- chương 23 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên cầm quạt bổ về phía Thân Đồ Bách Nho. Thân Đồ Bách Nho dùng tay áo ngăn cản, liệt một tiếng, chỉ thấy cây quạt cư nhiên như vũ khí sắc bén đem cổ tay áo hắn cắt đứt.

“Sư phụ!” Miêu Tuyết Khanh kinh hô, Thân Đồ Bách Nho đem tay áo bị cắt ném xuống, thấp giọng nói "Đừng lo."

Hạ Hầu Huân động tác rất nhanh, tay kia nắm một tiểu đao hướng hắn đâm tới, Thân Đồ Bách Nho cũng không phải đèn cạn dầu, lập tức rút kiếm phản kích.

Trong lúc tương giao, hai người đang muốn vận nội lực chiến đấu, một người bất ngờ nhảy vào ở giữa, một tay đem hai người tách ra.

Hai người lui ra phía sau, bình tĩnh nhìn rõ, người tới là Hạ Cảnh Tề.

“Hạ Hầu chưởng môn, xin dừng tay.” Hạ Cảnh Tề thanh âm hữu lễ mà uy nghiêm. Lúc này, An Trường Quân cũng từ phía sau chạy tới, hắn cau mày nói “Đang yên bình như thế nào lại đánh nhau?”

Thân Đồ Bách Nho thấy sư phụ tới, đầu tiên thu hồi kiếm, cung kính mà cúi chào "Sư phụ."

Hạ Hầu Huân im lặng, không tiếng động đem tiểu đao thu hồi trong tay áo.

An Trường Quân nhìn một chút mọi người ở đây, đầu tiên là hướng Hạ Hầu Huân nói “Xin hỏi Hạ Hầu chưởng môn cùng tiểu đồ có hiểu lầm gì? Nếu như tiểu đồ có gì mạo phạm, An mỗ ở đây hướng Hạ Hầu chưởng môn tạ tội, xin Hạ Hầu chưởng môn thứ lỗi.”

Hạ Hầu Huân biết rõ tại trong địa bàn của bọn họ rất khó để đem Miêu Tuyết Khanh đoạt lại, hắn tâm tư vừa chuyển, quyết định trước mắt nên án binh bất động.

“Không có việc gì! Không có việc gì! Một chút hiểu lầm nho nhỏ mà thôi, An minh chủ quá lời.”

Hạ Hầu Huân liếc Miêu Tuyết Khanh một cái, phe phẩy chiết phiến tiêu sái rời đi. Hắn đi rồi, An Trường Quân mới hỏi Thân Đồ Bách Nho “Xảy ra chuyện gì?”

Thân Đồ Bách Nho nhìn một chút Miêu Tuyết Khanh mặt mày tràn đầy hỗ thẹn, biết việc này không thể tiếp tục dấu diếm nữa, liền đem thân thế nguyên bản của Miêu Tuyết Khanh nói cho bọn họ....

“Lúc đệ tử cứu Tuyết Khanh, thấy hắn cơ khổ vô y, vì vậy chưa được sư phụ đồng ý liền nhận hắn làm đồ đệ, mà nay rước lấy phiền toái, thật sự là đệ tử sơ xuất…” Thân Đồ Bách Nho tự trách mà nói, Miêu Tuyết Khanh không muốn thấy hắn đem trách nhiệm dán trên người, áy náy mà xen miệng

“Không phải, là ta đã gây phiền toái cho sư phụ cùng sư công, sư công ngài muốn trách thì xin cứ trách ta đi.”

Hắn nói xong, liền quỳ xuống trước mặt An Trường Quân, An Trường Quân lập tức đem hắn nâng dậy, nói “Ngươi đã vào sư môn của chúng ta, chúng ta có trách nhiệm bảo vệ ngươi, đừng nói cái gì phiền toái.”

“Đa tạ sư công...” Miêu Tuyết Khanh vô hạn cảm kích.

An Trường Quân chuyển hướng Hạ Cảnh Tề nói “Cảnh Tề, cảnh ngộ của Tuyết Khanh bây giờ cùng ngươi năm đó thật sự là rất giống.....”

“Đúng vậy...” Hạ Cảnh Tề lãnh đạm cười.

Miêu Tuyết Khanh tò mò mà nhìn Hạ Cảnh Tề, y cùng mình cảnh ngộ giống nhau? Đây nghĩa là sao??... Bất quá An Trường Quân không nói thêm gì nữa, hắn chuyển hướng sang Miêu Tuyết Khanh kiên định mà nói “Tuyết Khanh, ngươi yên tâm, vô luận như thế nào chúng ta cũng không bỏ mặc ngươi.”

Thân Đồ Bách Nho xen miệng “Sư phụ, đệ tử sẽ nhanh chóng tìm Hạ Hầu chưởng môn giải quyết việc này, xin sư phụ không nên bận tâm.”

“Chuyện này nhất định phải giải quyết, nhưng ta không hy vọng các ngươi dùng đao kiếm mà giải quyết.” An Trường Quân tuy là người trong võ lâm, nhưng lại luôn luôn không ủng hộ việc lấy bạo chế bạo.

“Đệ tử đã biết, nhưng là Hạ Hầu Huân nọ tính tình cổ quái, sợ rằng không dễ dàng thuyết phục.”

“Trước xem hành động tiếp theo của y đi, nếu như y thật khinh người quá đáng, chúng ta cũng không thể để mặc người ngoài khi dễ.”

An Trường Quân đối với Hạ Cảnh Tề nói “Cảnh Tề, vi sư còn chưa bước khỏi vị trí minh chủ, việc này không tiện nhúng tay. Ngươi cùng Hạ Hầu chưởng môn có chút giao tình phải không? Vậy xem ra, việc này phải làm phiền ngươi trợ giúp sư đệ rồi.”

“Sư phụ đừng nói cái gì làm phiền, đây là phận sự của đệ tử.” Hạ Cảnh Tề ôm quyền nói.

An Trường Quân vui mừng gật đầu."Có hai người các ngươi, vi sư an tâm.. Không được quên, hai người các ngươi sẽ đại diện bổn phái tham gia cuộc thi đấu dành chức võ lâm minh chủ lần này, giành được hay không cũng không trọng yếu, chuyện trọng yếu chính là muốn sư huynh đệ các ngươi đồng tâm hiệp lực, giúp đỡ nhau phát huy thực lực.”

“Đệ tử đã biết.” Hạ Cảnh Tề cùng Thân Đồ Bách Nho đồng thời trả lời.

An Trường Quân chuyển hướng Miêu Tuyết Khanh nói “Tuyết Khanh, ngươi không cần lo lắng, chúng ta sẽ không tái cho ngươi trở về Độc Phiến Môn.”

“Đa tạ sư công.” Miêu Tuyết Khanh cảm kích mà khom người ôm quyền...

______

Heo_chan: hihi dạo này lo làm bộ ĐT, ALCCT nên bỏ bê bộ này, sr các tình yeww nhé 💓

Bonus 🌟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro