải nhờ giáo viên đề cử. Sắc mặt của Đông Sinh bình tĩnh nhưng thực ra đã có hơi vỡ mộng—— không phải học bổng là do giáo viên lên danh sách rồi bọn họ sẽ lên bục nhận thưởng sao? Không ngờ lại phiền toái như vậy.

Từ trước đến nay Đông Sinh luôn không thích phiền toái nhưng là một chủ nhà có ví tiền rỗng tuếch thì muốn nuôi vợ nuôi mèo, Đông Sinh chỉ có thể căng da đầu ra học.

Dư Đồng vẫn luôn coi tiền ít tiền nhiều thì vẫn là tiền nên cũng nhắm vào học bổng. Khác với Đông Sinh ít nói là Dư Đồng rộng rãi nhiệt tình, không chỉ có quan hệ tốt với các bạn cùng tuổi mà hắn còn chơi thân với các anh chị khoá trên khi tham gia các câu lạc bộ, hắn học được không ít không ít kinh nghiệm quý giá từ bọn họ, trong đó có chiến lược xin học bổng.

Có Dư Đồng hỗ trợ thì rất nhanh Đông Sinh đã chọn ra các hạng mục học bổng định công lược. Có điều hơi tiếc là Đông Sinh học hệ khảo cổ nên có rất nhiều học bổng từ xã hội mà cậu không thể xin được. Cậu tính tính một chút, nếu có thể xin được học bổng của chính phủ và mấy suất học bổng của nhà trường thì nhiều nhất cũng chỉ có ba vạn.

Mấy hôm trước Trịnh Quân Diệu và cậu đến trung tâm thương mại để mua quần áo, giá cả hình như nhiều hơn con số này

Đông Sinh thở dài nhìn các con số trên trang vở, tâm tình phức tạp nghĩ —— đại khái đây chính là cảm giác ăn cơm chùa mà A Hoàng nói đi.

Dù như thế nào thì đầu tiên vẫn phải cầm được tiền đã rồi tính tiếp. Đông Sinh bắt đầu dựa theo yêu cầu mà chuẩn bị đối ứng xin tài liệu. Trong số đó có một phần phải xin chữ ký của chủ nhiệm là thầy Lữ, nghe nói cháu trai của thầy bị bệnh nặng, đã vài ngày thầy ấy không đi dạy rồi.

Đông Sinh đành phải hỏi địa chỉ nhà thầy Lữ từ chỗ thầy La rồi đến nhà tìm thầy. Kết quả thầy ấy không có nhà mà chỉ có một dì bảo mẫu. Dì bảo mẫu rất nhiệt tình, biết Đông Sinh có việc cần thầy Lữ ký tên lại đúng lúc bà chuẩn bị vào bệnh viện đưa cơm cho hai ông cháu nên dẫn Đông Sinh đi theo luôn.

Dọc đường đi dì bảo mẫu vô cùng nhiệt tình, hỏi Đông Sinh là người chỗ nào, hỏi cậu có bạn gái chưa rồi còn hỏi cậu có muốn làm việc ở thủ đô không. Đông Sinh vốn không thích nói chuyện, bị dì bảo mẫu hỏi đến choáng váng sắp không chống đỡ được thì cơ trí nhanh chóng đổi đề tài.

“Dì ơi, cháu của thầy Lữ bị bệnh gì ạ? Rất nghiêm trọng sao ạ?”

Dì bảo mẫu quả nhiên bị dời đi lực chú ý, bà thở dài thổn thức.

“Nếu biết là bệnh gì thì tốt rồi. Mệnh Đào Đào không tốt, khi còn nhỏ thân thể yếu ớt hay sinh bệnh, phần lớn thời gian đều ở bệnh viện, ba mẹ nó lại đi sớm để lại một mình nó, tạo nghiệt a. Thầy Lữ và cô Đường cũng già rồi, thân thể lại không tốt, cũng không biết còn có thể sống với đứa nhỏ này thêm mấy năm.”

Dì bảo mẫu đã làm ở nhà thầy Lữ từ rất lâu rồi, có thể coi là nhìn Lữ Đào lớn lên, bà hoàn toàn xem Lữ Đào là cháu trai của bà. Trên đường đi bà vô tình đã nói ra rất nhiều chuyện về Lữ Đào.

Sau khi tới bệnh viện, Đông Sinh nhìn thầy Lữ ngồi ở mép giường trông cháu mà cả người thoạt nhìn như già đi chục tuổi. Thầy Lữ là chủ nhiệm của hệ đồng thời cũng là giáo viên lớp chuyên ngành của Đông Sinh, giống với các giáo viên của các hệ khác, ông cũng muốn thu Đông Sinh làm quan môn đệ tử của mình, có lần ông còn cố ý tìm Đông Sinh nói vài câu.

Có điều hôm nay ông không tâm tình này, hỏi rõ lý do Đông Sinh đến rồi trực tiếp ký tên vào giấy tờ mà Đông Sinh mang tới.

Thầy Lữ nghĩ Đông Sinh xong việc rồi thì sẽ đi về nhưng không ngờ Đông Sinh lại hỏi về bệnh tình của Lữ Đào.

Tác giả có lời muốn nói:

Đông Tể: Cự tuyệt ăn cơm chùa ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro