Chương 119 -> 123

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đm mình đúng là con ma nhà họ Hứa huhu

---

Chương 119

Giữa quyến rũ và quấy rối tình dục chỉ có một khoảng cách nhỏ, chẳng qua là phụ thuộc vào suy nghĩ của người trong cuộc.

Trong lòng đối phương không có mình, hôn và ép buộc sẽ chỉ làm tăng thêm ác cảm của đối phương với bạn, nhưng nếu trong lòng người đó có bạn, ép buộc vừa phải và ôn hòa hòa quyện vào một chỗ cùng nhau, sự kích động sẽ tạo nên rung động, rạo rực trong lòng đôi bên.

Trước kia Diêm Thu Trì không dám quá càn rỡ vì Thẩm Kim Đài hoàn toàn không có cảm giác với hắn. Bây giờ "được voi đòi tiên", hắn nhận thấy Thẩm Kim Đài đã thả lỏng ra.

Nhưng Thẩm Kim Đài có vẻ chưa rõ, cậu chỉ cảm thấy hốt hoảng.

Ấn tượng về Diêm Thu Trì của cậu không phải vậy.

Diêm Thu Trì nên là một quý ông thân sĩ, kiềm chế, đôi khi còn bị cậu điều khiển. Cậu nhớ lúc hắn đến thăm ban <<Phi công>>, hắn có bữa ăn tối cùng đạo diễn Lục Minh và những người khác. Ở trong hành lang, Diêm Thu Trì bảo cậu hút ít thuốc thôi, cậu chỉ cười nhạt một cái. Cảm giác mơ hồ bản thân chiếm quyền chủ động đó khiến trong lòng cậu rất thoải mái.

Thậm chí trước khi nhập nhằng mơ hồ, Diêm Thu Trì vẫn luôn kiềm chế, chín chắn, cẩn thận, thậm chí còn có chút đáng thương. Điều này khiến cậu có rất nhiều thiện cảm với Diêm Thu Trì. Phần nào cũng là bởi cậu thích cảm giác được điều khiển.

Nhưng từ hôm qua Diêm Thu Trì hôn cậu, mọi thứ đã thay đổi.

Quá bất ngờ, cậu không ngờ Diêm Thu Trì sẽ đột nhiên trở nên có tính công kích như vậy, cậu lập tức vô cùng hốt hoảng và luống cuống.

Năng khiếu.

Hóa ra năng khiếu không chỉ cần thiết với diễn xuất mà còn cần thiết trong cả tình yêu nữa.

Hai người họ đều là xử nam. Đây là lần đầu tiên họ yêu, tại sao Diêm Thu Trì có thể tốt như vậy? Cậu tự xưng mình cũng là người hiểu sự đời, rất bình tĩnh, chẳng hiểu sao cứ luôn bị Diêm Thu Trì quyến rũ.

Thẩm Kim Đài ngồi sau lặng lẽ nghĩ.

Bên người còn có thêm một bó hoa hồng.

Chiếc xe chậm rãi dừng lại, Thẩm Kim Đài thở dài rời khỏi xe.

"Hoa."Diêm Thu Trì nói.

Thẩm Kim Đài vẫn không phục hồi lại khỏi cơn khó xử, nghe vậy lập tức đàng hoàng ôm hoa vào trong ngực.

Người trong tổ phim đều nhìn cậu, cậu đột nhiên cảm thấy sao mình lại dễ bảo đến vậy.

Cậu lại bị hôn lần nữa, hơn nữa đây chính là cưỡng hôn đúng không?

Mặc dù nó không mãnh liệt lắm, cũng không chạm môi vào.

A, cậu đang nghĩ gì vậy!

Thẩm Kim Đài mím môi, nhìn tất cả nhân viên làm việc trong tổ phim vây xem một cái, ngoài ra còn có Bạch Thanh Tuyền đang ngồi dậy từ trên ghế ngồi.

Cậu lập tức xoay người lại, đi vài bước, nhét hoa hồng vào trong ngực Diêm Thu Trì.

Cậu nhét rất mạnh, Diêm Thu Trì lùi lại vài bước, nhanh chóng nắm được đóa hoa trong ngực thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Thẩm Kim Đài quay đầu rời đi, sau khi đi vài bước, cậu quay đầu lại: "Tôi không phải đang diễn!"

Bà nội, đến trường quay, dũng khí của cậu cuối cùng cũng trở lại.

Cậu là ai chứ, cậu là Thẩm Kim Đài. Cậu không phải Bạch Thanh Tuyền, tại sao cậu có thể để Diêm Thu Trì bắt nạt như vậy.

Cho dù, cho dù là thụ, cậu cũng là nữ vương thụ! Cậu muốn nhìn thấy Diêm Thu Trì khóc!

Diêm Thu Trì phải trả giá cho hai nụ hôn này.

Cậu cau mày nhìn Diêm Thu Trì một cái, rốt cuộc cũng tìm lại bản thân. Chỉ là một Diêm Thu Trì mà thôi, thế mà cậu lại không đối phó được? Sớm muộn gì cũng phải điều khiển Diêm Thu Trì vào lòng bàn tay, khiến cậu khóc thì hắn cũng phải khóc, khiến cậu cười thì hắn cũng phải cười.

Cậu rốt cuộc cũng tìm được thứ quan trọng hơn công thụ.

Lý Mỹ Lan đang chờ ở trường quay, bằng vào trực giác nhạy bén của mình, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp lại. Sau đó, cô để điện thoại vào trong ví. Oa oa oa, hôm nay phải marketing như thế nào cô đã nghĩ ra. Diêm Thu Trì tặng hoa tỏ tình, nhưng Thẩm Kim Đài lại từ chối lần nữa!

"Em không diễn."Thẩm Kim Đài nói với Lý Mỹ Lan: "Em chỉ không muốn hoa của hắn!"

"Vậy càng tốt,"Lý Mỹ Lan cười nói: "Nó cho thấy chúng ta không nói dối. Chị sẽ dùng clone lan truyền tin tức."

"Chị còn có clone sao?"

Lý Mỹ Lan nói: "Dĩ nhiên, chị luôn ăn dưa trong giới giải trí. Chẳng lẽ lại dùng acc chính?"

"Clone của chị là gì?"

"Đây là bí mật của chị, không thể nói cho em, chị chỉ có thể nói chị là một trong số hàng ngàn Kim fan."

Đầu năm nay mọi người đều thích dùng clone sao?

Vậy Diêm Thu Trì có tài khoản clone không?

A, a, tại sao cậu lại nghĩ tới Diêm Thu Trì, hắn có tài khoản clone hay không có liên quan gì tới cậu chứ.

"Chúng ta có nên nói một tiếng với giám đốc Diêm không, hỏi ý kiến của hắn một chút?"Tiểu Đường nói: "Dù sao cũng là đăng bài liên quan đến hắn."

"Hắn đã có thể lên văn bản thanh minh vả mặt mình, hẳn là không lo lắng tới những vấn đề này chứ? Huống chi không phải hắn đang theo đuổi Kim Đài sao? Cống hiến chút cho Kim Đài cũng là cho hắn một cơ hội biểu hiện với Kim Đài.

Mặc dù cô đùa bỡn như vậy, Lý Mỹ Lan không dám đắc tội Diêm Thu Trì và nói: "Chị sẽ gửi tin nhắn cho hắn thăm dò một chút."

Câu trả lời của Diêm Thu Trì rất ngắn gọn: "Đăng đi."

"Ghê, "Lý Mỹ Lan nói: "Đại trượng phu co được dãn được."

Cô thật sự phải nhìn Diêm Thu Trì bằng ánh mắt khác xưa. Trong quá khứ cô chỉ cảm thấy hắn quá lạnh lùng và cứng cỏi. Hắn là loại người cao cao tại thượng chỉ có thể nhìn từ khoảng cách xa. Một khi hắn quyết định làm gì đó, hắn sẽ trở nên vô cùng dứt khoát, thẳng thắn, không chút do dự nào.

Vì theo đuổi Thẩm Kim Đài mà hắn thật sự có thể đánh cược.

Cô bảo người trong đoàn đội chuẩn bị bản thảo trước rồi cho Thẩm Kim Đài nhìn.

Thẩm Kim Đài ngồi trước gương, trang điểm tuổi già. Hóa trang tuổi già có hơi khó khăn, cậu ngồi mãi nhưng lưng vẫn chưa được thả lỏng.

Cô có thể hiểu được tại sao Diêm Thu Trì lại phải hạ 'giá' bản thân như vậy.

Diêm Thu Trì là một người thông minh. Hắn có thể dứt khoát như vậy, dĩ nhiên là bởi hắn cảm thấy xứng đáng. Một người hoàn hảo như Diêm Thu Trì phải cố gắng theo đuổi như vậy, điều đó chứng tỏ điều gì?

Điều này cho thấy Thẩm Kim Đài cũng rất ưu tú.

Vẻ ngoài, dáng vẻ, độ nổi tiếng hay ngay cả nhân cách, cô cảm thấy Thẩm Kim Đài cũng gần như sắp không còn khuyết điểm.

Thẩm Kim Đài bây giờ đang có dư luận tốt. Không có gì phải lo lắng về phòng vé của <<Phi công>>. Cậu chỉ nằm chờ tiền phòng vé, đây chỉ là một phim thương mại, cho nên khả năng đoạt giải vô cùng thấp. Nếu những tác phẩm khác có thể thắng giải thì cậu sẽ có cả độ phổ biến, phòng vé, giải thưởng, cơ bản đã có thể đứng vững gót chân trong vòng giải trí.

Sau khi đoàn đội hoàn thành bản thảo, bản thảo được gửi đến chỗ Lý Mỹ Lan xem một chút. Lỹ Mỹ Lan lại đưa ra một vài ý kiến đề xuất sửa lại, sau đó đăng bản thảo này ra.

Đoạn Thẩm Kim Đài nhét hoa hồng kia, đầu tiên là tạo ra một tác động vô cùng lớn trong lực lượng Kim fan.

"Ha ha ha ha, thật là thoải mái. Nửa đêm hôm qua, bọn họ còn chửi con trai tôi hèn mọn, tôi giận đến mức nửa đêm không ngủ, lần này cuối cùng cũng hả giận!"

"Hung hăng vả mặt những antifan kia, vả sưng!"

"Anh chúng ta thật là đẹp trai. Đừng bao giờ yêu đương với Diêm Thu Trì. Tôi vốn muốn tất cả cứ là anh vui là được. Kết quả Baidu ngày hôm nay, tôi cảm thấy anh chúng ta một mình là tuyệt nhất. Tránh xa Diêm Thu Trì ra!"

"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy như vậy. Bởi vì anh chúng ta ưu tú như vậy, kết quả bởi vì Diêm Thu Trì cũng rất ưu tú, lại thành anh chúng ta hèn mọn. Mấy người đó không thèm mở mắt ra nhìn một chút, bây giờ rốt cuộc là ai theo đuổi ai, những gì anh chúng ta phải chịu đựng. Trừ khi Diêm Thu Trì theo đuổi đến ba hay bốn năm, nếu không đừng nhận lời hắn!"

"Đúng vậy, anh chúng ta bàn về tướng mạo, dáng vẻ hay độ nổi tiếng có chỗ nào kém hơn Diêm Thu Trì. Họ nghĩ rằng Diêm Thu Trì là người đàn ông chất lượng cao duy nhất trên thế giới này hay sao, chẳng lẽ anh chúng ta không phải thiên hạ vô song? Anh cứ cố gắng lên, tiếp tục bùng cháy, để cho mọi người thấy anh tốt bao nhiêu!"

Đề tài tình yêu bí mật giữa Thẩm Kim Đài và Diêm Thu Trì rất hot, cho nên bất kỳ thông tin nào về họ cũng sẽ được lan truyền rộng rãi trên Internet. Video Thẩm Kim Đài nhét hoa hồng nhanh chóng lan truyền rộng rãi.

Tình cảm yêu đương máu chó của bọn họ quả rất vui vẻ, cư dân mạng trong nháy mắt thảo luận sục sôi ngất trời. Đang lúc mọi người thảo luận nhiệt liệt nhất, có người đột nhiên gào thét chói tai trên khu bình luận.

"Aaa, tổ phim"Phi công"đăng trailer, trời ạ, mọi người nhanh chóng đi xem đi, tôi nhìn mà cảm thấy tê dại da đầu, Đầu hoa đẹp trai muốn chết."

"Thật sự, thật sự, quá bất ngờ rồi!"

"Hạnh phúc đến ngất xỉu, mọi người nhanh chóng đi xem đi, tôi xem mà trực tiếp khóc!"

Tổ phim"Phi công"làm việc luôn giữ bí mật vô cùng, trước đó trừ trailer phim và ảnh tạo hình chính thức, có rất ít thứ để đoán, hôm nay không hiểu sao lại đột nhiên đăng trailer đầu tiên.

Trong trailer rộng lớn mạnh mẽ, khúc dạo đầu chính là phân cảnh oanh tạc không chiến, hàng ngàn hàng vạn lưu dân tuôn ra, sau đó một cô gái nhỏ bị ôm vào trong ngực bỗng nhiên xoay đầu lại, nhìn lên trên trời.

Ngay sau đó cũng có nhiều người quay đầu nhìn lên trời hơn, trong đám mây vừa dày vừa nặng, bỗng nhiên có một chiếc chiến đấu cơ "Oanh"một tiếng bay ra, bay lượn trên đỉnh đầu mọi người.

Âm thanh bối cảnh là lời thoại có lực vang vọng của các vị diễn viên: "Đại đội thứ tư không quân Trung Quốc, Liễu Cương có mặt."

"Đại đội thứ tư không quân Trung Quốc, Diệp Văn có mặt!"

"Đại đội thứ tư không quân Trung Quốc, Chử Hạc Minh có mặt!"

"Đại đội thứ tư không quân Trung Quốc, Trần Chính có mặt!"

Sau đó là một đám anh hùng phi công kêu khẩu hiệu, hào khí trùng thiên, kiên định nhiệt huyết: "Phong vân tế hội tráng sĩ bay đi, thề tận lực tận trung Tổ quốc!"

Sau đó tất cả đều là các phân cảnh không chiến. Cảnh quay ngay mặt của Thẩm Kim Đài vẫn luôn không xuất hiện. Mãi cho đến khúc cuối khi trailer sắp kết thúc, đại bác phi cơ địch bay về phía màn ảnh, sau đó đánh trúng một chiếc chiến đấu cơ của quân ta, chiến đấu cơ trong nháy mắt bốc khói dày đặc, lăn lộn hạ xuống trên không trung, vào lúc sắp rơi phi cơ, dưới làn khói dày đặc có một người nhảy xuống, chính là Thẩm Kim Đài, cậu dùng sức kéo một cái, "Ầm"một tiếng, nháy mắt mở dù ra, cấp tốc để cơ thể rơi xuống theo chiều thẳng đứng, đầu Thẩm Kim Đài mạnh mẽ ngẩng lên, ánh dương đi qua từ sau lưng cậu, lộ ra gương mặt kiên nghị mà tuấn tú của Thẩm Kim Đài.

"Mẹ nó, tôi xem xong trực tiếp khóc!"

"Oa oa oa, thật sự quá đẹp trai rồi!"

"Đầu hoa thật là công, thật là đẹp trai!"

"Đầu hoa mặc đồ bay, vóc người thật là tuyệt, quá anh hùng!"

"Trực tiếp kích động đến muốn khóc, hôm nay là cái ngày thần tiên gì vậy,"Làm chồng của người"cũng đăng trailer chính thức, mọi người mau đi xem đi, hoàn toàn là hai phong cách khác biệt, Đầu hoa và Bạch Thanh Tuyền thật sự đẹp muốn xỉu!"

Chương 120

Trong sự yên tĩnh hoàn toàn, lò sưởi thỉnh thoảng văng một vài tia lửa nhỏ, ống kính dần dần chuyển từ ngọn lửa tới sàn nhà. Một ông già tóc bạc hoa râm, trên đùi đang đắp một tấm thảm, mơ mơ màng màng ngủ, chiếc xích đu chậm rãi dao động.

Két két, két két.

Hình ảnh mạnh mẽ thay đổi, trong tiếng đàn guitar hiện ra khuôn mặt của Thẩm Kim Đài và Bạch Thanh Tuyền, ngay sau đó lấy tiết tấu cực kỳ thư giãn, chậm rãi hiện ra cuộc đời của hai người, từ sân trường xanh mướt cho đến lúc mới vào đời, từ tuổi thanh niên đến lúc tóc bạc hoa râm, âm nhạc lập tức sục sôi, đau buồn hay mừng rỡ, thay đổi rất nhanh chóng, ngay sau đó trong hình xuất hiện cảnh Bạch Thanh Tuyền chạy thật nhanh, hắn đi xuyên qua một đám người xuyên không, cuối cùng nhào vào trong ngực Thẩm Kim Đài.

Giống như trailer trước vậy, trong bản trailer chính thức, hình ảnh sau cùng cũng là bóng lưng, là cảnh Thẩm Kim Đài và Bạch Thanh Tuyền mặc đồng phục, bọn họ che ô đi qua con ngõ hẻm, giữa lúc đi đi lại lại, cánh tay hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau. Cột dây điện bên cạnh có treo một cái loa, giọng hát ôn nhu của Đặng Lệ Quân, bà hát: "Gió nhẹ phụ họa với mưa phùn, giống như em đang yêu anh vậy. Nhìn anh, nhìn em, nhìn thế giới này xinh đẹp biết bao. A, ước em là gió, anh là mưa, a, gió nhẹ tận trong mưa phùn."

Tiếng hát nhỏ dần, sau đó là lời thuyết minh của Bạch Thanh Tuyền, trong hoàn cảnh hoàn toàn yên tĩnh, lời thoại lại như nỉ non, nhẹ nhàng, hơi có chút khàn khàn, nói: "Văn Thanh, cả đời này không đủ, em phải yêu anh thêm nhiều kiếp nữa."

Weibo chính thức cũng nhân cơ hội đăng tấm ảnh hai người bọn họ chụp chung với nhau, hai người ôm nhau thật chặt.

"Áu áu, tôi biết tôi lại thành con đỗ hèn mọn, tôi nhất thời không phân biệt được ai tuyệt vời hơn!"

"Hai người này cũng quá đẹp rồi, couple thần tiên!"

"Bạch Thanh Tuyền vẫn là mỹ nhân mà tôi biết, Đầu hoa từ khi nào mà trở nên đẹp mắt như vậy."

"Tôi cảm giác Đầu hoa quay xong"Phi công"gầy hơn, ngũ quan càng lập thể hơn. Bây giờ có cảm giác cậu ta vừa có tướng mạo diễm lệ vừa có khí chất thanh đạm, quả nhiên là độc nhất trong vòng giải trí!"

"Trong"Phi công"cậu ta đẹp trai như vậy, phút ngửa đầu lúc nhảy dù đó thật sự đẹp xỉu, không ngờ trong "Làm chồng của người" lại tuấn tú động lòng người như vậy! Mọi người có thấy cái nhìn lại phút cuối của cậu ta không, đàn ông có đuôi mắt ửng đỏ, tôi rất thích!"

"Cảnh chạy nhanh đó của Bạch Thanh Tuyền cũng rất có cảm giác, trang khi về già của Thẩm Kim Đài cũng quá giống thật rồi, tôi thật sự không nhìn ra, diễn viên tôi hâm mộ không thèm để ý tới xấu đẹp."

"Ha ha ha ha, một giờ trước còn có nhiều người trào phúng Đầu hoa ở khu của mấy người đó, vừa mới được một lúc đã bắt đầu ngọt ngào trở lại sao?"

"Diễn viên nói cho cùng vẫn là phải dựa theo tác phẩm mà nói chuyện, sau khi Đầu hoa làm việc lại, cảm giác lập tức trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, trở nên vô cùng có cảm giác, thái tử Diêm yêu cậu ta, tôi cũng cảm thấy không có gì bất ngờ."

"Tôn Tứ Hải không hổ là xuất thân từ nhiếp ảnh, ông ấy quay Đầu hoa và Bạch Nguyệt Quang rất đỉnh, thật sự là tình yêu tuyệt đẹp."

Kim fan hôm nay như uống máu gà vậy, trực tiếp đưa hai trailer lên hot search.

Nổi nhất, tất nhiên chính là "Làm chồng của người".

Kim fan và Nguyệt Quang fan âm thầm đọ sức, so đấu cướp bình luận hot nhất, bên ngoài thì hòa hợp, trong tối ai cũng không muốn để đối phương đoạt lấy bình luận hot nhất.

May là hòa nhau, nếu không đoán chừng sẽ xé nhau tan xác.

"Chị cảm thấy bộ phim "Làm chồng của người" này quay rất có cảm giác lãng mạn," Lý Mỹ Lan nói với Thẩm Kim Đài: "Vốn chị chỉ cho là một phim thanh xuân có chủ đề tình yêu, nhưng gần đây chị phát hiện Tôn Tứ Hải rất có khả năng khống chế, quay rất mượt mà, không gian cho diễn viên phát huy cũng vô cùng nhiều, em diễn rất tốt, chúng ta phải dựa vào phim điện ảnh này để nhận giải thưởng."

Không nói tới nam chính xuất sắc nhất, người mới xuất sắc nhất hẳn là phải được chứ?

Đối thủ cạnh tranh duy nhất có lẽ chính là Bạch Thanh Tuyền.

Chẳng qua loại phim hai nam chính này, nhất định phải ngang sức ngang tài mới dễ xem, cô cảm thấy Bạch Thanh Tuyền trong bộ phim này cũng rất nổi bật, kỹ năng diễn của Bạch Thanh Tuyền trong phim truyền hình cũng không gọi là tệ, đến trong ống kính điện ảnh, càng dễ nhận thấy, hắn không phải là xuất thân từ khoa ban nên mới có tài nghệ này, đây hoàn toàn là mâm cơm ông trời thưởng cho."

Chẳng qua Lý Mỹ Lan cảm thấy nếu bàn luận về kỹ năng diễn, vẫn là Thẩm Kim Đài giỏi hơn, kỹ năng diễn của Bạch Thanh Tuyền chỉ rơi vào tương đối ổn, biểu hiện của Thẩm Kim Đài so với lúc quay đông cung có hơn chút đỉnh.

Ngũ quan của Thẩm Kim Đài không tinh xảo như Bạch Thanh Tuyền, nhưng khuôn mặt của cậu trời sinh đã thích hợp với màn ảnh lớn, lúc quay đặc tả rất đẹp mắt, rất có cảm giác, một tiếng khóc một tiếng cười một cái nhíu mày cũng rất có chất điện ảnh.

Kỹ năng diễn xuất của Thẩm Kim Đài thật ra hơi hướng vào trong, diễn nội tâm xuất sắc hơn một chút, trời sinh thích hợp với màn ảnh lớn.

Lý Mỹ Lan cảm thấy nhân vật hai người bọn họ lựa chọn rất phù hợp, cảm xúc của Dư Nặc tương đối hướng ra ngoài hơn, cảnh khóc và cảnh bùng nổ nhiều hơn, rất thích hợp với Bạch Thanh Tuyền. Lạc Văn Thanh lại rất ít khi khóc, tình cảm thu vào bên trong, cảm xúc tất cả đều diễn tả dựa theo một vài biểu cảm nhỏ, rất kiềm chế, vừa hay phù hợp với Thẩm Kim Đài.

Hai người càng quay càng có cảm giác, đạo diễn để tất cả cảnh quay thân thiết và bùng nổ ở phía sau, xem ra là một quyết định vô cùng sáng suốt.

"Làm chồng của người" đã quay tới giờ, tất cả phân cảnh hút nước mắt đều đã tới, lần nào Bạch Thanh Tuyền đọc lời thoại với Thẩm Kim Đài cũng đều rơi lệ.

Lạc Văn Thanh tóc trắng sớm, năm trước có mắc một căn bệnh, bắt đầu mắc chứng quên đồ đạc, lúc còn trẻ mạnh mẽ như vậy, chung quy cũng không chống cự được sự tấn công của thời gian, nhưng tính cách của ông vẫn không thay đổi, đi bộ lúc nào cũng sống lưng thẳng tắp, dù thể lực không theo kịp lúc còn trẻ, ông sống trong nhà lúc nào cũng trọn vẹn như cũ. Vì không để cho Dư Nặc cảm thấy mệt mỏi một chút nào, sau khi về hưu năm 60 tuổi, ngày nào cũng trời chưa sáng đã bò dậy chạy bộ, ông có rất nhiều tật xấu, phải uống rất nhiều thuốc, vì uống nhiều thuốc mà ông luôn phải đặt báo thức điện thoại di động, chưa hề dừng uống một chút thuốc nào, nói muốn ở bên Dư Nặc thêm hai mươi năm nữa.

Hai mươi năm, đối với Lạc Văn Thanh mà nói, là quãng thời gian cuối cùng của ông, nhưng đối với Dư Nặc không già mà nói, cuộc đời vẫn còn quá dài.

Sau khi hắn chết, Dư Nặc sẽ như thế nào chính là vấn đề mà sau khi già Lạc Văn Thanh suy tính nhiều nhất.

Sau đó có một ngày, Dư Nặc phát hiện, Lạc Văn Thanh luôn làm chuyện trong nhà bỗng nhiên không làm nữa, tất cả bắt hắn phải làm.

Lạc Văn Thanh chuyên cần cả đời, đột nhiên buông tay không xía vào nữa.

Nên đổi ga nào, rác rưởi phải phân loại như thế nào, ống nước xảy ra vấn đề thì phải giải quyết ra sao, phải làm một món ăn như thế nào, tất cả những thứ nhỏ vặt mà ông có thể nghĩ tới, ông bắt đầu tay nắm tay mà dạy, liên tục nhắc nhở.

Ban đầu Dư Nặc rất kháng cự, Lạc Văn Thanh tâm địa sắt đá, vẫn không có hành động, bảo ban dạy dỗ hắn từng bước từng bước như cũ, thấy hắn không chịu học, bèn viết tất cả mọi thứ dán lên giấy tiện lợi.

Ông có rất nhiều chuyện phải lo, chuyện nào cũng cảm thấy lo lắng, ông sợ Dư Nặc ở một mình không làm được, giấy tiện lợi càng dán càng nhiều, cuối cùng không còn chỗ nào để dán nữa. Sau đó có một ngày, Dư Nặc rất cứng đầu cũng phải chủ động mở miệng hỏi ông, canh đầu cá đậu hũ phải làm như thế nào.

Sở trường nhất của Lạc Văn Thanh chính là canh đầu cá đậu hũ, làm ngon hơn tất cả cửa hàng.

Lạc Văn Thanh bắt đầu dạy hắn từ chỗ chọn cá, các loại cá khác nhau không có cùng chất dinh dưỡng, cá mua như thế nào, làm thế nào để cạo vảy cá, nấu thế nào, lúc nấu phải chú ý xem thả cái gì, trước sau như thế nào.

Dạy xong ông sẽ đi nghỉ ngơi ngay, Dư Nặc tự mình cầm thìa nếm thử một miếng canh cá bản thân làm, còn chưa ra mùi vị kia, nước mắt đã rơi vào trong nồi trước.

Tử vong bao phủ những năm mấy tập cuối cùng họ ở chung với nhau, Lạc Văn Thanh thỉnh thoảng còn giả bộ chết.

Giả chết, là do một lần ông nhìn thấy một phim hài nhật bản, đột nhiên lấy được linh cảm.

Cứ tiến hành theo thứ tự mà giả chết, suy nghĩ theo thói quen, đến lúc ông chết thật rồi, Dư Nặc cũng sẽ không còn quá tổn thương lòng. Ông thậm chí nói cho Dư Nặc, nếu phát hiện ông chết phải xử lý thi thể ông như thế nào, gọi điện thoại cho ai, cần những thủ tục gì, ông còn lén xem mộ địa cho bản thân.

Đối với cái này, Lạc Văn Thanh giải thích: "Anh đây không phải là đang luyện tập trước cho em sao. Ngày nào đó, nếu như anh đột nhiên chết, không còn thấy được nữa, luyện tập nhiều thêm một chút, nếu thật sự đến ngày đó, em cũng sẽ không còn quá khó khăn."

Dư Nặc nghe vậy bỗng nhiên đạp thắng xe, xe dừng ở ven đường, hắn bèn ngồi khóc ở cái bàn bên cạnh, xem ra rất đau lòng.

Đau lòng như vậy cũng không phù hợp với tác phong trước sau như một của hắn, đến nỗi nhìn hắn khóc mạnh như vậy, Lạc Văn Thanh cũng hối hận.

Lạc Văn Thanh khẽ rũ mắt xuống, nói: "Em cứ như vậy thì sao được, làm sao anh yên tâm nổi."

"Anh là người của em, chết cũng phải chết ở cạnh em."Dư Nặc nói.

"Được, được."Lạc Văn Thanh lấy tay nhẹ nhàng vỗ lưng Dư Nặc.

Nhưng cuối cùng Lạc Văn Thanh vẫn đi, ai cũng không thuyết phục được ai, Lạc Văn Thanh không muốn bản thân đã già rồi không thể động đậy, ăn uống vệ sinh đều phải để hắn phục vụ, cố chấp muốn giữ lại tôn nghiêm cuối cùng của bản thân, không muốn để Dư Nặc nhìn thấy mình chết không muốn tử biệt, chỉ chọn sinh ly.

Lần cuối cùng bỏ nhà ra đi, lúc muốn lên xe lửa, bị Dư Nặc chộp được.

Ở bên nhau cả đời, thật ra đối phương nghĩ gì hai bên đều hiểu. Dư Nặc không muốn bức bách ông nữa, nói: "Em để anh đi, em nhìn anh lần cuối thật kỹ, rồi em sẽ để anh đi."

Sau khi già rồi, Lạc Văn Thanh bắt đầu không muốn chụp ảnh, trong nhà ngay cả một tấm ảnh của ông hiện nay cũng không có.

Lạc Văn Thanh đẩy mắt kính, miễn cưỡng cười một chút, ông già rồi, mặt mũi già nua, nhưng mắt vẫn sáng như vậy, giống hệt như lúc ban đầu hai người bọn họ gặp nhau.

Sao hắn không nhớ mắt Lạc Văn Thanh sáng như vậy.

Sau đó hắn phát hiện không phải mắt sáng mà là trong mắt có nước mắt.

Nước mắt chảy xuống theo nếp nhăn trên mặt ông. Ở bên nhau cả đời, đây là lần đầu tiên hắn thấy Lạc Văn Thanh chảy nước mắt.

Hắn trong nháy mắt bị đau lòng đánh ngã, buông ông ra nói: "Anh đi đi."

Lạc Văn Thanh lau mắt một chút, còng eo, dứt khoát kéo rương hành lý lên xe.

Xe lửa chạy đi, Dư Nặc mặc áo choàng dài của Lạc Văn Thanh, bước nhanh về phía cửa ra, gió lay động áo choàng dài của hắn, chẳng qua hắn không quay đầu lại.

Hắn tiễn đưa cha mẹ, cũng tiễn đưa người mình yêu. Tất cả những người hắn yêu, cuối cùng đều rời hắn mà đi.

"Cắt!"

Bạch Thanh Tuyền trực tiếp ngồi chồm hổm xuống đất khóc.

Lý Mỹ Lan ở bên cạnh xem cũng khóc, trong tổ phim có bầu không khí rất nặng nề.

Đây là một cảnh phim cực kỳ hao tốn tinh thần, nhưng điểm đặc biệt của bộ phim"Làm chồng của người" này chính là nó giải thích chuyện tình yêu tuần hoàn qua lại, cảnh nào quan trọng đều phải quay hai lần trở lên, phương pháp diễn không thể hoàn toàn giống nhau.

Kiếp thứ nhất, Dư Nặc không biết tương lai sẽ như thế nào, thậm chí đến kiếp thứ hai cho đến kiếp thứ n, Dư Nặc đã biết kết cục, Bạch Thanh Tuyền cần thể hiện sự khác biệt thông qua các chi tiết, trong khi đó, Thẩm Kim Đài phải hợp tác theo sự điều chỉnh của hắn. Quay đi quay lại như vậy, có cảm giác như Dư Nặc chuyển kiếp, trải qua chuyện này hết lần này đến lần khác. Nhất là lúc quay những cảnh đã biết trước tương lai, tình yêu nhỏ nhưng lại tràn đầy một loại dứt khoát kiêu hùng.

Lần cuối cùng quay cảnh này, Dư Nặc biết trước tương lai, đã nấu một bát canh đậu hủ đầu cá cho Lạc Văn Thanh trước khi ông rời đi.

"Thật là ngon." Lạc Văn Thanh cất giọng khen ngợi.

Dư Nặc cúi thấp đầu, nói, "Không phải hương vị như anh làm."

Lạc Văn Thanh không nói gì, chỉ là trước khi đi lại hầm một nồi canh đầu cá đậu phụ cho hắn.

Dư Nặc từ nhà ga trở về, không biết Lạc Văn Thanh nấu canh cho mình, sau hai ngày mơ màng trĩu nặng, mới nhớ phải ăn cơm, mở nồi ra thì thấy món canh mà Lạc Văn Thanh nấu cho mình cuối cùng đã bị thiu.

"Cắt!"

Bạch Thanh Tuyền đặt hai tay ở trên bàn phòng bếp, trên mặt đầy nước mắt đỏ ửng.

Thẩm Kim Đài đến an ủi hắn, hắn ôm Thẩm Kim Đài khóc rất lâu, hắn thậm chí còn không nhịn được hôn lên mặt cậu, hôn xong lại ôm lấy cậu, nước mắt nước mũi cũng cọ vào cổ Thẩm Kim Đài.

Như thể cậu là báu vật mà cho dù có đau khổ bao đời hắn cũng sẽ không buông bỏ.

Bây giờ, không có Bạch Thanh Tuyền và Thẩm Kim Đài, chỉ có Dư Nặc và Lạc Văn Thanh.

Làm sao có thể không xúc động.

"Được, được." Biên kịch Tống Sâm Sâm ngồi sau đạo diễn nói.

"Hy vọng giám đốc Diêm sẽ không đánh tôi." Tôn Tứ Hải nói.

Nghe vậy, Tống Sâm Sâm mỉm cười, lông mày và đôi mắt sắc nét và trở nên dịu dàng hơn, hắn ta đứng dậy, đi về phía Thẩm Kim Đài và Bạch Thanh Tuyền.

Chương 121

Tống Sâm Sâm là tác giả nguyên tác của làm chồng của người, cũng là biên kịch cho phim điện ảnh, bề ngoài không thua kém đại minh tinh, chẳng qua trang phục mặc tương đối giản dị, toàn thân là áo len, đội một chiếc mũ bóng chày, nhưng vẫn không thể ngăn được khí chất quý phái tỏa ra từ người hắn. "Làm chồng của người" là bộ phim điện ảnh đầu tiên của hắn, bây giờ sắp lên màn ảnh lớn, hắn rất coi trọng, cơ bản là cho dù không có chuyện gì cũng sẽ đến tổ phim xem một chút.

"Biên kịch Tống."Thẩm Kim Đài bắt tay cười với hắn.

Tống Sâm Sâm bắt tay với cậu xong, lại bắt tay với Bạch Thanh Tuyền một chút: "Cực khổ rồi."

Tống Sâm Sâm không chỉ là biên kịch của bộ phim này. Hắn còn là người sản xuất của Hưng Vân. Bộ phận đầu tư chủ yếu của bộ phim này nghe nói đều là người nhà của hắn, Tống Sâm Sâm trong tổ phim có tiếng nói rất lớn.

"Chúng ta họp nhanh đi."Tống Sâm Sâm nói,"Tôi định thêm hai cảnh, muốn nghe ý kiến của mọi người."

"Vậy đến phòng nghỉ nói đi."Tôn Tứ Hải nói.

Tống Sâm Sâm định thêm hai cảnh tình cảm mãnh liệt.

"Tôi cảm giác tình cảm nồng liệt như vậy phải có một điểm bùng nổ, tinh thần và xác thịt không thể nào tách biệt, đến một điểm nồng cháy nào đó sẽ phải làm - tình, đây là chuyện hết sức bình thường."

Người khác thì không sao, Bạch Thanh Tuyền nghe thấy cái từ này lại có chút ngượng ngùng.

Hắn đi theo con đường tiểu tiên nam đã quen, không có thói quen nói thẳng như vậy biên kịch Tống này quả không hổ là người đã có đàn ông, nói chuyện rất khí thế, vừa nhìn một cái đã thấy khác biệt so với đám gà mới bọn họ.

Thẩm Kim Đài nghe thấy câu này lại nghĩ tới hệ thống tình cảm, chợt cảm thấy một sự mỉa mai khó hiểu.

Tống Sâm Sâm vẫn tương đối tôn trọng hai người bọn họ, dẫu sao cũng đều là ngôi sao, hắn cũng biết quay loại phim này phải rất cẩn thận, chỉ diễn viên không được tự mình đáp ứng, họ còn phải báo cáo cùng với công ty.

"Nếu như đạo diễn Tôn và biên kịch Tống cảm thấy cần thiết, tôi cũng có thể nhận." Thẩm Kim Đài nói.

Cậu đã nói như vậy, Bạch Thanh Tuyền còn có thể nói như thế nào nữa, có điều vỏ bọc thần tượng của hắn nặng, giọng nói không kiên định như vậy, nói: "Tôi cũng có thể, không lộ là được, hahaha."

"Trước tiên mọi người cứ nhìn đã,"Tống Sâm Sâm đưa phi trang cho bọn họ: "Viết không cụ thể lắm, đến lúc đó vẫn phải xem đạo diễn Tôn quay như thế nào."

Tôn Tứ Hải nói: "Cậu lại ném vấn đề khó khăn cho tôi à ."

Tống Sâm Sâm viết vừa khéo vừa thần kỳ, chỉ bằng mấy câu rất ít lại có thể viết ra cảm giác muốn sống muốn chết đó, hai cảnh tình cảm lại là hai cảm giác hoàn toàn khác biệt, một cảnh là lúc hai người lần đầu tiên yêu nhau, hai cơ thể trẻ trung kịch liệt va chạm, đây là thuộc về tình yêu hoan lạc tuổi hai mươi.

Cảnh thứ hai, chính là cảnh sau khi Lạc Văn Thanh đã già, rất ấm áp, cảm giác dục vọng phai nhạt nhưng tình cảm lại nồng nhiệt hơn.

Thật ra còn có một cảnh, nhưng nghiêm khắc mà nói, đây không phải là một cảnh kích tình, chính là do khi Dư Nặc dưỡng lão đón Lạc Văn Thanh đã già không còn nhận ra hắn, giúp ông lau chùi thân thể, sau khi tắm giặt xong, ôm Lạc Văn Thanh ngủ một giấc, Lạc Văn Thanh đã không nhận ra hắn, chỉ thầm kêu tên hắn trong giấc mơ.

Thẩm Kim Đài cảm thấy thêm vào rất tốt, càng thêm hoàn chỉnh.

Thẩm Kim Đài có quyền tự chủ tương đối lớn, không giống Bạch Thanh Tuyền, Bạch Thanh Tuyền phải nghe theo ý kiến và sắp xếp của công ty và đoàn thể.

Anh Uy xem hồi lâu, nói: "Cái kịch bản này viết rất không rõ ràng, lúc thực tế quay sẽ thành như thế nào, em có thể thả lỏng bản thân sao? Em phải biết cho dù có làm sạch trường quay cũng ít nhất sẽ có đạo diễn, nhiếp ảnh gia, kỹ thuật viên ánh sáng, kỹ thuật viên thu âm ở trường quay, em không chỉ diễn xuất mà còn phải kêu."

"Kêu gì?"Bạch Thanh Tuyền hỏi.

"Em không kêu tiếng nào, vậy có khác gì tử thi không?"

Bạch Thanh Tuyền ngại ngùng, hắn thật sự có hơi không dám thả lỏng bản thân .

Trong chuyện này, hắn rất hâm mộ Thẩm Kim Đài, Thẩm Kim Đài chính là loại diễn viên có thể hoàn toàn thả lỏng bản thân giao phó cho nghệ thuật, cậu ở trước ống kính cơ bản không hề sợ hãi một chút nào. Hơn nữa Thẩm Kim Đài có kinh nghiệm xuất hiện và nhập vai trên phim hơn so với hắn. Bọn họ quay bộ phim này cơ bản đều nhờ Thẩm Kim Đài dẫn dắt, nhập vai là dựa vào cậu dẫn dắt, thoát vai cũng dựa vào cậu dẫn dắt, hắn cũng cảm giác bản thân có hơi lệ thuộc vào Thẩm Kim Đài, hắn chỉ cần nhìn thấy Thẩm Kim Đài đã cảm thấy rất yên tâm.

"Em xem bản cắt thô một chút, em cảm thấy đạo diễn Tôn quay rất tốt, em trong đó, chính em cũng không nhận ra. Em hi vọng bộ phim điện ảnh này ít nhất có thể giúp em cầm một giải thưởng."Bạch Thanh Tuyền nói : "Không hiến thân vì nghệ thuật, sao có thể nhận được phần thưởng ? "

Hắn cũng là người có chí hướng trên sự nghiệp, muốn từ bây giờ bước lên màn ảnh lớn. Trong ấn tượng của hắn, diễn viên có khoảng cách lớn, các loại hóa trang như giả thành ông lão xấu xí sẽ dễ nhận phần thưởng hơn. Bây giờ Thẩm Kim Đài là người giả thành ông lão xấu xí trong bộ phim này, nếu hắn không chịu bỏ ra bất kỳ một cái giá nào, dư luận có thể đứng về phía hắn sao?

Chưa nói đến việc đứng về phía mình hay không, hắn cũng phải chia đều hào quang với Thẩm Kim Đài mới được, vừa thành toàn cho bản thân cũng vừa tác thành cho đối phương.

"Hôm nay em quay phim có hơi mất khống chế, cứ luôn ôm Thẩm Kim Đài thân thiết mãi."Anh Uy ý vị thâm trường nhìn hắn một cái : "Em đừng nhập vai quá sâu, nhiều người nhìn chăm chú trong trường quay lắm đó."

Bạch Thanh Tuyền cười một tiếng, nằm lên ghế ngồi một cái.

Lúc nhập vai, hắn thật sự cảm thấy Thẩm Kim Đài chỗ nào cũng tốt. Thậm chí hắn cảm thấy nếu như hai người có tình cảm, công thụ gì đó hình như cũng không quan trọng cho lắm. Đôi mắt hắn lại đỏ lên, loại cảm giác ấy lại nổi lên lần nữa, hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Kim Đài.

Hôm nay hắn phải ra ngoài tham dự một hoạt động mode, Thẩm Kim Đài phải quay phân cảnh Lạc Văn Thanh ở viện dưỡng lão.

Những năm cuối cùng của Lạc Văn Thanh, ông mắc chứng si ngốc, ông sợ bản thân sẽ quên Dư Nặc, trong phòng dán đầy ảnh của Dư Nặc, ngày nào dậy sớm cũng sẽ nhìn thật kỹ một hồi.

Nhưng cuối cùng ông vẫn quên mất. Một ngày nọ khi ông tỉnh lại, ông đứng ở đầu giường, nhìn chằm chằm tấm ảnh của Dư Nặc một hồi lâu.

"Ánh mắt mờ mịt, ông đã không nhận ra người đó."Trong kịch bản viết như vậy.

Hắn cảm thấy đoạn này quá đau lòng, hắn không đành lòng xem. Có lẽ là do nhập vai quả dâu, bây giờ hắn thấy Thẩm Kim Đài, trong lòng đều rất cảm động, trái tim triền miên ướt át, thiện cảm không ngăn cản nổi.

"Đi thôi. "Hắn nói với tài xế.

Thừa dịp lần này ra ngoài, hắn phải nhìn những anh chàng đẹp trai ở bên ngoài nhiều hơn mới được. Thế giới này có rất nhiều người đẹp trai, huống chi bây giờ điều kiện của hắn cũng rất phóng khoáng, hắn cũng cảm thấy chưa chắc đã cần đến cao lớn mạnh mẽ, chỉ cần có duyên và hợp tính, kiểu mỹ nam như Thẩm Kim Đài hắn cũng có thể, hắn ở gần Thẩm Kim Đài lúc đóng phim, Thẩm Kim Đài phát hiện mỹ nam chính là cảnh đẹp ý vui, nhìn không chán, nhìn lâu còn nảy sinh thiện cảm.

Cảm giác bản thân có chút u mê.

Sau đó bọn họ sẽ phải tập trung quay hai phân cảnh thân thiết, cái gì mà tắm cùng phòng tắm, cái gì mà hôn rồi ôm ngủ, từ đầu chí cuối chỉ quán triệt một câu, đó chính là "Tóc mai hai bên quấn quýt lấy nhau."

Hắn vừa nghĩ tới việc phải quấn quýt tóc mai với Thẩm Kim Đài, còn phải diễn cảnh phim cảm xúc mạnh, hắn bỗng có chút khẩn trương.

Loáng thoáng còn có chút hưng phấn.

Lo lắng nhất vẫn là Diêm Thu Trì, hắn lo hai ngày này Diêm Thu Trì sẽ tới thăm ban, ngay trước mặt Diêm Thu Trì quay cảnh thân thiết với Thẩm Kim Đài, hắn cảm giác tâm lý mình không mạnh đến như vậy.

Diêm Thu Trì đã liên tục tới hai chuyến, thái độ của Thẩm Kim Đài đối với hắn rất lãnh đạm, trong tổ phim có người liên tục livestream đoạn câu chuyện tình yêu cẩu huyết của hai người này, cư dân mạng ăn dưa rất nhiều.

Kim fan là hưng phấn nhất.

Oa oa oa, là fan của anh thật là không hâm mộ sai người, thái độ của hắn đối với Diêm Thu Trì thật sự rất lãnh đạm, cảm giác được Diêm Thu Trì theo đuổi thật là thoải mái.

Chỉ có một điểm tiếc nối duy nhất, chính là tính cách của Diêm Thu Trì có hơi nhạt nhẽo, không thể hiện được dáng vẻ điên cuồng của anh chúng ta năm đó.

"Đủ rồi, dẫu sao người ta là tổng tài lạnh lùng, cũng phải cần chút thể diện."

"Dù sao hắn vẫn chưa theo đuổi được. Tôi thấy dáng vẻ có vẻ cũng không phải là theo đuổi được chỉ trong chốc lát ."

"Anh chúng ta hãy là một nước chu sa trong lòng thái tử Diêm, khiến hắn yêu cả đời nhưng vẫn không được, ha ha ha ha ha anh ơi cố gắng lên!"

Lần làm việc này quả nhiên khiến Thẩm Kim Đài thu hoạch được rất nhiều lời khen, cõi đời này không có bất kỳ thiết lập nào hay hơn hình tượng trở mình, có hình tượng này là bổ trợ, Thẩm Kim Đài thật sự có xu hướng lên như diều gặp gió.

"Lại có một thương hiệu blue blood (thương hiệu hoàng gia) tới tiếp xúc với chúng ta." Lý Mỹ Lan kích động nói: "Đây chính là thương hiệu đầu tiên hủy bỏ hợp đồng với em, bọn họ hẳn là phải cố gắng lắm mới có thể đến tìm em lần thứ hai!"

"Lúc đầu hủy bỏ hợp đồng có phải là vì vấn đề của em không, không liên quan đến chất lượng đúng không ?"

Lý Mỹ Lan lắc đầu: "Không!"

Lúc đầu là sau sự kiện Thẩm Kim Đài kéo Đầu hoa.

Lại nói, Thẩm Kim Đài cũng không biết sự kiện kéo Đầu hoa rốt cuộc là như thế nào, trong"Người người đều yêu Bạch Nguyệt Quang", đây chỉ là một cơn gió thoảng qua, để cho cậu một danh hiệu"Đầu hoa", còn nữ minh tinh kéo Đầu hoa với cậu tên là Diêu Thanh Thanh, cậu đã từng tra mạng, phát hiện đó chỉ là một ngôi sao nhỏ, đang diễn nữ phụ trong phim truyền hình."

Xem ra cô ta hẳn là người bị hại.

"Đúng rồi, ngày mai giám đốc Diêm sẽ đến thăm ban."Lý Mỹ Lan nói.

Thẩm Kim Đài đang hít đất, có hơi hổn hển, hỏi: "Lần nào hắn tới cũng nói trước với chị một tiếng sao? "

Lý Mỹ Lan gật đầu: "Đăng bài về hắn, chị cũng có chút ngượng ngùng."

Gần đây lại đăng bản thảo, cô cũng vô cùng ngượng ngùng khi phải hạ thấp Diêm Thu Trì xuống. Khi chọn lời hết sức trung lập, chỉ miêu tả sự thật khách quan, cơ bản không nghiêng về phía dẫn dắt sự thật.

Thẩm Kim Đài cười một chút, nụ cười kia của cậu vô cùng ung dung, còn có hơi chút giảo hoạt, Lý Mỹ Lan thấy vậy, hỏi: "Em và giám đốc Diêm là sao vậy, sao chị lại cảm thấy có chút giống Chu Du đánh Hoàng Cái (khổ nhục kế)."

"Em không diễn trò với hắn đâu ."Thẩm Kim Đài hơi ngừng một chút, ở đó làm mấy thế chống đỡ bình thường, nói: "Em cảm thấy hắn xuôi gió thuận buồm quen rồi, phải cho hắn nếm khổ một chút, để hắn biết cõi đời này có người giỏi ắt có người giỏi hơn."

Cậu có một phương pháp tuyệt diệu.

Không hiểu sao, Lý Mỹ Lan luôn cảm thấy cậu cứ luôn dọn đá đập chân mình, ánh mắt cô hơi rời xuống, thấy cái mông của Thẩm Kim Đài.

Nằm ở chỗ đó, bó chặt như vậy, cái mông lại càng vểnh.

Không được không được, cô nhìn mà cũng muốn hưởng thụ cảm giác một chút.

Càng nghĩ càng cảm thấy Diêm Thu Trì theo đuổi Thẩm Kim Đài là rất hợp lý.

Chẳng qua không ngờ giám đốc Diêm lạnh lùng, trông sạch sẽ lãnh đạm, thế mà trong xương tủy cũng háo sắc sao?

A, đàn ông!

"Định đi thăm ban à?"Mẹ Diêm hỏi.

Diêm Thu Trì "ừ" một tiếng.

Gần đây Diêm Thu Trì đi thăm ban bị lạnh nhạt, mẹ Diêm và những quần chúng ăn dưa cũng cảm thấy vô cùng dễ sợ, bà còn tưởng hai người đang diễn, nhìn hai người bọn họ phối hợp tốt như vậy, bà rất vui vẻ: "Bây giờ mặt nóng dán mông lạnh, tương lai mới có thể thuận buồm xuôi nước."

Ấy, những lời này hình như có gì đó không đúng!

Môi Diêm Thu Trì giật giật, trực tiếp ngoái đầu ra ngoài.

Tài xế đã chờ hắn ở trước đình, Diêm Thu Trì ngồi lên xe, trong đầu nghĩ nếu thật sự có thể đưa mặt hắn dán vào mông lạnh của Thẩm Kim Đài, hắn có thể dán đến nóng.

Vấn đề là bây giờ hắn cũng chỉ có thể nhìn một chút mà thôi.

Có lẽ hắn đã thật sự đắc tội Thẩm Kim Đài, bây giờ Thẩm Kim Đài ngay cả nhắn lại hắn cũng rất qua loa lấy lệ, nhưng nếu nói là hoàn toàn lạnh nhạt thì cũng không hẳn.

Lại bắt đầu xoa nắn trái tim hắn.

Chương 122

Thẩm Kim Đài gần đây chỉ cần có cơ hội thì sẽ tập thể dục, cậu rất muốn quay cảnh cởi quần áo ra, cậu vẫn hy vọng cơ thể mình trông có thể cường tráng hơn một chút.

Lạc Văn Thanh là một giáo viên, mặc dù không cần nhiều bắp thịt cường tráng, nhưng ít nhất không thể nhìn rất thụ, chi ít trên phương diện vóc người thì phải công hơn một chút so với Bạch Thanh Tuyền.

Cũng may eo cậu mặc dù nhỏ, cái mông hơi vểnh, nhưng khung xương đều đặn, thân cao hơn 1m80, cũng không coi như lùn, lần trước quay cảnh tắm, chỉ quay nửa người trên và chân của cậu, cảnh hạt nước đánh lên người, vai lưng cậu trông vẫn rất đẹp đẽ, là dáng vẻ một người đàn ông trẻ tuổi nên có.

Tôn Tứ Hải rất biết quay đàn ông, vóc người của cậu và Bạch Thanh Tuyền không khác nhau lắm, nhưng sau khi Tôn Tứ Hải quay xong lại vẫn có thể phân rõ công thụ như trước.

Bạch Thanh Tuyền cũng rất quan tâm đến chuyện vóc người có đẹp hay không, trước khi lên đường ở khách sạn, hắn cởi trần truồng đứng trước gương nhìn trước nhìn sau nhìn trái nhìn phải một lần.

Hắn cảm thấy mông của hắn rất được, eo cũng coi như nhỏ, cũng không kém Thẩm Kim Đài bao nhiêu, chẳng qua là gầy hơn một chút, nhìn có vẻ hơi yếu ớt mong manh.

Thẩm Kim Đài...

Bây giờ hắn nghĩ đến Thẩm Kim Đài, trong đầu chỉ đều là ưu điểm của cậu.

Bạch Thanh Tuyền mặc quần áo tử tế chạy tới trường quay.

Hôm nay phải quay một cảnh quay rất quan trọng, Lạc Văn Thanh chết, tới trường quay sớm hơn bình thường.

Đến trường quay, phát hiện Thẩm Kim Đài đã vào phòng hóa trang, hóa trang đã xong một nửa.

Trong nháy mắt thấy Thẩm Kim Đài, hắn cảm thấy trong lòng khẽ động đậy.

"Tới bao lâu rồi?" Bạch Thanh Tuyền cười ngồi xuống ở bên cạnh.

"Hơn một giờ."Thẩm Kim Đài nói.

"Thầy Thẩm khổ cực rồi," Bạch Thanh Tuyền cười nói. Hóa trang tuổi già của Thẩm Kim Đài rất thật, nhưng điều đó cũng có nghĩa là lần nào gỡ bỏ trang điểm cũng sẽ vô cùng tốn thời gian.

Thợ trang điểm của hắn cũng đã tới, Bạch Thanh Tuyền nhìn mình trong gương một lát, nói: "Mấy ngày nay quay cảnh khóc, dẫn đến hệ bài tiết của tôi hình như có hơi mất thăng bằng, cái cằm này lại dài hơn một chút rồi, lát nữa che lại dùm tôi."

"Không phải cậu nói cảnh này cậu muốn để thuần mặt mộc sao?" Thẩm Kim Đài hỏi.

Bạch Thanh Tuyền nói với thợ trang điểm: "Vậy thì chỉ giúp tôi che mụn thôi... Thôi, cứ để vậy đi."

Tính ra mà nói, dám để mặt mộc hình như cũng rất có khả năng đạt giải, giống như hóa trang tuổi già vậy.

"Cậu nên che một chút, nếu không sao diễn được." Thẩm Kim Đài cười nói.

Bạch Thanh Tuyền ngồi ở bên cạnh thở dài một cái: "May là cậu diễn cảnh tuổi già, nếu không cậu da trắng mềm mại như vậy, hai ta là ai đang diễn thụ đây."

Hắn chỉ hơi che mụn, thợ trang điểm chỉnh sửa tóc cho hắn một chút, sau khi làm xong hắn ở cạnh nhìn Thẩm Kim Đài hóa trang, vừa nhìn vừa có hơi chút đố kỵ mà nói với thợ trang điểm của Thẩm Kim Đài: "Chậc chậc, sao môi cậu lại đỏ mềm như vậy, có chỗ nào giống một ông già sắp chết không, làm tái nhợt chút cho cậu ta đi."

"Đây mà là người yêu mấy đời sao?"Thẩm Kim Đài nói lại.

"Vậy tôi nên gọi cậu là gì? Chồng sao?"

Thẩm Kim Đài nói: "Kêu nữa tôi sẽ có phản ứng ."

Bạch Thanh Tuyền cười đưa chân ra, đạp băng ghế cậu đang ngồi.

Thẩm Kim Đài nói: "Tôi phải đề nghị một chút với biên kịch Tống, cậu nói xem chúng ta là đôi vợ chồng già, trước khi tôi chết, cậu kêu tôi một tiếng chồng nghe hẳn rất có cảm giác phải không."

Thợ trang điểm ở bên cạnh cũng cười theo, nói: "Hai cậu một ngày không cãi vã là sẽ khó chịu sao?"

Thẩm Kim Đài nói : "Vợ chồng già, cãi vã như thế này chính là vui thú."Cậu vừa nói vừa đi lên phía trước, nhìn môi mình một chút, môi của cậu quả thật có hơi hồng nhuận quá mức.

Cậu vì không muốn môi mình trông mềm mại như vậy mà đã khống chế lượng nước uống, hi vọng môi mình có thể khô hơn một chút.

Gần đây cậu phải hóa trang già nua xấu xí, cảm khái lớn nhất chính là, phần thưởng đổi đẹp cũng chưa chắc tất cả đều tốt.

Bởi vì cảnh quay này rất nặng nề, sau khi hai người bọn họ hoá trang xong thì không nói đùa nữa, bắt đầu điều chỉnh cảm xúc, nhân viên đoàn làm phim đều biết thói quen của hai người bọn họ, cho nên sau khi hóa trang xong đều đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Thẩm Kim Đài dựa vào ghế, cậu sắp phải diễn một ông già sắp tử vong.

Nhắm hai mắt nổi cảm xúc lên một chút, mở mắt ra lần nữa đã thấy Bạch Thanh Tuyền nằm trên ghế dựa, đang chuyên chú nhìn cậu.

Cậu bèn ngồi dậy, khiêu mi một cái.

Chỉ có điều bây giờ hóa trang của cậu đã hoàn toàn giống như một ông già sắp chết, lúc nhếch mi lên ngược lại lại càng khiến nếp nhăn trên mặt sâu hơn.

Bạch Thanh Tuyền nghiêng đầu một chút, nói: "Cậu biết không, bây giờ tôi chỉ cần nhìn gương mặt của cậu hơn 10 giây trở lên là có thể khóc."

"Tại sao bây giờ cậu không khóc?"

"Vừa khóc xong, cậu không nhìn thấy."

Thẩm Kim Đài phát hiện mắt của Bạch Thanh Tuyền quả nhiên có vướng ánh nước.

"Cậu nín lại chút, lát nữa cậu có cảnh khóc đó."

Hơn nữa cảnh này cũng phải quay hết mấy phiên bản mới được, phiên bản nào cũng sẽ phải quay vô cùng tốt, sau khi hạ màn, chắc chắn có thể khóc đến mệt lả.

"Hôm nay tôi uống rất nhiều nước."Bạch Thanh Tuyền lãnh đạm nói.

Thẩm Kim Đài cười một tiếng, lại nằm trên ghế, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nói: "Cậu diễn rất tốt, thật sự, tôi có thể cảm nhận được."

Bạch Thanh Tuyền cười một tiếng, nhìn cậu một cái, nói: "Nói thật, tôi cảm thấy trong mười mấy năm Lạc Văn Thanh và Dư Nặc bên nhau vẫn luôn bao phủ trong bóng tối bi kịch đã được định trước. Chưa nói đến hạnh phúc, nhất là sau mấy lần chuyển kiếp của Dư Nặc, tôi cảm thấy sau khi hắn biết được kết cục, cho dù là đối mặt với Lạc Văn Thanh trẻ tuổi cũng không thể nào hưởng thụ đoạn tình yêu này trọn vẹn như kiếp đầu tiên, trái tim hắn chưa từng nguyên vẹn một lần nữa, ban đầu tôi vẫn luôn không hiểu được thứ tình cảm này, nếu như đổi lại là tôi, tôi có thể sẽ lựa chọn nhìn về phía trước, cất Lạc Văn Thanh trong trí nhớ. Nhưng đến bây giờ, tôi đột nhiên rất hiểu hắn, nếu để cho hắn lựa chọn lần nữa, có lẽ hắn sẽ chọn không quen Lạc Văn Thanh, nhưng hắn không thể nào lựa chọn, hắn đã yêu người này, hắn bước vào phần trí nhớ này, không đi ra ngoài được."

Dư Nặc cũng từng thử không xuyên không nữa, hắn cũng từng thử nhìn về phía trước, bắt đầu một đoạn tình yêu mới, quen người mới, trong một tương lai mà hôn nhân cùng giới và hôn nhân khác giới đã không còn gì khác biệt, hắn cũng từng thử xem mắt, nhưng cứ đến nửa đường là lại bỏ dở, vẫn không thể đi đến cuối con đường.

Hắn suy sụp khóc lớn trên con đường trở lại.

Cõi đời này còn có rất nhiều đàn ông, nhưng duy chỉ Lạc Văn Thanh là không còn nữa.

Thật buồn cười, thật buồn cười, hắn vậy mà hi vọng xa vời rằng sẽ có một ngày, 10 năm nữa, 20 năm nữa, 100 năm nữa, sẽ có một ngày y học có thể giải quyết được vấn đề này, hắn có thể mang theo giải dược mà xuyên không trở về, không còn trường sinh bất tử nữa, cùng nhau già, cùng nhau chết với Lạc Văn Thanh.

"Cậu nói xem, nếu như Lạc Văn Thanh biết Dư Nặc lần nào cũng sẽ trở lại tìm ông, cũng sẽ phải trải qua sinh tử li biệt, ông ấy sẽ nghĩ như thế nào, có thể oán trách Dư Nặc không?"

Thẩm Kim Đài lắc đầu một cái, lại gật đầu một cái, nói: "Đối với chính ông mà nói, ông ấy nhất định không hối hận, nhưng nếu biết Dư Nặc thống khổ như vậy, có lẽ ông ấy cũng sẽ lựa chọn buông tay."

Người có trí nhớ chính là người đau khổ nhất.

Bạch Thanh Tuyền như vậy bật cười, thế nhưng trong nụ cười lại có nước mắt, đây thật sự là một đoạn tình cảm vô cùng đau lòng, tuần hoàn qua mấy đời, cuối cùng vẫn trống rỗng.

Cuối cùng Dư Nặc lựa chọn buông tay, lần chuyển kiếp cuối cùng, hắn lựa chọn đi ngang qua Lạc Văn Thanh, từ nay về sau, ngay cả trí nhớ của hắn cũng sẽ biến mất, bọn họ không yêu nhau nữa, cũng sẽ không có Dư Nặc xuyên không yêu Lạc Văn Thanh lần nữa. Đoạn tình cảm này như chưa từng tồn tại, 17 tuổi Lạc Văn Thanh cưỡi xe đạp, đi xuyên qua Dư Nặc 16 tuổi.

Cũng không còn biết đến nhau nữa.

"Cho anh một cuộc đời bình thường chính là tình cảm sau cùng của em đối với anh."

Lạc Văn Thanh chết, ít nhất phải quay 3 phiên bản, kiếp thứ nhất, kiếp thứ n, kiếp cuối cùng.

Bạch Thanh Tuyền biết được kết cục, vào lúc quay cảnh Lạc Văn Thanh chết ở kiếp cuối cùng, triệt để mất khống chế.

Hắn lần này sẽ không xuyên không lần nữa, hắn bị thống khổ khoét rỗng, là lần cuối cùng hắn ôm Lạc Văn Thanh, người yêu tắt thở trong ngực hắn, quá đau khổ, nhưng lại quá khó bỏ.

Hắn giống như bản thân Dư Nặc vậy, kiệt sức giữa sự giày vò của đau khổ và không buông xuống được.

Lúc Diêm Thu Trì đến trường quay, bọn họ đang quay cảnh Lạc Văn Thanh chết.

Thẩm Kim Đài và Bạch Thanh Tuyền diễn rất tốt, hắn nhìn thấy nhiều nhân viên làm việc đỏ lòm hốc mắt ở trường quay.

Hai người trong máy theo dõi, tóc xốc xếch,, đau thương gần như tràn đầy màn ảnh. Bạch Thanh Tuyền ngơ ngác, lần đầu hắn khóc đến tê tâm liệt phế, bây giờ lại chỉ lẳng lặng ôm Thẩm Kim Đài, sau hồi lâu, khẽ rũ mắt xuống, nước mắt lã chã rơi.

Môi của hắn cũng có chút khô nứt, chảy máu. Thẩm Kim Đài nằm trong ngực hắn, khóe mắt vẫn đang chảy nước mắt, ống kính quay đến, Tôn Tứ Hải kêu một tiếng"Cắt", nói: "Lạc Văn Thanh, khống chế cảm xúc một chút ."

Thẩm Kim Đài mở mắt ra ngồi dậy, thần sắc rất bình tĩnh, chỉ gật đầu một cái, môi nhấp nhấp, nước mắt vẫn chảy xuống từ chỗ cũ.

"Lần này không cần quay lại lần nữa, bổ sung thêm cảnh quay cuối cùng là được."Tôn Tứ Hải nói.

Thẩm Kim Đài một lần nữa nằm vào trong ngực Bạch Thanh Tuyền, Bạch Thanh Tuyền hiển nhiên vẫn còn đang trong mạch cảm xúc, sau khi đạo diễn kêu"Action", hắn đỏ mắt, cúi đầu, hôn môi Thẩm Kim Đài một chút, ôm cậu thật chặt, lại không buông ra.

"Cắt, ok, qua."Tôn Tứ Hải kêu.

Nhân viên làm việc nhanh chóng đưa nước lên, sau khi quay xong cảnh này, hai người đều đã kiệt sức, âm thanh hơi có chút khàn khàn, cảnh quay ngày hôm nay đến đây là kết thúc, tổ phim cho bọn họ thời gian để nghỉ ngơi. Thẩm Kim Đài đưa cánh tay ra, Bạch Thanh Tuyền kìm lòng không đặng ồm chầm lấy cậu, tay cậu ấn xuống đầu Bạch Thanh Tuyền một cái, bỗng nhiên nghe thấy "Đinh đông"một tiếng, Tiểu Ái đột nhiên online.

"Hey, thân ái, quấy rầy một chút!"

Thẩm Kim Đài: "..."

"Phần thưởng lỗ mũi, phần thưởng độ nhạy cảm, phần thưởng chân đẹp chơi cả năm (dài, rù quyến, xuất phát từ"Cái chân này tao chơi cả năm cũng được"), ba hạng phần thưởng đều được đưa ra, hạng thứ tư là phần thưởng mùi thơm cơ thể nam giới còn thiếu ba điểm nữa!"

"... Cái gì?!"

"Đột phá vô cùng lớn, độ hảo cảm của Bạch Nguyệt Quang đối với ngài đã đạt tới cấp bậc tình yêu, cảm giác hắn đã yêu ngài!"

Thẩm Kim Đài giật mình buông Bạch Thanh Tuyền ra, thấy Bạch Thanh Tuyền đẫm nước mắt nhìn cậu, cậu không thể không cảm khái, Bạch Thanh Tuyền đẫm nước mắt thật sự quá đẹp.

Đây hẳn là còn chưa thoát khỏi mạch phim, nhưng gần đây cậu không có chút tâm tư công lược Bạch Thanh Tuyền nào!

Có lòng trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh! Cậu đã thật sự dựa vào kỹ năng diễn xuất mà quyến rũ Bạch Thanh Tuyền?!

"Cảm giác"đã yêu cậu là như thế nào, hệ thống này không cẩn thận như vậy sao? Loại giá trị tình yêu như nhập vai rồi chớm nở tình yêu cũng coi như là có điểm? Còn có chân đẹp chơi cả năm là như thế nào, ai chơi?

Độ nhạy cảm? Là độ nhạy cảm ở nửa người trên và nửa người dưới không thể miêu tả sao? Mùi thơm cơ thể là cái quỷ gì?

Thẩm Kim Đài thật sự là một bụng đầy dấu hỏi!

Hai người khom người với nhân viên làm việc một cái, chuẩn bị trở về phòng hóa trang, Thẩm Kim Đài phủ thêm áo khoác Tiểu Đường đưa, cài cổ áo một chút, bỗng nhiên nhìn thấy Diêm Thu Trì.

Cậu sửng sốt một chút, trái tim đột nhiên lỡ một nhịp, cậu đột nhiên ý thức được bản thân có được những phần thưởng này nếu như rơi vào trong tay Diêm Thu Trì sẽ là kết quả gì đây.

Chương 123

Nhân viên đoàn làm phim cảm giác bản thân có hơi tâm thần phân liệt.

Một giây trước bọn họ vẫn còn đang vì đoạn phim này mà chảy nước mắt, một giây kế tiếp, thấy Thẩm Kim Đài nhìn Diêm Thu Trì, máu tám nhảm lập tức sôi trào. (em cũng thế các chị ạ =)) )

Lúc hai người bọn họ xuất hiện cùng một chỗ, từng giây từng phút đều không thể bỏ qua!

Thẩm Kim Đài trong hóa trang già nua, khoác áo khoác, cùng đám người Tiểu Đường đi ra trường quay, khi đi ngang qua bên người Diêm Thu Trì, rất khách khí gật đầu với Diêm Thu Trì một cái.

Loại lạnh lùng nữ vương thụ như Thẩm Kim Đài thật sự rất có cảm giác!

Bây giờ trong lòng Thẩm Kim Đài có hơi loạn.

Trái tim tràn đầy tình ý với Bạch Thanh Tuyền, lúc nhìn thấy Diêm Thu Trì, cậu lập tức thoát phim.

Cậu hơi có tật giật mình, nhanh chóng gật đầu một cái với Diêm Thu Trì, không nói lời nào vội vã đi vào phòng hóa trang.

Bạch Thanh Tuyền và Thẩm Kim Đài vào phòng hóa trang, không nói gì, hai người ngồi ở trước gương để thợ trang điểm gỡ lớp trang điểm ra.

Cảm giác mệt mỏi nhất thời tràn đầy toàn thân, Thẩm Kim Đài xuyên qua gương dùng ánh mắt nhìn Bạch Thanh Tuyền bên cạnh một cái, trợ lý của Bạch Thanh Tuyền nhích lại gần, thấp giọng nói gì đó bên tai hắn, nghe không rõ ràng lắm, Bạch Thanh Tuyền hơi hơi hí mắt,"Ừ"một tiếng.

Môi còn có chút máu.

Thẩm Kim Đài nhắm hai mắt lại, hơi có chút mất sức, tựa lưng vào ghế ngồi.

"Haha, Tiểu Ái."Cậu gọi.

"Đinh đông"một tiếng, Tiểu Ái online: "Thân ái!"

"Tao muốn hỏi mày, mùi thơm cơ thể đàn ông là cái quỷ gì?"

Tiểu Ái hì hì cười hai tiếng, nói: "Chính là mùi thơm cơ thể đàn ông."

"Mùi thơm?"Mày đang nói đến cái thơm kia sao? Này có hợp lý với một người bình thường không?!

"Thân ái, ngài hiểu sai, loại mùi thơm này dĩ nhiên không phải là thơm ngát như nước hoa, ngài có biết thân thể mỗi người đều có mùi vị độc nhất thuộc về mình không, mùi hương này rất nhẹ rất nhạt, không phải là người thân thiết sẽ không ngửi thấy, tương tự với các loại hương vị xạ hương của đàn ông trong tiểu thuyết viết, tóm lại là dễ ngửi, khiến cho đối phương vừa ngửi đã có một cảm giác dễ ghiền, ngài yên tâm, người ngoài sẽ không phát hiện, chỉ có người yêu mới có thể phân biệt được."

"Mày nói xem, cái gọi là người yêu này chắc chắn không phải là Diêm Thu Trì đúng không?"

"Hì hì."

"Mày thử cười thô bỉ nữa xem!"

"Hihi, thân ái, cái này Tiểu Ái khó mà nói, có thể là Bạch Nguyệt Quang, cũng có thể là nam chính, phải xem ngài lựa chọn như thế nào."

"Bạch Thanh Tuyền thật sự yêu tao sao?"Thẩm Kim Đài đột nhiên có một cảm giác chột dạ, nếu như là một tháng trước, nghe được tin tức này cậu nhất định sẽ rất hân hoan hưng phấn, nhưng bây giờ...: "Chúng mày kiểm tra giá trị tình yêu của cậu ta lần nữa đi!"

"Được, Tiểu Ái tra dùm ngài một chút... Ấy."

Thẩm Kim Đài: "..."

"Ấy, giá trị tình yêu đột nhiên hạ xuống!"

Thẩm Kim Đài như trút được gánh nặng, quả đúng là vậy, cậu cảm thấy cậu rất hiểu Bạch Thanh Tuyền, Bạch Thanh Tuyền vẫn luôn coi cậu là chị em gái, sao có thể đột nhiên yêu cậu như vậy, nhất định là do nhập vai quá sâu vẫn chưa ra ngoài, quả nhiên là vậy !

"Vậy làm sao bây giờ, những phần thưởng này có phải sẽ bị thu hồi không?"Cậu hưng phấn hỏi.

Nhất là cái độ nhạy cảm đó, nửa người trên còn có thể hiểu, nửa người dưới, mẹ nó không phải là thụ thì là cái gì! Có vật này, đừng nói là làm công, cho dù là nữ vương thụ có lẽ cũng không được.

"Không thu hồi được đâu."Tiểu Ái nói"Vì để không phụ lòng người sử dụng cũng như để khiến người sử dụng yên tâm, chúng tôi đã sớm có cam kết, một khi có phần thưởng sẽ không bao giờ thu hồi!"

Thẩm Kim Đài: "... Tao có thể tố cáo chúng mày lừa đảo không?"

"Tại sao!"Tiểu Ái rất kích động.

Mày còn hỏi tại sao, trong lòng mày không tự hiểu sao?

"Mấu chốt để quyết định một người là công hay là thụ, là tiểu nhược thụ hay là nữ vương thụ, chẳng lẽ không phải dựa vào nội tâm sao? Thẳng nam dù có đẹp như thế nào đi nữa cũng là thẳng nam, bọn họ cũng sẽ chỉ làm phụ nữ. Ngài không thể vì ngượng ngùng không dám nhìn thẳng thuộc tính của mình mà đổ lỗi cho chúng tôi."

Thẩm Kim Đài: ".."

Mẹ nó. Mẹ nó.

"Ngài cảm thấy Tiểu Ái nói sai à?"Tiểu Ái tra hỏi: "Vậy ngài nói đi, quyết định thuộc tính của một người là thân thể hay là tinh thần?"

Được rồi, đúng là tinh thần, nhưng mà. ..

"Tiểu Ái offline đây."

"Mày đang tức giận à?" Cái thái độ phục vụ gì đây.

"Không đâu, Tiểu Ái chỉ là cảm thấy, ngài quên Tiểu Ái có thể biết rõ nội tâm của ngài hay sao, bây giờ ngài đã cân nhắc đến chuyện làm nữ vương thụ, Tiểu Ái có thể giả bộ như không biết, tích!"

Tiểu Ái lập tức offline.

Thẩm Kim Đài chỉ cảm thấy mặt mình đỏ lên.

Cậu cân nhắc làm nữ vương thụ không phải chỉ là tùy tiện nghĩ một chút thôi sao? Lúc ấy không phải là do bị Diêm Thu Trì ép buộc quá chặt sao? Cậu muốn công lược Diêm Thu Trì, cậu cũng phải có bản lĩnh đã.

Cậu đột nhiên run lên.

Thợ trang điểm đang tháo bộ tóc giả xuống cho cậu sửng sốt một chút: "Sao vậy ?"

"Có hơi ngứa, tai..."Thẩm Kim Đài nói.

Thợ trang điểm cúi đầu nhìn một cái, cười nói: "Lỗ tai của cậu rất đỏ."

Trong trắng lộ ra một chút đỏ, rất đẹp mắt.

Chẳng những đỏ mà vừa rồi còn bị tay thợ trang điểm nhẹ nhàng cọ vào, cậu cảm giác ngứa ngáy.

Trời ạ.

Thẩm Kim Đài chỉ cảm thấy trái tim mình đập mạnh không dừng lại được, sau khi kết thúc công cuộc tẩy hóa trang, cậu lập tức vào phòng vệ sinh một chuyến, khóa kĩ cửa ở bên trong, cậu cố gắng tỉnh táo một hồi lâu, lấy hết dũng khí chìa tay ra.

Bạch Thanh Tuyền mở mắt ra, nhẹ nhàng dùng bông thấm nước lau máu trên môi một chút, nghe thấy trong phòng rửa tay truyền tới tiếng nước chảy, hắn quay đầu nhìn một cái.

Đã thấy Thẩm Kim Đài sắc mặt đỏ ửng đi ra từ bên trong.

"Giám đốc Diêm lại mời tổ phim ăn cơm."Hắn nói: "Chúng tôi đều được hưởng lợi từ cậu."

Thẩm Kim Đài không lên tiếng, chỉ ngồi xuống ghế.

Bạch Thanh Tuyền nghiêng đầu nhìn cậu một cái: "Cậu sao vậy ?"

Cảm giác tê dại vẫn còn đang lưu chuyển trên người, Thẩm Kim Đài "Ừ"một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Thanh Tuyền.

Cậu hẳn là đã có thể nói lời tạm biệt với Bạch Thanh Tuyền, cậu hẳn là không làm công nổi.

Thật ra cậu đã sớm buông tha cho việc công lược Bạch Thanh Tuyền, hay là nói, cậu vẫn luôn chưa từng nghiêm túc quyến rũ Bạch Thanh Tuyền, cái gọi là công lược của cậu cũng chỉ là diễn xuất thật tốt, khiến Bạch Thanh Tuyền nhìn thấy năng lực nghiệp vụ của mình mà thôi.

Độ hảo cảm của Bạch Thanh Tuyền với cậu càng lúc càng cao, cậu lại trở nên càng ngày càng thụ, đây thật là một chuyện rất lạ lùng.

Bạch Thanh Tuyền khẽ mỉm cười, động vào vết thương trên môi hắn khẽ nhíu mày một cái, bộ dạng kia thật sự là vô cùng dễ nhìn.

"Tối nay nghỉ, cậu có rảnh không, đi ăn cơm chung?"

Thẩm Kim Đài nói: "Thôi, mệt mỏi muốn chết, tôi chỉ muốn trở về khách sạn ngủ một giấc thật sâu."

Trước khi hai người bọn họ về đi, lại đến chỗ đạo diễn Tôn nhìn hiệu quả một chút, lúc xem, Bạch Thanh Tuyền lại nhập vai, hơi dựa vào bờ vai cậu, Diêm Thu Trì cũng ở bên cạnh xem. Thẩm Kim Đài dùng ánh mắt nhìn Diêm Thu Trì một cái, nghĩ đến lúc đầu Diêm Thu Trì trộm hôn cậu, ánh mắt kìm nén đói khát đó, cậu không lạnh mà run.

Cậu thậm chí có một loại cảm giác bi thương, cũng có thể là do bị nhiễm đoạn phim này.

Cậu hình như đã thấy số mệnh của mình.

Lúc vừa mới xuyên qua, cậu cũng không biết bản thân sẽ là cái kết quả này.

Cậu thật sự không phải là cố tình giả bộ làm công, lúc đầu cậu thật sự rất thích Bạch Thanh Tuyền, muốn yêu đương cùng một tiểu mỹ nam như vậy. Có lẽ cái thích của cậu đối với Bạch Thanh Tuyền chưa bao giờ là yêu, nhưng cậu cũng thật sự chưa từng nghĩ sẽ phải đi làm thụ cho Diêm Thu Trì.

Diêm Thu Trì yêu cậu, mà hình như cậu cũng động tâm.

Không, không phải hình như, cậu đúng là đã động tâm. Sau sự kiện xui xẻo Bạch Thanh Tuyền đột nhiên yêu cậu, bỗng dưng làm cho cậu thấy rõ nội tâm của bản thân.

Tiểu Ái nói cũng không sai, những phần thưởng đổi đẹp này cũng không phải là nguyên nhân cơ bản khiến cậu thành thụ, chẳng lẽ bản thân cậu chính là kiểu người gặp thụ thì sẽ thành công, gặp công thì sẽ thành thụ sao?

Sau khi xem xong hiệu quả cuối cùng, nghe đạo diễn Tôn nịnh hót mấy câu, cậu và Bạch Thanh Tuyền cùng đứng lên.

Diêm Thu Trì vẫn còn đang đắm chìm trong phim, đoạn phim này họ diễn thật tốt, không chỉ Thẩm Kim Đài diễn tốt mà Bạch Thanh Tuyền cũng phát huy vượt xa bình thường.

Hắn thật sự vui mừng thay hai người bọn họ từ trong thâm tâm, một người là nghệ sĩ đang ăn khách của công ty hắn, một người lại là người hắn yêu, hắn hoàn toàn không có cảm giác ghen, ngược lại lại cảm thấy vô cùng vui vẻ thay hai người bọn họ.

Hắn thực sự ủng hộ vô điều kiện đối với sự nghiệp của Thẩm Kim Đài, hi vọng cậu càng ngày càng tốt hơn.

"Hôm nay hai người nhất định rất mệt mỏi, lát nữa ăn thật ngon một trận rồi về nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai nhất định phải mặt mày sáng sủa mới được."

Ngày mai phải tập trung quay cảnh thân thiết, phải ngọt ngào lãng mạn mới được.

"Hôm nay vừa mới ruột gan đứt từng khúc, ngày mai hai cậu lại phải thân thiết với nhau, làm khó hai người rồi." Phó đạo diễn cười nói.

Nói xong mới nhớ ra Diêm Thu Trì vẫn còn đang ở bên cạnh, hơi lúng túng cười một tiếng.

Bạch Thanh Tuyền nhìn Diêm Thu Trì một cái, nụ cười trên mặt nhàn nhạt, liếm máu trên môi một cái, buông lỏng cánh tay vẫn luôn khoác lấy Thẩm Kim Đài của mình.

Thẩm Kim Đài là người ông chủ thích, hắn cũng không phải là thật sự thích Thẩm Kim Đài, chẳng qua là hắn cô đơn đã lâu, lần đầu tiên quay cảnh yêu đương với đàn ông, bị loại tình yêu sinh tử không rời này làm cho cảm động, dời tình yêu của Dư Nặc đối với Lạc Văn Thanh lên người Thẩm Kim Đài thôi.

Nhưng hắn cảm giác rất mất mát, có lẽ hắn chưa đủ kinh nghiệm.

Bạch Thanh Tuyền đưa tay cắm vào trong túi, Thẩm Kim Đài nghiêng đầu nhìn hắn một cái, đôi mắt vẫn đỏ như cũ.

Cảm giác như một đôi tình nhân nhỏ bị kẻ xấu rành rành chia rẽ.

Tôn Tứ Hải ở bên cạnh nhìn, trong lòng cảm thấy rất vi diệu.

Ông cảm thấy nếu như không có Diêm Thu Trì, Thẩm Kim Đài quay xong bộ phim này với Bạch Thanh Tuyền, nói không chừng sẽ có thể phim giả thành thật.

Chẳng qua đời người nào có nếu như. Tình cảm của Thẩm Kim Đài đối với Bạch Thanh Tuyền đều chỉ vì đang nhập vai, nhìn thì có vẻ thâm tình, trông có vẻ sâu đậm, tới lúc thoát phim, cậu thân mật và ôn hòa như vậy với Bạch Thanh Tuyền lại chẳng bằng lạnh lùng nhìn Diêm Thu Trì một cái.

Ông là đạo diễn, mắt nhìn rất độc, nhìn thấu trong ánh mắt cố làm ra vẻ lạnh lùng đó có tình cảm, bên ngoài có tin đồn lan truyền rằng Diêm Thu Trì yêu đơn phương, ông lại nhìn ra, giữa hai người bọn họ tuyệt đối không chỉ là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.

"Kim Đài."

Thẩm Kim Đài quay đầu lại, nhìn thấy Diêm Thu Trì đi lên.

"Uống rượu không?"Thẩm Kim Đài đột nhiên hỏi.

Diêm Thu Trì sửng sốt một chút.

"Đột nhiên muốn uống rượu."Thẩm Kim Đài nói.

Tiểu Đường ở bên cạnh cũng ngẩn ra. Thẩm Kim Đài sau lớp hóa trang, tóc đen nhánh môi đỏ mọng, anh tuấn cao gầy, so với hóa trang già nua, vẻ ngoài vốn đã xinh đẹp lại càng quyến rũ hơn.

Bạch Thanh Tuyền ngồi trong xe, xe chạy đi, nằm trên cửa sổ xe, nhìn Thẩm Kim Đài lên xe Diêm Thu Trì.

Hắn thở dài một cái, quay đầu nhìn thấy anh Uy, nói: "Em cũng muốn yêu đương ngọt ngào."

Nói xong dẩu môi một cái, mắt đỏ lên.

Anh Uy vốn đang yên lặng, nhìn thấy hắn như vậy, biết gần đây hắn quay phim quá đau lòng, lần đầu tiên nghiêm túc an ủi hắn: "Rồi sẽ có thôi. Luôn sẽ có người đang chờ gặp em như vậy."

Bạch Thanh Tuyền: "... Anh đột nhiên không cay độc với em, em có chút không quen."

Anh Uy: "..."

Bạch Thanh Tuyền: "A ha ha ha ha ha ha ha."

Xe chạy đi, chậm rãi lái ra từ trong tổ phim, một người đàn ông trẻ tuổi đầu đinh cưỡi xe điện ba bánh, kéo theo một xe hàng, đi xen kẽ với xe của bọn họ.

-----

Để đoán xem nào =)) Đây hẳn chính là anh zai tỏ tình thất bại hồi cấp 2 của Tuyền Tuyền đúng không =)))

Đã sẵn sàng mớm H chưa các chị em =)) H chất lượng cao có cả của Tuyền Tuyền và anh zai giấu tên đó há há há


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro