THẾ GIỚI 1.5: Nếu Thế giới không còn Con...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở một phía khác…

Tên của Ta là Kevin J. Moriaty - 33 tuổi.
Ta hiện tại là CEO của Tập đoàn liên doanh XZ.

Trong mắt độc giả Ta chỉ là một nhân vật hư cấu, là nam chính trong một cuốn ngôn tình đã khép lại.
Trong mắt con người ở Thế giới này Ta là một doanh nhân Thành công, là một vị Tổng tài khôn ngoan, tàn nhẫn không gì không làm được.

Nhưng chính Ta rõ nhất Ta là ai…
Ta chỉ là một kẻ Thất bại không bảo vệ được những thứ quan trọng của mình, là người Chồng không bảo vệ được Vợ, là người Cha không bảo vệ được Con.

Ta cố gắng làm việc nhiều năm như vậy làm gì chứ? Đương nhiên là để có cuộc sống tốt hơn. Để có được vị trí hiện tại Ta đã đánh mất nhiều thứ nhưng Ta không thể từ bỏ nó được. Bởi nếu đến thứ trước nay Ta phải ra sức nỗ lực để đạt được cũng buông bỏ thì liệu Ta còn gì đây? Chẳng còn gì hết!

Làm Người khó thật đấy, có quá nhiều thứ phải suy nghĩ. Đôi lúc Ta chỉ muốn hoá thành tro để đi theo Nàng ấy nhưng Ta còn có Con trai, Ta còn có trách nhiệm phải gánh vác, Ta không thể như mẹ nó bỏ nó mà đi được.

Vì Cuộc sống có quá nhiều thứ phải nghĩ suy quá nên Ta không nghĩ nữa, Ta vùi mình vào Công việc để quên đi hết thảy. Đây chắc chắn là sự trốn tránh nhưng Ta biết phải làm gì đây? Có lẽ là Sai nhưng nó thích hợp với Ta lúc này…
.
.
.

Trong khi những dòng hồi tưởng, những suy nghĩ dù không muốn của Papa cứ phiêu du thì bất chợt có âm thanh “Kock! kock!” từ bên ngoài cửa gõ, vào xoá tan đi sự tĩnh mịch của văn phòng nơi đây.

“Vào đi” - Papa vừa đáp, vừa đưa tay day day ấn đường trông có vẻ như nhức đầu lắm. Cũng phải, dù sao cũng đã mấy hôm không ngủ rồi. Mấy ngày trước thì lo chuyện của Con trai, còn mấy ngày nay thì xử lí công việc còn tồn đọng lại và sắp tới của Công ty.

Nghe vậy người bên ngoài nhanh chóng đẩy cửa vào rồi báo cáo: “Giám đốc, Chuyện về thầy dạy vẽ kia đã được xử lí sạch sẽ. Lý do Chết là bởi Đạn lạc của bạo động, dù sao đất nước này cũng không yên bình như bề ngoài nó biểu hiện, việc Nghị viện không siết chặt việc sử dụng súng đã chứng tỏ điều đó nên đây là một cái Chết vô cùng bình thường, xác đã được hoả táng và mang về nước Z rồi. Ngài còn phân phó gì không?” - Thư ký Trần (Trần Doanh), cánh tay phải đắc lực của Papa.

“Chậc! Một người đã Chết thôi không cần phiền phức như thế!” Papa vừa khẽ cong ngón tay gõ lên thành ghế, vừa đáp “Chỉ là ô uế thật đấy. Nếu không phải vì tên hoạ sĩ kia cùng quê với Vợ ta thì Ta đã không mời hắn đến dạy cho Noah rồi. Đáng lẽ ra lúc ấy Ta không nên bắn vài phát giải thoát cho hắn mà nên giữ lại mạng hắn mặc sức dày vò, tra tấn mới phải…”

Bất chợt nhớ lại, “À, đúng rồi thư ký Trần. Nếu Ta nhớ không nhầm thì trong tư liệu 5 năm trước lúc cô điều tra về nhân thân tên hoạ sĩ đó thì hắn có vợ và con gái rồi thì phải, chắc giờ đứa con đó cũng lớn lắm rồi nhỉ?” - Papa khẽ cười khẩy, trong lòng nảy ý niệm.

Làm việc với sếp mình bao năm, Trần Doanh đương nhiên hiểu rõ ý của boss mình là gì, có lẽ cũng đã quá quen nên Cô cũng không tỏ ra gì mà nhanh chóng đáp ứng: “Được, Ta sẽ nhanh chóng sắp xếp cho người tiến hành!”

Khẽ nâng mí mắt liếc Cô 1 cái “Tốt nhất là vậy. Chỉ cần làm đúng theo mệnh lệnh thôi. Đừng có giữa đường nảy sinh lòng trắc ẩn đại loại như cùng là phụ nữ thấu hiểu các thứ, Ta không cần một Con chó vô dụng. Nếu sự không thành thì Cô thế vào chỗ đó tự mình dạng hai chân cho người chơi đi.”

“Con gái người khác là vật quý, còn Con trai ta thì không phải sao? Hơn ai hết nó là bảo tàng quý nhất trên đời. Có những lỗi lầm không phải Chết là có thể hết được tội, Chết rồi thì để cho người nhà gánh đi. Đừng nói với ta là đứa trẻ vô tội này nọ vì khi Cha nó lấy tiền từ Ta nó cũng được hưởng vậy thì khi Cha nó làm sai thì nó cũng phải gánh chịu a.”

“Ta không sai, nó cũng không sai. Chỉ là ai có tiền, có quyền, có lực lượng thì lý lẽ của người đó đúng thôi. Ta biết bản thân mình rất hẹp hòi, không đủ rộng lượng để tha thứ cho ai đâu. Mặc dù Cô đã đi theo Ta nhiều năm nhưng cũng không ngoại lệ, không cần suy nghĩ quá phận chỉ cần làm đúng nhiệm vụ của mình là được.”

“Ra ngoài đi.”

“Dạ vâng!” Đáp rồi thư ký Trần nhanh chóng ra ngoài, bắt đầu tiến hành công việc được giao.

Căn phòng lại một lần nữa trở lại sự yên tĩnh.

Đúng lúc này như để mạch truyện không bị gián đoạn thì tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên. “Reng, reng!”

Thấy tên liên lạc là Quản Gia, Papa liền bấm nghe, chưa kịp mở miệng nói gì đã nghe thấy âm thanh từ đầu dây điện thoại kia vang lên “Pa… Papa… a…” - Đó một giọng nói rất non nớt và rụt rè, tuy chỉ là một tiếng gọi rất nhỏ nhưng cũng đủ để vang vọng trong đầu y.

Kevin Papa nhanh chóng đứng phắt dậy, lấy áo Vest khoác ngoài trên thành ghế rồi lao ra khỏi văn phòng. Y nhanh chóng bấm thang máy, xuống tầng hầm gửi xe rồi cho tài xế riêng lao nhanh trở lại trang viên biệt thự của mình “Ah, Noah a. Con tỉnh lại rồi sao? Không sao hết, chờ Papa. Papa rất nhanh sẽ về với Con. Con không được đi đâu hết, không được đi đâu cả. Chờ Papa…” (Sốt ruột)

“Anh rể, Anh bình tĩnh chút. Đi đường cẩn thận. Noah không sao cả, nhóc ấy vừa mới tỉnh lại đang ở cùng em. Có em ở đây, Noah sẽ không bị sao. Sắp đến giờ ăn tối rồi, nên quản gia tính gọi hỏi hôm nay anh có về không, đúng lúc bọn em xuống thấy ông ấy đang gọi nên ông ấy chuyển máy sang cho bọn em.”

“Noah ăn chưa?”

“Nhóc ấy vừa mới tỉnh nên Em định xuống bếp nhờ quản gia bảo người làm nấu đây. Nhưng chưa kịp nói đã phải nói chuyện với Anh.”

“Vậy anh chưa ăn, Em bảo quản gia anh đang trên đường về nhanh chóng chuẩn bị đi.”

“Được! Nhưng mà–”

Cắt lời Hắn: “Không có nhưng mà gì hết, em yên lặng (câm mồm) đi. A Thanh, em mau đi nhắn lại với quản gia rồi đưa điện thoại cho Noah đi. Anh muốn gặp Con. Em bật Camera lên giúp anh, Anh muốn nhìn Noah của anh…”

Rất nhanh chóng, Video call đã được mở lên, đập vào mắt Papa lúc này quả thực là bóng hình Cậu, từng chỏm tóc vàng vàng bị Zoom lớn trên màn hình điện thoại, chắc là hắn đưa điện thoại mà Cậu cầm gần quá nên mới vậy, vị Thần ở thế giới nào đó lần đầu được tiếp xúc công nghệ hiện đại nên có hơi sượng tay nhưng cuối cùng cũng căn chỉnh được góc, rụt rè mà nhìn vào màn hình gọi “Papa… Papa”
(rất khẽ)

Thực tế thì lần này vì giọng quá nhỏ nên Papa chẳng nghe được gì cả nhưng mà chỉ cần nhìn môi Cậu mấp máy hay thậm chí không nhìn cũng biết Cậu đang gọi “Papa” vì gần như ngoài gọi “Papa” ra Cậu trước giờ chẳng bao giờ nói gì với y cả.

Vui cũng Papa, buồn cũng Papa, muốn gì cũng Papa, không muốn gì cũng Papa. Nhưng mà hắn vẫn hiểu (hoặc là Hắn mặc định như vậy là hiểu, là đúng ý muốn của Cậu. Còn thực tế có đúng hay không thì sự thật đã hiển nhiên rồi, nếu Đúng thì mọi chuyện đã không đến bước đường như ngày hôm nay đi).

Cứ vậy thông qua màn hình điện thoại, một bên nói, một bên nhìn thi thoảng thì “Papa” đầy rụt rè. Còn người em, người Cậu nào đó không biết đã bị lãng quên vứt bỏ ở xó xỉnh nào. Cuối cùng vài chục phút sau Kevin J. Moriarty cũng về đến dinh thự.

Không nói không rằng Papa nhanh chóng lao vào phòng khách chỗ ghế sofa Cậu đang ngồi ôm chầm lấy, như bỗng nhớ ra trên thân thể Cậu còn chằng chịt vết thương nên có nơi lỏng tay rồi đặt từng nụ hôn lên khắp cơ thể Cậu, bất kể chỗ nào hở ra không bị băng vết thương quấn lấy Papa đều hôn.

Y hôn từ đỉnh đầu xuống khuôn mặt, từ tay cho đến trân. Tuy cách yêu thương Con của Papa chưa chắc đúng nhưng Papa yêu Con hơn bất cứ ai, hơn bất cứ điều gì còn tồn tại trên đời này. Người khác có thể không quan tâm tâm Con, bắt nạt Con nhưng Papa thì không thể. Papa có thể tàn nhẫn, vô nhân tính với người khác nhưng với Con thì không. Bởi Papa là Papa của Con. Papa xem Con như là trân bảo mà nâng niu, mà bảo hộ.

Cảm giác tưởng chừng như sắp mất đi mà có lại được dễ làm cho Con người ta tuyệt vọng cũng dễ làm cho Con người ta hạnh phúc. Tuy đã nói chuyện điện thoại với Con hơn chục phúc nhưng chỉ khi Papa chạm tận tay, cảm nhận được nhịp đập, thân nhiệt còn sự sống của Con Papa mới yên lòng hơn một chút. Papa sợ cái cảm giác thân nhiệt của mẹ con và con lạnh đi.
Papa sợ lắm.

Papa cũng từng là một đứa trẻ mà lớn lên, cũng là lần đầu làm Chồng, lần đầu làm Cha nên Papa còn nhiều thiếu sót lắm nhưng Papa vẫn đang cố gắng, cố gắng làm những gì bản thân nghĩ là tốt cho Con. Trước giờ đâu có ai dạy Papa cách làm một người Chồng mẫu mực, một người Cha đúng nghĩa là như thế nào? Thứ Papa được dạy với được học nhiều nhất chính là cách Chiến thắng trên Thương trường. Và Papa đã làm được điều đó nhưng lại bất lực trước Con.

Con nói xem Papa phải làm sao mới tốt đây?

“Noah a… Papa xin lỗi… Papa yêu Con… Nên làm ơn đừng bao giờ làm tổn thương chính mình nữa nhé! Papa sợ… Papa không chịu được nữa đâu…”

Lần đầu tiên trước mặt Cậu, Papa tỏ ra vẻ mặt như vậy. Dù Papa không khóc nhưng vẻ mặt của y còn khó coi hơn cả khóc. Kể cả ngày mẹ mất, Papa cũng như một con sói Cô độc tự mình gặm nhấm, liếm láp vết thương chứ không bao giờ để lộ sự đau thương của mình trước mặt người khác. Lần này chắc hẳn y đã phải tuyệt vọng lắm nên mới bày ra biểu tình như vậy.

Trước những lời nói đó của Papa, Cậu vờ như hiểu cũng như chẳng hiểu chỉ khẽ đưa tay xoa đầu y một chút, Papa chẳng qua cũng chỉ là Con người bằng xương bằng thịt, cũng chỉ là một đứa trẻ cứng đầu có vẻ ngoài lớn hơn Cậu một chút. Ba mẹ của Papa không yêu thương Papa, người yêu thương Papa là Mẹ đã không còn, Papa chỉ còn đứa Con này là chỗ dựa duy nhất thôi.

Chinh vì vậy nên, nếu trên đời này đến Con cũng không còn thì hủy diệt tất cả đi. Papa sẽ bồi táng tất thảy Nhân loại cùng với Con và tình yêu của đời mình. Cuốn tiểu thuyết này nữ chính đã không còn rồi, nếu đến Nam chính cũng chết thì Thế giới còn vận hành thế nào được nữa, sụp đổ thôi.
Chết hết đi, chôn vùi tất cả đi! (*)

Đó có lẽ là kết cục Bi thảm nhất mà Tiểu giới này phải đối diện và cũng là lý do, nhiệm vụ Cậu có mặt ở đây….

Chú giải:
(*) Để Tớ ns lại một chút a:
1. Nguyên tác "Chờ mùa đông khi hoa nở" kết HE khi na9 và nữ9 kết hôn rồi sinh ra Con trai.
2. Cốt Truyện dừng nhưng thế giới vẫn tiếp tục vận hành chỉ là hào quang nhân vật chính không còn thôi. Đây là lý do gây ra cái chết của Nữ9.
3. Cái chết của nv9 kp k ảnh hưởng đến Thế giới mà nó có ảnh hưởng chỉ là ảnh hưởng theo 1 cách khác thôi. Tiêu biểu như nv nữ9 này Chết ngay từ đầu thế giới nhưng vẫn ám đến hiện tại, cái chết của Bả ảnh hưởng tiêu cực đến các nhân vật nòng cốt như Na9 và Con trai và ảnh hưởng xíu xiu đến nv phụ như anh Công.
=> Nên dù ít nhiều vẫn có ảnh hưởng đến thế giới.

_____________
TỚ LÀ SO2308
Cảm ơn mọi người đã đón xem!
Chap sau Chúng ta sẽ chuyển map qua nước Z (quốc gia Phương Đông) a!
😇🍀♥️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro