Chương 27: Quân pháp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vượt qua được Hố Tử Thần, Triệu Mặc lập tức ra lệnh chỉnh đốn quân trang và chiến thuyền chuẩn bị tấn công đảo Đông Ma. Nhưng điều mà bọn hắn không ngờ tới chính là Lục Hải  vương không hổ danh là xứ thần biển cả, y để lại năm mươi chiến thuyền bảo vệ lãnh hải. Chỉ trong chốc lát, lính trinh sát của Lam Hà đã quay trở về báo cáo:

"Thái tử, Triệu thống lĩnh, năm mươi chiến thuyền lớn của địch đã phát hiện ra chúng ta, đang dàn quân ...".

Lãnh Mạch Thần mặt thất sắc, Diệp Phong thoáng chốc cũng đờ đẫn, Lưu An dựa vào cột buồm chân sắp khuỵu xuống đến nơi, Lạc Lam Thiên không phí một giây tiếp tục xem hải đồ và sai lính đi trinh sát hải lưu. Chỉ có Lạc Vũ là hờ hững như không phải chuyện của mình, đứng trên mạn thuyền nhìn về phía Đông Ma, bạch y tung bay trước gió.

Phía bên kia, cách nơi này không xa, một buổi sáng thức dậy, Sơn Cung – Thống soái trẻ tuổi của Lục Hải Thần trấn giữ Đông Ma giật mình khi thấy hiện lên trong sương mù mịt gần hai mươi chiến thuyền màu xanh nhạt, gã không tin vào mắt mình bèn vục mặt vào chậu nước quệt ngang quệt dọc cho tỉnh ngủ rồi chạy lên boong thuyền dí sát ống nhòm vào mắt.

Đúng là chiến thuyền của Lam Hà, vương kỳ màu vàng chói lọi được kéo lên đang tung bay ngạo nghễ trong sương. Gã thất kinh:

"Tại sao lại thế chứ? Bọn chúng từ đáy biển chui lên sao?"

"Thưa Thống soái, tiểu tướng đã cho người thám thính, chúng vượt qua Hố Tử Thần!" - Phó Thống soái Ngô Binh bẩm báo.

"Không thể nào, Hố Tử Thần không thể vượt qua!" – Sơn Cung mơ hồ phản đối

"Chỉ huy chiến thuyền là hai tướng Triệu Mặc, Lưu An. Ngoài ra còn có Thái tử Lãnh Mạch Thần và ba bốn thiếu niên không rõ danh tính!"- Ngô Binh liệt kê.

"Được. Lãnh Mạch Thần là thái tử Lam Hà lại chưa từng tham chiến, không đáng để ta lưu tâm. Triệu Mặc, Lưu An từng giao chiến, không phải đối thủ của ta. Chỉ không ngờ bọn chúng có thể vượt qua được Hố Tử Thần. Ngô Binh, ngươi chuẩn bị thuỷ quân, chúng ta sẽ dìm chúng xuống đáy biển. Riêng Lãnh Mạch Thần truyền lệnh bắt sống!"

"Rõ!". Ngô Binh tuân lệnh đi ngay. Nghĩ đến việc ngồi nhà bắt được hổ con hắn vô cùng hứng khởi. Có thái tử Lam Hà làm con tin bọn chúng sẽ ép Lãnh Lâm Thần giao thành Vạn Mặc, không tốn công động binh đao. Nghe chừng việc chinh phạt Lam Hà lần này vô cùng thuận lợi, đối phương tự chui đầu vào rọ.

Sau khi nghe tên lính báo cáo tình hình đối phương, phía Lãnh Mạch Thần tất cả đều lặng yên như tờ. Bề mặt biển dường như đã tĩnh lặng hơn so với trong lòng nó. Đâu đó sự tĩnh lặng nghe đến rợn người.

Diệp Phong tim đập dồn dập thoáng một chút đã cảm thấy mất bình tĩnh. Y nhìn sang Lãnh Mạch Thần thấy hắn đang nhíu chặt lông mày, nhìn chăm chăm về phía đảo Đông Ma.

"Điện hạ, chúng ta làm thế nào?" – Lưu An cuống quýt. Hắn nghĩ cùng lắm là chỉ còn vài chiếc thuyền chiến lơ là cảnh giác ở vùng Hắc Hải, nhưng sự thật là năm mươi chiến thuyền lớn trang bị tối tân đang sừng sững tiến về phía bọn hắn khiến hắn tan nát cõi lòng, như vừa bị bọn thiếu niên vắt mũi chưa sạch này cho ăn một quả đắng.

Lãnh Mạch Thần nhẫn nhịn một lúc, dứt khoát nói:

"Không còn đường lui đâu, chuẩn bị chiến đấu thôi!"

Diệp Phong kêu lên khe khẽ, trong lòng vạn lời nhộn nhạo rất muốn nói ra nhưng không thể nói. Nói gì bây giờ? rằng y xin lỗi bọn họ, xin lỗi mười vạn thủy binh sắp tử chiến ở đây rằng y chỉ là một kẻ trẻ tuổi ngông cuồng, không những không biết trân trọng mạng mình mà còn coi khinh mạng của muôn người, nổi hứng lên đòi nộp mình vào hang cọp hay sao? nhất định không thể được. Cũng giống như những giây phút sinh tử khi vượt qua Hố Tử Thần, y không thể để họ chết. Mười vạn người chết, còn vợ con họ, cha mẹ họ thì sao?

"Lạc Vũ, ngươi nghiên cứu hải đồ có nhớ gì về vùng biển này không?". Diệp Phong nhìn Lạc Vũ, có chút hy vọng mỏng manh.

"Về phía Tây có đảo Châu Tô, có khoảng năm nghìn ngư dân sinh sống. Diện tích đảo tương đối nhỏ, có thể không gây chú ý của Lục Hải Thần thủy quân. Chúng ta có thể tạm cố thủ trên đảo, tiếp tục nghĩ cách.", Lạc Vũ nói.

Diệp Phong nhìn sang Lãnh Mạch Thần, chờ đợi. Lãnh Mạch Thần đang suy nghĩ gì đó, vẫn lặng thinh.

"Thái tử, chúng ta lui về đảo Châu Tô. Bây giờ đối địch sẽ cầm chắc thất bại!", Diệp Phong đề xuất.

"Được, lệnh toàn bộ chiến thuyền đánh nhanh tốc thắng đảo Châu Tô. Nếu trên đảo có bộ binh hay thủy binh thì bắt hết lại, không được giết dân thường!"- Lãnh Mạch Thần ra quyết định.

Năm canh giờ sau, các thuyền chiến đã chiếm được đảo Châu Tô. Quanh đảo chỉ có bốn thuyền nhỏ của lính thủy làm nhiệm vụ bảo vệ và trinh sát vành đai, còn đâu toàn là dân thường nên việc đối phó khá dễ dàng, hầu như không động đến binh đao. Lãnh chúa đảo Châu Tô là một nữ nhân trẻ tuổi có vẻ đẹp lộng lẫy và hoang dại. Nhưng nàng cũng khá dữ dằn, Lạc Lam Thiên vất vả lắm mới bắt được nàng.

Sau khi đánh chiếm đảo Châu Tô, các thuyền chiến chuẩn bị vũ khí sẵn sàng ứng phó với thủy binh của Lục Hải. Đến sáng hôm sau, các thuyền chiến của Lục Hải đã bao vây hòn đảo.

Đêm hôm ấy, không khí lạnh lẽo xâm lấn các chiến thuyền, binh lính tỏ rõ sự tuyệt vọng và sợ hãi. Nửa đêm, Diệp Phong vẫn thấy họ thì thầm to nhỏ. Một người lính nói:

"Chúng ta chết chắc rồi. Đúng là trứng chọi đá."

"Vẫn còn một con đường lui. Chúng ta có thể dùng thuyền nhỏ bơi vòng sang phía Bắc, cố gắng tránh thủy quân đóng trên các hòn đảo, có thể thoát chết tìm đường về."

"Đánh thì chết chắc rồi!"

"Đội trưởng Trương Lập, hay là ngài đi xin điện hạ, rút lui đi!"

"Đúng đấy, rút lui đi!"

Người tên Trương Lập vẫn trầm mặc không nói. Được một lúc, y đứng dậy, tỏ rõ quyết tâm:

"Đánh thì chết, không đánh vẫn còn hy vọng sống. Ta đi can gián điện hạ, cùng lắm lấy cái đầu ta ra thế chấp."

"Đúng đó đội trưởng!"

Trương Lập lập tức đi tìm Lãnh Mạch Thần. Lúc ấy, cả bọn Lạc Vũ, Lưu An, Triệu Mặc vẫn đang thức để bàn việc chặn địch quân. Thấy Trương Lập hấp tấp chạy ngang qua, Diệp Phong cũng vội đi theo hắn. Hắn vừa nhìn thấy Lãnh Mạch Thần liền quỳ sụp xuống, tấu lên:

"Thưa điện hạ, xin điện hạ lệnh cho rút quân, binh lính đều hoảng sợ không có tinh thần chiến đấu, đánh cũng chết, chi bằng cho chúng thần rút về phía Bắc hải còn có cơ hội sống sót."

"Trương Lập, ngươi là chỉ huy hạm đội mà lại sợ chết thế sao?"

Lãnh Mạch Thần nhìn y, lạnh lùng hỏi.

"Hạ thần không sợ chết, chỉ là biết chắc đánh là chết, xin điện hạ suy nghĩ thấu đáo. Nếu điện hạ quyết định đánh, xin cứ lấy đầu thần!"

Ngẫm nghĩ một lúc, Lãnh Mạch Thần quay sang bảo Trương Lập:

"Đã đến nước này thì đành vậy thôi. Ngươi đi tập hợp tất cả binh sỹ tại quân doanh."

Trương Lập thoáng chút ngẩn người ra, không ngờ ý kiến của y cũng được Lãnh Mạch Thần nhanh chóng chấp nhận, bèn vâng một tiếng rồi quay ra tập hợp binh sỹ.

Nửa canh giờ sau, gần mười vạn thủy binh đã tập hợp trước quân doanh. Trương Lập đứng bên cạnh chủ tướng, mỉm cười đắc ý. Quả thật hắn không muốn chết, hắn muốn rút lui để bảo toàn mạng sống. Bất quá nếu không thể đi qua được thủy binh trên các đảo rải rác về phía Bắc, hắn sẽ đóng giả ngư dân đi lạc để tẩu thoát.

Lãnh Mạch Thần nói: "Ta biết, các ngươi đều sợ, ta cũng sợ, nói đến cái chết ai mà không sợ chứ? chỉ có điều, các người vừa trải qua một lần chết, ai ai cũng đều quý mạng sống của mình hơn. Nhưng trong số các ngươi có ai tự hỏi, vượt qua Hố Tử Thần để làm gì không? để trốn ở hoang đảo này cho đến khi chết đói? để bỏ chạy giữ mạng mình? rồi các ngươi có còn nơi để về không khi Lục Hải Thần chiếm được Lam Hà? vợ con các ngươi, cha mẹ các ngươi liệu có còn không? các ngươi đến cố hương cũng không còn, vậy sống để làm gì? Nếu đánh, chúng ta có thể lật ngược thế cờ, Vạn Mặc có thể giữ được, dù cơ hội rất nhỏ. Nếu bỏ chạy, kết cục vẫn là không chốn dung thân."

"Điện hạ!!!" - Trương Lập đột nhiên quỳ sụp xuống – "Không được đánh!". Hắn nói xong, nhìn quanh như muốn tìm đồng minh. Hắn tin rằng hơn nửa số binh sỹ sẽ không tìm chết. Lãnh Mạch Thần liếc nhìn Trương Lập một cái, không để ý đến y, tiếp tục nói:

"Vì vậy, những lời ta nói với các ngươi không phải là để hỏi ý kiến các ngươi. Ta chỉ có ra lệnh và các ngươi phải tuân theo, không thể khác được. Trương Lập, nếu ngươi nhất định phải lấy đầu ra để thể hiện chính kiến, thì ta cũng hết cách."

Nghe Radio full chương tại kênh Youtube Đọc truyện đam mỹ Mãn Thiên Phi Tuyết. Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan

Câu cuối cùng vừa dứt, đầu Trương Lập lập tức rơi xuống. Lãnh Mạch Thần tra kiếm vào vỏ, lặng yên đứng nhìn ba quân. Không khí tang tóc bao trùm, đến việc thở cũng khó.

"Việc quân phải nghiêm, quân có quân pháp, gia có gia pháp, nếu kẻ nào còn có suy nghĩ rút lui, sẽ có kết cục như Trương Lập."

Gần mười vạn binh đứng như hóa đá trước thiếu niên, bên cạnh chân hắn là cái đầu đầy máu me của một kẻ ham sống sợ chết.

Lãnh Mạch Thần, vị quân vương tương lai của Lam Hà Nam quốc, sau này trở thành quân vương mạnh mẽ nhất và cũng cứng rắn, tàn nhẫn nhất trong lịch sử Lam Hà. Kẻ mà ngày hôm đó, dáng vẻ uy nghi, giọng nói đanh thép, hành động dứt khoát và đầy máu tanh đã tạc sâu vào trí nhớ của ba quân. Trước biển mênh mông gầm gào, Diệp Phong cảm nhận được người ấy đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến tư tưởng của y sau này.

Thủy binh giải tán về thuyền chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến. Diệp Phong cùng Lạc Lam Thiên leo lên cột buồm nhìn về phía xa, đầu óc hoạt động hết công năng để tìm phương án. Bỗng Diệp Phong hỏi Lạc Lam Thiên:

"Tiếng gì vậy?"

"Tiếng của dòng nước xoáy." – Lam Thiên trả lời.

"Xoáy nước ư? cách bờ bao xa?"

"Đệ đã quan sát, xoáy nước này xuất hiện khi thủy triều lên, gần như bao quanh đảo, rất mạnh. Chính vì thế mới gây nên tiếng gầm rú như vậy."

"Xoáy nước xuất hiện bao lâu?"

"Khoảng ba canh giờ trước khi mặt biển bình yên trở lại!"

"Có lẽ vì xoáy nước này nên phía địch quân chưa tấn công. Như vậy tạm thời chúng ta vẫn có thời gian để đối phó, nhưng cũng không thể kéo dài được lâu. Ta lo phía Vạn Mặc không cầm cự được."

"Đúng thế, huynh nghĩ sao?"

"Lợi dụng xoáy nước này, đánh một trận sống chết!"

"Huynh... định..." – Lạc Lam Thiên trợn tròn mắt.

"Đi, chúng ta đi tìm điện hạ!"

Diệp Phong từ cột buồm nhảy xuống, Lạc Lam Thiên nhảy xuống theo y, lao nhanh vào soái hạm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro