Tập 8. Không lối thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn dĩ một mình hắn không thể thắng được, nhưng vẫn dùng hết sức mà lao lên đánh trả. Chỉ đến khi bị đánh đến mức nằm liệt ra dưới đất, Tiểu Xán mới 'khoan dung' đưa tay lên với ý ngừng lại.


"Đừng đánh...đừng đánh...Tiểu Khải nữa, nữa mà...huhu"


Tiểu Lạc bị một tay vệ sĩ giữ chặt hai tay lại, y ngoắc ngoắc tay, ý nói đưa cậu lại gần đây.


"Đừng...đừng, đừng chạm vào Lạc Lạc"


"Gì đây, trò mới à? Lắp ba lắp bắp cái gì?"


Tiểu Xán túm tóc cậu lôi cậu tới gần mặt mình, Tiểu Lạc run sợ đến bật khóc to hơn. Ánh mắt quả nhiên không hề nói dối, y cũng phải nhíu mày mà quan sát kĩ hơn.


"Đừng, đừng làm đau Tiểu Lạc" - Bạch Khải bị đám vệ sĩ kéo đứng thẳng lên - "Em ấy bị nhược trí rồi...không còn nhớ gì nữa..đừng làm đau Lạc Lạc"


Tiểu Xán nửa tin nửa ngờ, nói với vệ sĩ kéo hắn giam giữ ở căn cứ riêng. Sau đó kéo cậu lên xe của y. Bị bế lên nhưng cậu vẫn giãy giụa, muốn thoát khỏi vòng tay chắc khỏe ấy.


"Tiểu Khải...cứu, cứu Lạc Lạc"


"Lạc Lạc ngoan, giờ ta sẽ chăm sóc cho Lạc Lạc thay hắn nha?"


Ngồi trên xe, Tiểu Xán vừa có ý định cởi đồ của cậu, liền lập tức bị tát một cái đau điếng. Tiểu Lạc ngồi cách xa hắn ra, che chắn đi cơ thể mình.


"Không..không được đụng..."


"Thật gan quá?"


Y nóng máu nắm lấy tóc cậu đập vào cửa kính xe, rồi dúi đầu vào ghế ngồi, lấy cuộn băng dính trói tay cậu lại. 


"Lâu lắm mới gặp, đừng làm tôi mất hứng"


Y tự mình đeo bao cao su vào, sau đó ấn hai ngón tay vào bên trong cậu mở rộng trước. Tiểu Lạc vừa sợ vừa đau, la hét cầu cứu không ngừng. Nhưng xung quanh đều là người của y, chẳng ai có thể cứu cậu được cả.


"Nào, để cục cưng thử tư thế mới nhé?"


Y bế cậu lên, đặt hậu huyệt vào trong côn thịt của mình. Phía dưới mới khép miệng vết thương, giờ lại bị xỏ xuyên mạnh mẽ, gần như muốn rách ra tới nơi.


"A...a, đau quá...đừng mà..."


"Rồi cục cưng sẽ thích, đừng lo, sẽ thoải mái bây giờ"


Đột nhiên, y xé một mẩu băng dính rồi dán vào miệng cậu, hóa ra là có người gọi điện đến.


"Ư..ô...ưm"


"Suỵt, để yên cho chủ nhân nghe điện thoại"


Người gọi đến đại khái nói về vấn đề cổ phần công ty. Chẳng mấy chốc y sẽ thâu tóm được hết rồi.

Xe được đưa đến biệt thự mà bố mẹ mua tặng cho Tiểu Lạc, dĩ nhiên bây giờ cậu chẳng còn nhớ gì hết. Tiểu Xán vác cậu vào trong phòng riêng, toàn bộ gia nhân đều đã bị y thay thế. Không còn ai biết đến cậu chủ lớn nữa.


"Đây...đây là..đâu?"


"Từ giờ nơi này sẽ tạm thời là nhà của cục cưng, thích chứ?"


Tiểu Lạc lắc đầu liên tục, phía dưới  vừa bị làm rất khó chịu. Cậu không muốn ở đây.


"Tiểu Khải không, không làm...Lạc Lạc đau"


"Đúng rồi, còn tôi. Thì khác"


"Từ bây giờ, em là nô lệ, phải gọi tôi là chủ nhân. Rõ chưa?"


Tiểu Xán đeo xích cổ chó vào cho cậu, hai tay cũng bị xích lại với thành giường. Y cầm roi da quất mạnh vào người cậu mà không nói gì. Tiểu Lạc vì đau nên cố né tránh nhưng không thể.


"Sao còn chưa trả lời?"


"Lạc Lạc...là người a...không.."


"Mất bao nhiêu công huấn luyện. Giờ lại phải bắt đầu từ đầu à?"


Y thở dài, tiếp tục đánh vào người cậu. Nhưng không ngờ Tiểu Lạc lại lì đòn như thế, mãi vẫn cứ ngậm chặt miệng không nói gì.


"Miệng trên không nói, nhường miệng dưới vậy"


Y đẩy chiếc ghế lại phía bên giường, nhưng nó không phải một cái ghế lăn bình thường, ngay ở giữa có gắn một dương cụ giả vừa thô vừa to, còn kèm theo nút bấm điều chỉnh độ rung nữa.


"Không, đừng...to như vậy...rách, rách mất"


"Tôi thấy em nhợt nhạt quá, chúng ta đi tắm nắng một chút"


Y cười man rợ, gần đây rất có nhiều nhà dân, phải làm như vậy mới răn đe được nô lệ.


Tiểu Xán bế cậu lên, dùng hai tay tách mông ra, rồi từ từ cho ngồi hẳn xuống, nuốt trọn cả cái dương cụ giả ấy.


"Thô quá...đau quá...đừng"


"Nói đừng mà em đã ngồi xuống hết rồi đây này" - Y thấy cậu muốn nhổm dậy, liền ấn hai vai đặt xuống, tiếng nhớp nháp của chất bôi trơn khiến cậu thấy bản thân thật kinh tởm mà.


Tiểu Xán trói tay chân cậu, rồi phủ chăn dày lên để che chắn kĩ. Trước khi đó không quên dùng dây buộc côn thịt lại, để cậu không được tự tiện xuất ra.


"Nào. Chúng ta bắt đầu đi thôi"


Y dán băng dính, rồi đeo khẩu trang vào cho cậu. Khi bắt đầu ra ngoài đường, y bắt đầu chỉnh độ rung và cách chuyển động.


"Cái ghế này rất hay nha, có đến ba cách chuyển động liền"


Tiểu Lạc chảy đầy mồ hôi, lắc đầu nhè nhẹ. Y đẩy cậu ra công viên gần đó, lựa lúc không ai để ý, liền cho tay vào chăn sờ nắn côn thịt cậu. Cứng thành như vậy rồi?


"Ư..ứm..hưm"


Cậu bắt đầu khóc không thành tiếng, cứ muốn nhổm dậy, lại bị đem ấn xuống.


Y đẩy xe đến nhà vệ sinh công cộng, để tấm biển đang sửa chữa ở ngoài. Gỡ băng dính ở miệng cậu ra, đồng thời đem tăng máy lên một nấc nữa. 


"Làm ơn...tha cho Lạc Lạc...chủ, chủ nhân"


"Nói to lên, tôi không nghe thấy gì"

"Chủ, chủ nhân"


Y mỉm cười thỏa mãn, bế cậu ra khỏi cái ghế đó, rồi tự mình nhét vào trong. Làm đến khi xuất đầy ra mới thôi.


"Thật muốn em đẻ đứa con cho tôi"


Y cuốn cậu vào chăn rồi bế ra ngoài, đã có sẵn xe chờ ở đó đưa họ về. Nhưng lần này khi về đến nhà cậu không còn được ở trên giường nữa, y đem cậu xích vào trong một cái lồng sắt lớn.


"Đã nhận làm nô lệ, không được ở trên giường nữa"


"Nghỉ ngơi cho tốt. Mai tôi lại tới tìm em. Giờ để điều giáo viên giúp em"


Gã điều giáo viên ấy không ai khác chính là Thiết Văn. Vừa nhìn thấy gã, cậu đã gào khóc xin tha. Trong tâm trí của cậu sợ hãi người này vô cùng.


"Rất sợ anh sao bảo bối? Hôm nay sẽ nhẹ nhàng với em"


Gã cưỡng chế lôi cậu ra, lấy tã lót dành cho người lớn mặc vào cho cậu.


"Nghe nói giờ em đã thành kẻ nhược trí. Trẻ con phải đóng tã lót khi đi ngủ chứ nhỉ?"


Ở tã lót ấy gã đã rắc sẵn thuốc trước đây hay cho cậu dùng, thuốc này vốn dĩ sẽ làm ngứa và thèm muốn vô cùng.


"Em cứ đi vệ sinh thoải mái. Sẽ có người hầu hạ em sau"


Vừa mặc quần tã lót vào đã khiến côn thịt và miệng nhỏ của cậu ngứa không chịu nổi. Muốn cho tay xuống gãi, gã liền đeo cho cậu hai cái bao tay tròn không có ngón.


"Cởi..cởi nó..cởi nó cho Lạc Lạc"


"Hmm không được. Hôm nay chủ nhân nhốt em vào chuồng, nghĩa là em là một con chó không hơn không kém"


Bao tay thiết kế chỉ người đeo mới cởi được, nên Tiểu Lạc có vật lộn thế nào cũng không cởi được. Phía dưới ngứa đến rát chỉ cọ xát được đôi chút.


"Huhu...khó chịu...khó chịu quá..."


___

"Dậy đi, đến giờ điều giáo rồi"


Thiết Văn mặc kệ cậu chưa tỉnh ngủ mà kéo vào nhà vệ sinh bằng dây xích. Tay bị hạn chế nên không thể ngăn cản được. Gã cởi tã lót ra, đã đỏ rát hết hai bên mông, còn tiểu đầy ra đấy, nhớp nháp một chút tinh trùng nữa.


"Để tôi tắm sạch sẽ cho em"


Gã dùng nước lạnh xối vào người cậu, tắm sạch sẽ sau đó. Tiểu Lạc vẫn thút thít khóc. Mới hôm nào còn được cưng chiều bên Bạch Khải, mà giờ lại bị đối xử không bằng một con thú thế này.


"Hôm nay em sẽ phải tiếp đối tác của Tiểu Xán."


"Tiếp...là sao?"


Để xây dựng mối quan hệ, y đã dùng cậu để làm một công cụ cho các đối tác phát dục.


.

Nửa tiếng sau Tiểu Xán vào kiểm tra. Thấy cậu đã bị trói úp xuống giường, tay chân bị trói bốn góc. Cả mắt và miệng đều bị bịt lại, giờ cậu y như một thứ búp bê tình dục vô tri vậy.


"Mời ngài vào. Cứ thoải mái sử dụng"


Thân hình vừa trắng vừa gầy, ai nhìn cũng đã muốn. Tên đối tác nhanh chóng cởi đồ, không quên hỏi lại.


"Có phải ta làm gì cũng được đúng chứ?"


"Cứ tự nhiên"

.

Sau hai tiếng, đối tác tắm rửa sạch sẽ rồi ra ngoài. Đưa bản hợp đồng cho y để nhanh chân đi mất.


Trên lưng cậu đầy là tinh trùng bắn ra, hậu huyệt bị gã cắm hai máy mát xa, hiện tại vẫn còn đang bật nữa. Y đi tới cởi dây trói cho cậu, sau đó nhét côn thịt vào miệng cậu.


"Phía dưới em mệt rồi, hầu hạ tôi một chút đi"

.

Đến buổi tối, cậu lại bị mặc tã lót ngứa và đẩy vào lồng sắt. Tiểu Lạc thật sự...không còn muốn sống nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro