Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Thẩm Hoán Nguyệt đến, giống như lần trước tiếng cười cường điệu truyền từ cổng đến tận sảnh trước. Sau đó, một bóng người màu lam nhạt bay vào phòng ăn phía trước như một cơn gió, tiếng cười vẫn không ngừng. Nhưng khi Thẩm Hoán Nguyệt đứng vững và nhìn rõ người trước mặt là Mộng Hoài An, tiếng cười đột nhiên dừng lại, như có ai làm hắn nghẹn họng. Khóe miệng hình chữ O trên khuôn mặt trắng sứ mỏng manh, nhìn mà sao buồn cười đến thế?

Mộ Nghị vẫn mặc trang phục khi lẻn vào phủ tứ hoàng tử ngồi ở cuối bàn dài, ăn canh rắn một cách nghiêm túc và lặng lẽ không dám phát ra âm thanh nào. Khi nhìn thấy phản ứng của Thẩm Hoán Nguyệt vào lúc này, hắn không thể không ngẩng đầu lên và nhìn Thẩm Hoán Nguyệt như một kẻ ngốc.

Thẩm Hoán Nguyệt: "........" Đây thực sự là một 'bất ngờ'.

Hắn gãi đầu nhếch mép, cố gắng tự an ủi rằng mình không bị hai người phía trên chú ý. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, hành động của Chu Nam Phong khiến chân hắn mềm nhũn suýt nữa thì ngã xuống đất, bởi vì tên này đang vẫy tay với hắn.

Chu Nam Phong nhìn Thẩm Hoán Nguyệt đang đứng không yên, vui vẻ vẫy tay với hắn: "Lại đây, sao còn đứng đó".

Nghe vậy, Thẩm Hoán Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn y, sau đó cẩn thận liếc mắt nhìn Mộng Hoài An, người đang ngồi đó tập trung ăn canh rắn. Không biết tại sao, nhưng người như Thẩm Hoán Nguyệt thường được gọi là tiểu Lãnh chúa, lại nhát gan một cách bất thường trước Mộng Hoài An. Y cũng không thể giải thích được, lúc nhìn thấy Mạnh Hoài An phản ứng đầu tiên của y là lùi lại.

Sau sự thúc giục nhiều lần của Chu Nam Phong, Thẩm Hoán Nguyệt đem vạt áo của mình vò nát một phen, nhích từng bước nhỏ đến bên cạnh Chu Nam Phong, sau đó chổng mông ngồi xuống, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ở bên kia bàn động tác của Mộng Hoài An hơi dừng lại, sau đó lại tiếp tục cúi đầu ăn canh của chính mình như không có chuyện gì sảy ra, nhất thời bầu không khí trên bàn có chút cứng ngắc.

Chu Nam Phong cười nói: "Vừa rồi ta đang nói tới đâu"?

Mộ Nghị nói: "Vừa rồi người nói đến mượn tứ hoàng tử mấy con rắn".

"Vậy sao... vậy ngươi nói tiếp đi, phản ứng lúc đó của tứ ca như thế nào"?

Nghe vậy Mộ Nghị nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đối với người khác rất có hứng thú chính là cái mặt nạ bạc hơi nghiêng sang trái lúc nghiêng sang phải, hắn do dự: "Tứ hoàng tử.... hình như rất hào phóng cho mượn rắn. Nhưng thần nghĩ người bên cạnh có vẻ hơi không vui".

Người bên cạnh? Chu Nam Phong suy nghĩ một hồi rồi phát hiện còn ai ngoài Y Niên có thể chơi với Chu Nam Hoa cả ngày? Tên tiểu tử luôn mặc áo choàng xám mặt lúc nào cũng tức giận thật không tốt chút nào. Y nghĩ chắc Mộ Nghị cũng đã bị tên đó mắng vài lần rồi, dù sao đứa nhỏ đó cũng không quan tâm đối phương là ai, chỉ cần có người nói Chu Nam Hoa không tốt, liền mắng lại người đó gấp mười lần.

Phải biết rằng Chu Nan Phong là tiêu điểm chính của Y Niên, ừm... nghĩa là luôn bị tên tiểu tử đó mắng. Thái tử đẫm máu bị gia nhân mắng mỏ, Chu Nam Phong cũng là người đầu tiên trong thiên hạ.

Khi y chưa kịp nhận ra đã làm gì vẫn bị Y Niên mắng, người chịu trận vì nhiều lý do khác nhau. Có lúc Y Niên còn muốn làm một người rơm để yểm bùa, nguyền rủa cho y chết sớm.

Có một điều rất không thể giải thích được, ví dụ như Mộng Hoài An ngẩng đầu lạnh lùng nhìn bọn họ, đột nhiên cả phòng yên tĩnh đều có thể nghe tiếng kim rơi.

Về điểm này, những ngườ có mặt trong phòng đều rất giống nhau, đó là sợ hãi khi chạm trán với Mộng Hoài An.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro