Tập 3 - Tiểu Lạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe của vợ chồng ông Phác đỗ tại căn nhà biệt thư cách đó khoảng vài km, đứng ở cửa có rất nhiều gia nhân đứng chờ sẵn để chào đón. Một cậu trai với vóc dáng cao ráo, có phần mạnh mẽ hơn hẳn Tiểu Lạc đang đứng đó cung kính chờ. Họ vốn là anh em, nhưng có vẻ khác nhau hoàn toàn.

Y vội vàng chạy ra đỡ lấy mẹ mình khi ra khỏi xe, thầm mỉm cười khi không còn ai bước ra thêm nữa.

"Mẹ, mẹ quyết định để anh trai ở bệnh viện tâm thần sao? Chúng ta có thể chữa cho anh ở nhà mà?"

Tiểu Lạc tỏ ra thất vọng, giọng nói đầy buồn bã nhìn hai bọn họ.

"Tiểu Xán, còn ngàn vạn lần không được nói đỡ cho nó. Cái thứ lại đi thích đàn ông ấy thật không thể chấp nhận nổi!"

Họ vừa uống nước hạ hỏa, vừa tức giận kể lại những gì đã xảy ra ở bệnh viện. Tiểu Xán ngoài mặt vô cùng lo lắng cho Tiểu Lạc, nhưng đôi lúc không nhịn được phải mím môi cười lấy một cái.

"Nhưng dù gì anh cũng là người kế thừa công ty. Hai người phải cho anh ấy cơ hội chứ?"

"Phải rồi, nhắc đến việc ấy" - Ông Phác gọi thư kí bên ngoài vào phân phó - "Từ hôm nay hãy cho Tiểu Xán học những thứ liên quan đến công ty đi. Hừ, có phải ta chỉ có một đứa con trai đâu!"

Trong mắt họ bây giờ, người con trai thứ hai mới thật hiền lành và tốt đẹp làm sao. Họ cũng đâu biết rằng, để lên được kế hoạch này đã tốn không ít sức lực bản thân. Chỉ là rất khổ cho anh trai nha, hôm nào đó sẽ đến bù đắp cho anh sau.

___

Tiểu Lạc giật mình tỉnh dậy sau cơn mộng mị, phát hiện bản thân đã được mặt quần áo, tai nghe và dương vật giả cũng đã được bỏ ra, trừ quần lót trinh tiết và vẫn bị bịt mắt lại. Tay bị trói đằng sau vẫn tê rần, cố nhúc nhích vài ngón tay một chút. 

Cậu nuốt nước bọt lấy một cái, có lẽ ngâm mình dưới nước lạnh lâu quá nên sốt rồi, cổ họng giờ khô rát vô cùng khó chịu. 

"Khát?"

Nghe thấy giọng nói bên cạnh, Tiểu Lạc bèn mím chặt môi lại, quay mình sang hướng khác. Đã hơn hai ngày chưa được ăn uống gì, chắc cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.

Bạch Khải rót một li nước, túm lấy tóc cậu ngửa đầu ra sau bắt uống, ban đầu cậu còn cắn chặt răng không chịu, sau bị bóp chặt hàm nên phải miễn cưỡng nuốt xuống. Bị đổ vào họng đến mức bị sặc cả ra, cậu chỉ có thể dùng nửa thân trên vẫy vùng thoát khỏi tay anh để ho mà thôi.

"Ngoan ngoãn uống có phải sẽ không bị sao chứ? Tôi có nhờ y tá chuẩn bị ít cháo loãng, đã để nguội rồi. Để tôi đút cho em"

"Anh muốn làm gì tôi thì làm...để tôi đói chết đi cũng được"

"Được, cho em ăn cái khác"

Bạch Khải cởi quần mình xuống, để lộ ra côn thịt to lớn. Tiểu Lạc bị hạn chế tầm nhìn nên không biết anh ta định làm gì mình, bỗng nhiên hắn lại bóp chặt lấy quai hàm rồi nhét vào miệng cậu.

"Ư...Kh..."

Tiểu Lạc cố giãy dụa nhưng tóc lại bị anh ta nắm chặt, phải tiếp nhận thứ côn thịt to nóng ấy, buồn nôn đến chết rồi nhưng hắn vẫn tiếp tục đẩy sâu vào trong. Hắn phải làm tới khi bắn đầy tinh trùng vào trong miệng cậu mới thôi.

"Khụ..ọe..."

"Ai cho phép em nhổ? Nuốt hết cho tôi"

Hắn cưỡng chế không cho cậu nôn hết đống nhầy nhụa ấy, dư vị của nó vẫn đọng lại ở cổ nữa.

"Bây giờ em muốn ăn cháo? Hay ăn của tôi?"

"Tôi...t..ăn cháo"

Tiểu Lạc chầm chậm há miệng mỗi khi thìa đụng tới môi. Nhưng cái cảm giác phải nuốt đống tinh trùng khi nãy vẫn thường trực ở cổ họng nữa.

Bạch Khải vừa đút vừa quan sát cậu kĩ hơn, là con trai gì mà vừa gầy, trắng đến nhợt nhạt. Chạm vào toàn thấy xương chứ chả thấy thịt đâu. Đôi mắt theo hắn nhớ lại rất to tròn, nhưng lại mang theo nét ưu sầu nên nhìn cậu có vẻ chẳng bao giờ vui vẻ hết.

Hắn với tay ra sau cởi khăn bịt mắt của cậu ra, Tiểu Lạc vẫn đang nhắm nghiền mắt, sau đó mới chầm chậm mở ra để thích ứng với ánh sáng dần. Quả nhiên đôi mắt đẹp này...từ giờ về sau chỉ được phép nhìn một mình hắn mà thôi.

Nhưng sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ ấy? Đôi mắt em còn thể hiện rõ ràng hơn cả lời nói nữa...

Tiểu Lạc giật mình khi Bạch Khải hất văng bát cháo đi, lật úp cậu xuống giường, kéo lớp quần mỏng manh xuống, thoa một ít kem bôi trơn ở hậu huyệt, không nhịn được mà dùng tay xỏ xuyên bên trong trước.

"Dừng lại! Ha...đau...đau quá..tôi không muốn"

"Im miệng! Khi làm với tôi không được phép từ chối!"

Hắn hung hăng cắm côn thịt vào sâu bên trong, vừa làm vừa đánh vào mông cậu thật đau. Tiểu Lạc vốn cắn chặt răng không muốn phát ra tiếng nhưng thật không chịu nổi.

"A...ư! Đau..sâu, sâu quá rồi..."

Hắn như thể không kìm được cơn phát tiết của mình mà làm rồi bắn luôn vào bên trong cậu. Làm mạnh đến mức cậu ngất đi lúc nào không hay.

"Không được ngất, ai cho em ngất?"

Bạch Khải tức giận lấy kim tiêm có thứ thuốc màu trắng tiêm vào người cậu. Tiểu Lạc bị miễn cưỡng thức dậy tiếp tục nhận sự trừng phạt đau đớn.

"Tôi không chịu được nữa...đã ba lần rồi..."

Hắn không thèm nghe lời cậu nói, lại tiếp tục giữ chặt lấy eo cậu để lấy sức đâm thúc vào. Mạnh mẽ xỏ xuyên không ngừng lại được. Hắn muốn nữa, muốn cậu đau đớn hơn nữa, từng này không đủ! Hắn muốn phá hủy phía dưới của cậu, muốn nơi ấy phát yêu côn thịt của hắn đi, chỉ cần tiếp nhận cái của hắn cậu lập tức phải cương lên. Hắn chính là muốn cậu phải quỳ xuống cầu xin hắn, không được có ánh nhìn khinh thường hắn nữa!

"A...ưm...dừng lại..."

"Tại sao em không cương?!? Tại sao không xuất ra chút nào? Tôi làm mà em không thoải mái ư?"

Hắn tức giận hét lên, sau khi xuất ra tiếp, bên trong hậu huyệt cậu khi ấy đã đầy tinh dịch và chảy cả máu do bị xỏ xuyên quá mức, hắn mới lấy một dương cụ giả nhét vào trong để không cho tinh dịch lọt ra ngoài. Hắn muốn bên trong cậu đầy ắp thứ từ hắn, cả trên cả dưới đều được nếm mùi của hắn.

Sau khi làm xong, hắn thở vài cái lấy lại bình tĩnh, cơn giận khi ấy cũng đã vơi đi một nửa. Hắn lại tiếp tục mặc áo blouse và lên trên làm một bác sĩ chữa bệnh tiếp.

Tiểu Lạc vì bị tiêm thuốc ức chế nên không thể vào giấc được, phải chịu cơn đau buốt ở phía dưới. Còn cảm giác như chân không còn cử động được nữa.

___

Tiểu Xán vào trong phòng anh trai, mọi thứ đều được sắp xếp rất gọn gàng. Sách toàn bộ trên giá đều liên quan đến công ty hết.

Y xoay đầu vài lần, lộ ra vẻ mặt lạnh tanh đến đáng sợ. Cầm lên ảnh của Tiểu Lạc mà như muốn giết người ấy đi.

"Đừng hận tôi. Có trách...hãy trách anh là con trai nhà này đi"

Một ngày nào đó, y sẽ ăn sạch cậu...từ đầu đến chân. Sẽ cho cậu sống cuộc sống nô lệ dưới chân y...không lâu nữa đâu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro