Chương 30: Hoa tàn trong vườn thượng uyển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau trận hải chiến Lục Hải, đa số các thành đã ngoan ngoãn vâng lời, chỉ còn một số vẫn ngoan cố, câu kết để chờ ngày lật đổ Lãnh Lâm Thần. Vừa phải đối phó với các thế lực ngoại bang, vừa phải đối phó với các thành không phục, Lãnh Lâm Thần ngày đêm lo lắng, bớt ăn bớt ngủ, râu bạc tóc bạc, ngày càng trở nên cau có.

Diệp Phong không muốn nhìn thấy ông ta ngày ngày rầu rĩ tìm đối sách, bèn trình tấu lên thỉnh cầu ông ta giao việc chấn hưng các gia tộc cho y.

"Việc này cần sự mềm mỏng nhưng cũng cần sự dứt khoát. Ngươi tuy thông minh hữu dũng nhưng tuổi trẻ ngông cuồng dễ làm mất lòng các thành chủ, không có lợi cho chúng ta." – Lãnh Lâm Thần đành nói thật suy nghĩ của mình với Diệp Phong, không ngờ y không những không tự ái mà còn tỏ rõ quyết tâm.

"Ngài cứ giao cho con. Con đã suy nghĩ kỹ rồi, nhất định trong vòng một năm không thành nào dám câu kết làm loạn."

"Một năm, làm việc phải cẩn thận, không được manh động, làm càn, giết người vô cớ." – Lãnh Lâm Thần sau ba ngày đêm suy nghĩ, cuối cùng cũng nhận lời. Nhìn vào đáy mắt trong veo và cương quyết của Diệp Phong, ông ta thấy một Diệp thành chủ đầy quả cảm và trong sáng khi xưa.

"Vâng, đa tạ ngài đã tin tưởng!" – Diệp Phong đạt được ý nguyện, lập tức cáo lui. Y liền đi tìm Lãnh Mạch Thần, Lãnh Diêu Thần, Lạc Vũ, Lạc Lam Thiên bàn việc đại sự.

"Hiện nay có bao nhiêu thành muốn nổi loạn?" – Diệp Phong hỏi Lạc Lam Thiên.

"Có tất cả năm thành lớn, thế lực rất mạnh, trấn ở các vùng núi hiểm trở giáp biên giới."

"Đó là những thành nào?"

"Kim Thành, Diệp Tử Thành, Lâm Thành, Thiên Vân Thành, Giang Đầu Thành."

"Đưa cho ta bản đồ!" - Diệp Phong nói.

Lạc Lam Thiên tuổi trẻ nhanh nhẹn lại có quyết tâm làm nên sự nghiệp hiển hách nên rất hăng hái với nhiệm vụ, hắn lập tức lấy bản đồ trải ra trên bàn. Cả năm người đứng quây vòng quanh, Lạc Vũ chăm chú quan sát nhưng ngậm miệng không nói, Lãnh Mạch Thần đạo mạo vừa xem xét tỉ mỉ vừa phân tích địa hình, Lãnh Diêu Thần có cũng như không, chỉ chỏ tứ tung rồi đứng xem mọi người bàn luận.

"Khả năng tạo phản của Diệp Tử Thành là cao nhất. Nghe nói mấy năm gần đây Diệp Nhất Thiên liên tục giao lưu với các chính khách trong nước và ngoại bang, ra vào nườm nượp. Địa bàn của hắn có hơn hai mươi vạn hộ, trải dài hơn năm mươi dặm về phía Tây. Tiền bạc của cải của hắn nhiều vô kể, trước đây từng là thương gia buôn ngọc. Vì thế, chúng ta phải chấn hưng Diệp Tử Thành trước!" – Lãnh Mạch Thần nhận định.

"Đương nhiên hắn là cái gai lớn nhất nhưng không thể có cớ để thanh trừng hắn." – Diệp Phong đăm chiêu suy nghĩ.

"Đệ nói đúng! Nếu chúng ta cứ thế kéo binh đến càn quét Diệp Tử Thành e là bá tính sẽ không phục, không chừng sẽ kéo theo những kẻ khác có cớ câu kết." – Lãnh Mạch Thần nói.

"Vì vậy..." – Diệp Phong nói đến đây, y liếc nhìn qua Lãnh Mạch Thần, cả hai đối mắt, trong chốc lát đã hiểu ý đối phương, cùng thốt lên: "Mượn dao giết gà!"

"Mượn dao giết gà ư? Ai là dao, ai là gà?" - Lãnh Diêu Thần không hiểu bèn hỏi. Lãnh Mạch Thần nhìn đệ đệ ngoan mà thoáng thấy đau hết cả đầu.

"Trước hết, chúng ta phái người đến Lâm Thành, địa bàn gần Diệp Tử Thành nhất. Trong ngoài phối hợp, sai chỉ dụ đưa hắn đi thanh trừng Diệp Nhất Thiên. Lâm thành có tham vọng tạo phản, nếu chiếm được vùng phía Tây thì khác nào đại bàng mọc thêm cánh. Sau khi thanh trừng xong Diệp Tử Thành, Lâm Thành chủ nhất định sẽ trở mặt tạo phản không chịu giao Diệp Tử Thành cho triều đình, sẽ chiếm cứ một phương chờ khởi binh phản công. Lấy cớ hắn tạo phản, chúng ta sẽ thanh toán Lâm Thành. Khi ấy chỉ còn ba thành là Kim Thành, Thiên Vân Thành, Giang Đầu Thành, dễ bề thanh toán!" – Diệp Phong nói một mạch. Tất cả mấy cái đầu đều gật gù.

"Tại sao chúng ta không dùng ba gia tộc còn lại tiếp tục theo sách cũ, thanh toán Lâm Thành?" - Lãnh Diêu Thần hỏi.

"Vì bọn họ sẽ sợ bị thanh trừng như Lâm Thành, cho nên có thể sẽ nhanh chóng câu kết. Vì thế, chúng ta phải đích thân ra quân thần tốc và thanh lý dứt khoát." – Lãnh Mạch Thần nói.

Mùa xuân năm ấy, như kế đã định, Lâm thành chủ lập tức mắc mưu, đem hơn hai vạn quân đánh chiếm Diệp Tử Thành khiến vùng biên cương phía Tây máu chảy thành sông. Quả như suy đoán, sau khi chiếm được dải đất phía Tây, Lâm Thành lập tức quay đầu, trở mặt chiếm cứ một phương.

Diệp Phong, Lãnh Mạch Thần, Lạc Vũ, Lạc Lam Thiên mang ba mươi vạn quân thần tốc đánh thẳng vào Lâm Thành, bắt quy hàng. Hơn ba nghìn kẻ phản loạn ở Lâm thành bị Lãnh Mạch Thần mang ra xử trảm. Diệp Phong tuy không muốn nhìn thấy cảnh này nhưng dù sao Lãnh Mạch Thần cũng là thái tử, mệnh lệnh của hắn chính là mệnh lệnh tối cao, tuy có tàn nhẫn nhưng không phải là không có lý. Cũng chính vì lệnh diệt tận gốc này mà ba thành còn lại sợ mất mật, lập tức ngấm ngầm giải tán quân sự, ngoan ngoãn không dám càn quấy.

Cả hai trận chiến thanh trừng hai thành lớn nhất này, đều là Diệp Phong và Lạc Vũ cầm Thiết vệ quân và Thủy quân tiến đánh thần tốc. Vốn mang tiếng xấu là kẻ ngỗ ngược, bá đạo, háo sắc, cái tên Diệp Phong lại khiến người người kinh hãi. Người phục y thì ít, người sợ y thì nhiều, tiếng đồn lan khắp Lam Hà, đến mức trẻ con khóc chỉ cần mang chiến thần Diệp Phong ra dọa là nín bặt.

Chỉ trong vòng một năm, sóng yên bể lặng, Lãnh Lâm Thần dù đã có các tướng lĩnh trẻ giúp ông ta thống nhất thiên hạ, nhưng cũng không khỏi lao tâm khổ tứ. Những ngày Lãnh Mạch Thần cùng Diệp Phong và Lạc Vũ đi đánh đông dẹp bắc, Lãnh Diêu Thần ở trong cung chờ đợi tin tức và một lòng chăm sóc phụ vương.

Nghe Radio full chương tại kênh Youtube Đọc truyện đam mỹ Mãn Thiên Phi Tuyết. Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan

Khi ấy, Lãnh Lâm Thần dù liên tục nhận được tin vui từ chiến trường nhưng sức khỏe cũng ngày một yếu đi, ít khi thiết triều, chủ yếu nằm dưỡng bệnh. Vào năm thứ bốn mươi ba trị vì, khi thọ sáu mươi chín tuổi, Lãnh Lâm Thần băng hà. 

Lãnh Mạch Thần lên ngôi lấy hiệu là Mạch Đế Quân.

Trước khi lâm chung, Lãnh Lâm Thần gửi gắm Lãnh Vu Thần, đứa con rơi của lão cho Lãnh Mạch Thần:

"Mạch Thần, Vu Thần là đứa trẻ đáng thương, cũng là huynh đệ ruột của con, thay ta chăm sóc nó!" – Lãnh Lâm Thần nắm chặt lấy tay đứa con trai uy vũ mà ông ta tin tưởng trao gửi cả vương quốc.

Lãnh Mạch Thần nước mắt lưng tròng quỳ bên cạnh phụ thân, gật đầu:

"Phụ vương, con sẽ chăm sóc tốt cho Vu Thần!"

Một đời người, dù là hoa trong đá hay hoa trong vườn thượng uyển cuối cùng cũng phải về với gió. Lãnh Lâm Thần tạ thế trong khi đất nước thái bình, ra đi vô cùng thanh thản.

Lãnh Mạch Thần lên ngôi, tiếp nối sự nghiệp hiển hách, trở thành một bậc quân vương cứng rắn nhất triều đại trăm năm Lam Hà. Trong sự cứng rắn đó có sự dũng mãnh, uy vũ, không có sự mềm mỏng, chỉ có quyết liệt và tàn nhẫn.

Dãy Trùng Sơn nằm trên đường biên giới giữa Lam Hà và Cổ Lăng, là nơi hàng trăm năm nay bị tranh chấp, không mấy khi yên bình. Binh lính ở khu vực tiếp giáp thường xảy ra xung đột, khiến trong lịch sử hai trăm năm của hai vương triều đã không biết đã đổ máu bao lần.

Một ngày, vùng Thanh U nằm ở phía Bắc Lam Hà bị hạn hán kéo dài, Lãnh Mạch Thần hạ lệnh các vùng khác tiếp cứu nước uống và lương thực. Để đến được Thanh U phải đi qua rìa biên giới tiếp giáp với Trùng Sơn, cũng là địa bàn của Cổ Lăng. Nhiều chuyến cứu trợ đi qua vùng biên cương đều bị bí mật cướp đi, toàn bộ binh đoàn hộ tống đều bị giết sạch không còn ai sống sót. Có tin đồn rằng, có người nhìn thấy một nhóm cao thủ mặc thanh y thân thủ xuất thần, ra tay trong chớp mắt đã giết hết gần hai trăm quan binh hộ tống cứu trợ rồi cướp hàng chạy về phía núi Trùng Sơn.

Tin đồn lan ra, một đồn mười, mười đồn trăm, tất cả đều cho rằng phía Cổ Lăng gây chiến. Nhiều chuyến cứu trợ dù có đông binh lính áp giải đến đâu cũng bị mất tích toàn bộ. Người dân vùng Thanh U đói khát, kéo nhau tràn sang các vùng lân cận cướp bóc, thậm chí còn tụ tập lại thành một nhóm kháng chiến đơn phương. Họ muốn hỏi tội Mạch Đế Quân vì sao lại bỏ mặc con dân chết đói không thèm đếm xỉa gì tới.

Trong lúc này, những tướng lĩnh của Lam Hà đang bận ở vùng biển phía Nam, củng cố hải giới của Lam Hà. Việc cứu trợ hạn hán không ngờ lại biến thành thế sự phức tạp đến thế. Khi Diệp Phong cùng Lạc Vũ quay trở lại kinh thành thì bạo loạn đã nổi lên khắp các tỉnh phía Bắc. Cho đến khi dân số ở Thanh U chết gần một nửa mới có mưa xuống. Bạo loạn cũng dần lắng đi, nhưng mối hận thù sâu sắc giữa Lam Hà với Cổ Lăng lại có cớ để sôi lên như núi lửa.

Lãnh Mạch Thần quyết định dấy binh chinh phạt Cổ Lăng. Hắn bèn sai Diệp Phong, Lạc Vũ, Lạc Lam Thiên dẫn hai mươi vạn binh mã đánh thẳng vào Trùng Sơn, thần tốc chiếm cứ vùng đất thần bí này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro