Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VVừa nghĩ thầm, tiểu đệ tử kia cũng đã giúp Quý Thời Tự mặc xong quần áo.


Chỉ thấy đệ tử kia đầu đầy mồ hôi nơm nớp lo sợ thế nên để Quý Thời Tự tự mặc đai lưng, sau đó không chút suy nghĩ lập tức lặng lẽ lui về phía sau cách Quý Thời Tự nửa thước rồi vị đệ tử kia mới cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.


Tuy rằng Quý Thời Tự mới vừa rồi xác định rằng hắn không có hứng thú......


Nhưng ' hắn ' trước kia là một người ham mê nam sắc ở trong môn phái thật sự là quá mức nổi tiếng ở đây cơ hồ là không ai là không biết. Mặc dù Quý Thời Tự vừa rồi trong miệng đã nói là không có hứng thú, nhưng cũng không có chắc chắn nói không chừng đột nhiên bùng lên hứng thú...... Rốt cuộc tính cách của vị nhị trưởng lão này tâm tình bất định, đột nhiên đang yên đang lành lại nổi khùng trước kia không phải không có phát sinh qua.


Kia đệ tử lặng lẽ bước xa chút nữa mới đứng yên.


Tiếp theo đệ tử kia hơi hơi cúi người, hướng về phía Quý Thời Tự cung kính mà hành lễ, nói: "...... Nhị trưởng lão, quần áo đều mặc xong rồi."


Quý Thời Tự nhàn nhạt giơ tay vuốt thẳng vạt áo, dư quang thoáng nhìn về phía gương đồng.
Trong gương hiện lên một khuôn mặt tương đối xinh đẹp.


...... Chậc.


Nhìn gương mặt kia, Quý Thời Tự nháy mắt không tự chủ được lộ ra biểu tình quái dị.


Sở Thiên Khoát thiết lập là ái mĩ, đương nhiên mặt mũi của hắn cũng tuyệt đối sẽ không quá xấu đâu ha.


Sở Thiên Khoát ở trong môn phái mỗi ngày tỉ mỉ chăm sóc da mặt, ngày ngày lén lút đi tu luyện trú nhan chi thuật, thậm chí còn đi mua không ít dược phẩm kem để da trắng mịn nhưng đặc biệt vẫn là bảo dưỡng khuôn mặt .


Bởi vậy Sở Thiên Khoát cho dù gương mặt có chút khó coi nhưng dưới sự quyết tâm bảo dưỡng thì tuyệt đối so với người thường phải đẹp hơn nhiều.


Nhưng Quý Thời Tự hiện tại, lại đối với gương mặt này trong lòng tràn đầy ghét bỏ hoàn toàn không có một chút ý muốn thưởng thức vẻ đẹp này.


Bởi vì ——


Quý Thời Tự là một thuần sắt thép thẳng nam!!!!!!!


Quý Thời Tự đứng ở tại chỗ híp mắt tinh tế đánh giá gương mặt này, cẩn thận nhìn một chút Quý Thời Tự trên mặt biểu tình càng thêm ghét bỏ. Bởi vì Quý Thời Tự phát hiện, ' hắn ' thân là một đại nam nhân nhưng mà trên mặt lại không! có! râu!


Trên mặt trắng nõn sạch sẽ vừa trắng vừa mịn thậm chí là so nữ nhân còn muốn mịn hơn. Râu chính là vật tượng trưng cho một người nam nhân đó TT.TT.


Trong mấy bộ phim trên TV mấy loại nhân vật trên mặt không có râu nam tính cơ bản nếu không ẻo lả thì cũng là tiểu thái giám bên người Hoàng Thượng. Nếu không...... là loại kết hợp bên người Hoàng Thượng ẻo lả tiểu thái giám. Trong nháy mắt, một cái bóp tay hoa lan cùng thanh âm thái giám nháy mắt hiện lên trong đầu Quý Thời Tự.


Khóe mắt co giật.


Quý Thời Tự bắt đầu hoài nghi tác giả cái cuốn 《 Tu Chân giới chi ta là thần 》 là con gái có phải không.
Hình tượng vai ác pháo hôi như thế này...... làm sao na tác giả bình thường có thể nghĩ ra được? Ái mĩ, thích nam sắc, lớn lên xinh đẹp, trên người không có chút nào khí thế nổi loạn của nam nhân......


Quý Thời Tự không chút nghi ngờ nếu bây giờ hắn mặc vào trang phục cho nữ là có thể nháy mắt biến thành một nữ nhân.


Thiệt xui xẻo.


Xuyên thư thì xuyên thư, biến thành một vai pháo hôi ác độc còn chưa tính, nhưng có nhiều vai ác như vậy sao lại xuyên vô cái vai ẻo xèo này?


......haizzzz.


Thôi dù sao bất quá cũng cũng chỉ là nhất thời.


Nhẫn nhịn một xíu liền qua thôi.


Chờ hắn chạy hết phần của mình trong cốt truyện để nam chủ kia giết một phát, lãnh xong tiện lợi là hắn có thể giải thoát rồi.


Quý Thời Tự không nói một lời thu hồi tầm mắt, nhấc chân bước ra ngoài.


Đi hai bước, Quý Thời Tự bỗng dưng dừng lại.


......Bỗng nhiên nhớ tới, hắn không biết đường.
Quý Thời Tự đứng yên, quay đầu lại.


Đệ tử theo sau lưng vẻ mặt xanh mét trong lòng run bần bật.


Đệ tử nhìn Quý Thời Tự mặt không có biểu tình gìcó chút nói lắp nhỏ giọng hỏi: "Nhị, nhị trưởng lão?"


Quý Thời Tự: "Ngươi đi ở phía trước đi."


Đệ tử ngây ra: "...... A?"


Quý Thời Tự: "Dẫn đường."


Đệ tử sửng sốt mờ mịt chớp chớp mắt. Tuy không rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo đi trước trong lòng lại buồn bực.


...... Nhị trưởng lão cũng biết đường mà sao một hai bắt hắn dẫn đường?
......edit bởi protectsilver_


Vân ngọ đài.


Trong Vân ngọ đài liếc mắt một cái đâu đâu cũng có người.


Đây vốn dĩ là bối cảnh tu chân, giả thiết là tất cả mọi người đều tôn sùng cường giả cho nên mục tiêu lớn nhất là có thể mạnh mẽ hơn người.


Trong thế giới này biến cường luôn là đạo lý.


Cường, nắm giữ quyền lên tiếng.


Cường, làm người xem trọng hơn.


Cường, là có thể tọa ủng mỹ nhân, người người nịnh bợ.


Giả giả thiết trong quyển sách này là cá lớn nuốt cá bé.


Mà cũng đúng là bởi vì đây là một thế giới có cảm giác chân thật như vậy cho nên khi nam chủ biến cường lúc sau trở về vả mặt cốt truyện mới có thể càng làm người đọc thêm điên cuồng vui sướng cùng thõa mãn trong lòng.


Cũng đúng là bởi vì thế giới này thiên vị cường giả cho nên Thiên Sơn phái mỗi ba năm đều có một lần xuống núi thu nhận đồ đệ, mỗi lần đồ đệ đến bái sư đều nối liền hàng dài không dứt cơ hồ có thể lấp kín toàn bộ đỉnh núi.


Tuy rằng nói phái Thiên Sơn sau này tất cả các trưởng lão cùng các đệ tử thậm chí là bao gồm chưởng môn tất cả sau này đều trở thành pháo hôi của nam chủ, nhưng trên thực tế phái Thiên Sơn cũng là một môn phải có thực lực lực cao nhất trong tất cả các môn phái.


Khi một đệ tử phái Thiên Sơn xuống núi chỉ cần hắn báo cáo thân phận bản thân là đệ tử nhập môn của phái Thiên Sơn là có thể lập tức có người tranh nhau tiếp đãi, nịnh bợ.


Bởi vậy trở thành đệ tử nhập môn của phái Thiên Sơn không biết là ước mơ của không biết bao nhiêu người. Hơn nữa nếu phái Thiên Sơn tiếng vang không xa nam chủ cũng sẽ không đến phái Thiên Sơn bái sư.


Quý Thời Tự bên này.


Tên đệ tử dẫn dắt Quý Thời Tự không nhanh không chậm đi tới chỗ vân ngọ đài.


Trên Vân ngọ đài sư phụ của hắn Kê Cô lam cùng sư ca Bá Lương, cùng với sư đệ Hứa Thừa Tụ ba người đã sớm ngồi xuống tại vị trí của mình cũng chỉ thiếu mỗi Quý Thời Tự. Quý Thời Tự khoan thai tới muộn Bá Lương ngồi bên cạnh liếc mắt khinh thường tiếng cười nhạo cũng là buột miệng thốt ra.


Chỉ nghe Bá Lương hừ nhẹ, lạnh giọng trào phúng nói: "Sư đệ thản nhiên tới muộn như vậy chắc là do bận dùng đồ vật gì đó của đám nữ nhân đắp lên gương mặt sao?" Lời nói sắc bén lộ ra mười phần khinh thường.


Quý Thời Tự cũng không giận mà từ từ ngồi xuống, phong đạm vân khinh hỏi lại: "Sư huynh sao biết đó là đồ vật của nữ nhân? Chẳng lẽ, sư huynh dùng rồi?" Âm cuối có cao lên.


Theo thiết lập trong sách tất cả ba vị trưởng lão của phái Thiên Sơn đều độc thân ế vợ.


Bất quá nguyên nhân không giống nhau.


Đại trưởng lão Bá Lương, xuất thân tôn quý cho nên mắt cao hơn đầu nhìn ai cũng đều thấy chướng mắt.


Nhị trưởng lão Sở Thiên Khoát, thích nam sắc đối một nửa kia tướng mạo yêu cầu cực kì cao cho nên cũng là chướng mắt mọi người.


Tam trưởng lão Hứa Trình Hủ, hắn cũng không có yêu cầu gì nhiều ai cũng được. Nhưng bởi vì tính tình quá mức keo kiệt lại hay tính toán chi li, cho nên cũng là chướng mắt. Bất quá, là người ta chướng mắt hắn.


Bá Lương vừa nghe, lập tức liền tức giận đến đỏ mặt tía tai, cả giận nói: "Nói hươu nói vượn, ai chẳng biết đó là đồ vật của nữ n ——"


Nói đến một nửa bị Quý Thời Tự đột nhiên đánh gãy quay đầu nhìn về phía tê đệ tử lúc trước dẫn hắn lại đây.


Kia đệ tử đột nhiên bị Quý Thời Tự nhìn chằm chằm sau lưng chợt lạnh rồi sinh ra một loại dự cảm không tốt.


Chỉ thấy Quý Thời Tự nhìn về phía tên đệ tử kia hỏi: "Ta hỏi ngươi, mấy đồ vật ta thường dùng hằng ngày những cái đó có phải là vật mà nữ nhân hay dùng không?"


Tên đệ tử nháy mắt ngốc tại chỗ, trong đầu trống rỗng trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Đệ tử: "Nhị trưởng lão, ta......a......"


Quý Thời Tự hỏi: "Không thể nói ra?"


Đệ tử lắp bắp, cẩn thận nhìn Quý Thời Tự lại nhìn sang bên cạnh đại trưởng lão Bá Lương đang tức giận bừng bừng, nhất thời không biết rốt cuộc nên nói cái gì.
Thấy đệ tử không thể nói, Quý Thời Tự liền chậm rì rì thu hồi tầm mắt.


Quý Thời Tự thu hồi tầm mắt, không chút để ý lại lần nữa mở miệng, nói: "Ngươi xem đi sư huynh, hắn không biết."


Quý Thời Tự nói xong trên mặt biểu tình lập tức bày ra một bộ dáng' sư huynh ta biết ngươi khẳng định cũng đã dùng'.


Bá Lương nhìn Quý Thời Tự kia làm biểu tình giận dỗi, che ngực áp chế tức giận.
Bá Lương: "Ngươi ———"


Phảng phất làm như không phát hiện Bá Lương đang tức giận đến bệnh tim tái phát vẻ mặt phẫn nộ, Quý Thời Tự không nhanh không chậm lại nói: "Sư huynh hãy yên tâm, sư đệ sẽ không nói ra ngoài."


Bá Lương nghe xong cũng nói không ra lời nữa
Bá Lương: "Ngươi...... Ngươi......"


Bá Lương vốn không có bệnh tim, nhưng hắn cảm thấy hắn sẽ tức giận đến đột nhiên bị bệnh.
Không biết vì sao nửa tháng này Sở Thiên Khoát càng trở nên thiếu đánh. Mồm mép cũng so dĩ vãng cấp bậc làm người ta chán ghét tăng liên tục mấy lần.


Nếu không phải gương mặt kia cùng lúc trước không hề khác nhau, quả thực có thể nhầm tưởng đây là một người khác.


Bá Lương tức giận đến nổi trận lôi đình, lửa giận không thể kìm chế lập tức không chút suy nghĩ đứng lên liền muốn chuẩn bị động thủ.


Quý Thời Tự thấy Bá Lương có ý muốn động thủ khóe mắt từ vui vẻ tới hứng thú.


Ồ? Muốn đánh nhau?


...... Như thế gọi người rất kinh hỉ.


Nhưng mà giống như nửa tháng trước Bá Lương vừa muốn chuẩn bị động thủ, chỉ thấy người ngồi ở ghế chủ vị Cô lam mày càng nhíu lại lập tức mở miệng ngăn cản Bá Lương.


Chỉ thấy Kê Cô lam nhíu mày, không vui nói: "Hồ nháo! Cũng không nhìn xem hiên tại là thời điểm nào! Các ngươi muốn đánh nhau ở đây?! Muốn cả phái Thiên Sơn gánh bộ mặt hổ thẹn vì các ngươi sao"


Kê Cô tức giận vừa dứt lời đồ đệ Tống Nguy đứng bên cạnh Bá Lương người vẫn luôn không nói chuyện liền mở miệng khuyên nhủ: "Đúng vậy sư phụ, hôm nay chính là ngày quan trọng của phái Thiên Sơn trăm triệu cũng không thể hành động theo cảm tính."


Bá Lương vừa nghe nháy mắt khôi phục lý trí hừ lạnh một tiếng, ngồi lại tại chỗ.


Tống Nguy thấy thế vội vàng tiến lên niết vai đấm lưng châm trà cho sư phụ của mình .
Tống Nguy: "Sư phụ bớt nóng giận."


Bá Lương nhàn nhạt ừ một tiếng hỏa khí dần dần hạ xuống.


Quý Thời Tự biểu tình thất vọng.


Xì.


Lại thu tay lại.


Xem ra vẫn chỉ có thể mong đợi nam chủ đến đây. Quý Thời Tự trong lòng thất vọng xoay mặt nhìn về phía dưới đài đảo mắt tìm một vòng. Thực mau, Quý Thời Tự liền tìm được bóng dáng nam chủ rồi.


Chỉ thấy phía dưới là thằng bé mười tuổi mặc bộ quần áo cũ nát lẻ loi đứng ở dưới đài. Thằng nhóc khuôn mặt nhỏ xám xịt tóc cũng dị thường hỗn độn giống như có mọc thêm bụi cỏ dại trên đầu. Tiểu đồng cả người ảm đạm nhưng đôi mắt hắn lại cực kỳ khiến người ta chú ý. Bởi vì đôi mắt kia của hắn có màu xanh đậm.


Mà cũng bởi vì vậy mà người chung quanh không ai dám tới gần hắn.


"Trời ơi......tròng mắt hắn là màu xanh lục......"


"Không lẽ là yêu vật?"


"Yêu vật như thế nào dám đi đến đây bái sư?"


"Đợi lát nữa nếu là bị người phái Thiên Sơn nhìn thấy sợ là sẽ "thài" ngay chỗ này luôn."


"Nếu là ta, ta liền cả đời tránh trong sơn động nào dám bén mãng tới phái Thiên Sơn bái sư......"


"To gan ghê......"


Mặc kệ âm thanh bàn tán rì rào bên cạnh. Nam chủ Yển Khư vẫn đứng ở tại chỗ, khuôn mặt nhỏ căng thẳng sắc mặt lạnh băng, hai bên tay nắm chặt thành quyền. Sau này khi hắn thực lực đủ cường đại rồi sớm hay muộn cũng sẽ trở về trả thù! Xem ai còn dám ức hiếp hắn nửa phần!


Trong lúc đó, hai gã thiếu niên cùng một người thiếu nữ đồng loạt ngửa đầu nhìn trên đài nhỏ giọng nghị luận "Trường Húc ca ca, Thái ca ca, đây là nhị trưởng lão phái Thiên Sơn trong lời đồn sao?" Miêu San San nhỏ giọng hỏi.


"Đúng vậy," Đinh Trường Húc gật đầu, nói: "Phái Thiên Sơn có ba vị trưởng lão, cũng chỉ có nhị trưởng lão còn không có thu đệ tử thân truyền"


"Thế nhị trưởng lão sẽ thu nhị vị ca ca làm đệ tử sao?" Miêu San San khuôn mặt nhỏ trở nên rối rắm, lo lắng sốt ruột, "Muội cảm thấy vị nhị trưởng lão thoạt nhìn không dễ dàng thu đồ đệ đâu......"


"Ha. Với thực lực của ta và Trường Húc ca ca của muội, nhị trưởng lão chắc chắn sẽ thu chúng ta làm đồ đệ! San san muội ngươi cứ yên tâm!" Một bên Biện Thái xoa đầu Miêu San San một bên cười an ủi nói. "Ừm cũng đúng! Nhị vị ca ca lợi hại như thế! Nhị trưởng lão nhất định sẽ thu hai người làm đồ đệ!" Miêu San San gật đầu thật mạnh.


Không sai vào đâu được hai gã thiếu niên này chính là người mà vai ác Sở Thiên Khoát ở không chút do dự cự tuyệt lời thỉnh cầu bái sư của nam chủ lúc sau, quay đầu không chút do dự nhận hai gã này làm đồ đệ.


Ở trong cốt truyện, hai người đích xác liền đúng như ý nguyện được Sở Thiên Khoát thu làm đệ tử thân truyền. Nhưng mà đáng tiếc chính là......hiện tại ngồi ở trên này đã không còn là Sở Thiên Khoát. Mà là cái người ghét nhất đám con nít ranh Quý Thời Tự.


Thu đồ đệ?


Thu cái rắm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro