Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng vậy, quả thực Chu Nam Phong đã nói sự mập mờ cho trí tưởng tượng của phụ hoàng y. Đặc biệt là bản thân hoàng đế có chút vấn đề, rõ ràng hoàng đế sẽ nghĩ đến khía cạnh nào đó.

Phương Ly Thiện đứng một bên nín cười cho đến khi bụng đau nhói, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người sắp xếp hôn sự cho thúc của mình. Vị thái tử này thật sự không phải người thường không ai có thể so sánh được.

Chu Tư Duệ liếc mắt nhìn người bên cạnh không chút lưu tình. Hắn ôm trán đau đầu, sau đó tầm mắt rơi vào Chu Nam Phong: "Được rồi ngươi về trước đi, chuyện này để trẫm xem xét".

"Vâng"! Chu Nam Phong khoát tay: "Thỉnh phụ hoàng cân nhắc kỹ càng". lúc này trong lòng y đang kêu loạn xạ, còn suy nghĩ cái gì nữa? Cứ trực tiếp ban hôn là xong? Không cần quan tâm đối phương là ai, trong triều có mấy vị lão thần ai mà không có mấy con gái trong nhà, chỉ cần tìm một người là được và đừng để Lâu Gia Dạ quấy rầy hắn suốt ngày.

Cho đến khi xe ngựa chạy đến cổng phủ thái tử, Chu Nam Phong vẫn còn vướng bận chuyện hôn sự, không có chuyện y thờ ơ với Lâu Gia Dạ, nhưng lại không thể thoát khỏi sự vướng bận của ngươi đó.

Khi xe ngựa vừa dừng trước cửa , y đã nhìn thấy một người không ngờ tới. Trong mắt người đời, nhìn khuôn mặt trắng ngọc mà có thể sống bằng sương bằng thịt của người chết -- Mộng Hoài An.

Nhìn thấy Chu Nam Phong định bước ra ngoài, thang niên áo bào màu trắng uể oải nâng mi, nắp chén cùng chén trà trong tay phát ra tiếng chạm rõ ràng, giọng nói trong trẻo như ngọc chậm rãi truyền ra từ đôi môi: "Sao, thấy ta nên định rời đi".

Nghe vậy, Chu Nam Phong lập tức thu chân lại, cười nói: "Làm sao có thể? Ngươi đến ta vui mừng còn không kịp, làm sao lại rời đi".

"Thật không"? Mạnh Hoài An nhấp một ngụm trà: "Xem ra là ta đã hiểu lầm, ta nghĩ rằng thái tử sẽ không để ta bụng đói đi về chứ"?

Chu Nam Phong:"....." nếu ta nói không đồng ý, có thể sao?

Tất nhiên câu trả lời là không, Chu Nam Phong hơi thiên vị.

Y quay đầu nỏi nhỏ với người hầu bên cạnh: "Đi tìm Lý thúc, nói thúc ấy phái người đến nhà tứ ca bắt mấy con rắn".

Sau khi người hầu đáp lại, hắn chạy vào tìm Lý Thư Bác trưởng quản phủ thái tử.

Đây cũng là lý do vì sao Chu Nam Phong không muốn rời khỏi Mộng Hoài An để cùng hắn dùng bữa tại phủ. Hoặc là Chu Nam Phong mỗi lần nhìn thấy hắn đều muốn vị đại thần này mau chóng rời đi, muốn vậy phải dùng chút canh rắn mới được.

Mà con rắn từ đâu đến? Tất nhiên là phái người đến phủ của Chu Nam Hoa mượn một phen, cho dù có vay cũng không có trả.

Vấn đề này trực tiếp khiến Y Niên chửi rủa Chu Nam Phong mỗi khi y phát hiện bảo bối của mình sinh ít con hơn, hai ngày sau Chu Nam Hoa sẽ đích thân đến thăm phủ thái tử, nhưng đó là chuyện hai ngày sau.

Lúc này, một bóng người lặng lẽ lẫn vào trong đám đông, nhìn tấm bảng trên cửa, Mộ Nghị âm thầm thở dài.

Đúng vậy, Chu Nam Phong sai người đi tìm Lý Thư Bác, sau đó Lý trưởng quản tình cờ bắt người đứng bên cạnh vừa lúc là chỗ Mộ Nghị.

Đây là một ngôi nhà của Chu Nam Hoa ở ngoài thành, vì dùng để nuôi rắn nên thường không có người.

Tuy nhiên, Mộ Nghị bị tóm ngay khi vừa trèo qua tường. Khi đó, trái tim Mộ Nghị hoàn toàn trống rỗng, người trước mặt mặc một áo bào màu tím bạc và khoác bên ngoài chiếc áo choàng cùng màu, hai tay xếp trong ống tay áo rộng, một mái tóc đen dài đến thắt lưng được buộc gọn lại với một mảnh lụa màu bạc, uốn lượn phía sau lưng. Người này không phải là Chu Nam Hoa sao?

Y Niên phản ứng rất nhanh bảo vệ Chu Nam Hoa ở phía sau, nhưng người đằng sau vẫn ló đầu ra, nhìn thẳng vào Mộ Nghị bằng một đôi mắt dài và hẹp.

Hắn đã bị phát hiện, không còn cách nào khác là ở tại chỗ, nhất định chạy không thoát. Chỉ cần hắn dám tiến lên một bước, tứ hoàng tử nhất định sẽ đem đầu hắn trở về. Vì vậy hắn cười với Chu Nam Hoa nhưng lại quên đeo mặt nạ che mặt.

"Chủ tử sai nô tài mượn vài con rắn từ phủ của điện hạ, khụ khụ..... nếu nô tài vô lễ cầu xin điện hạ tha thứ".

Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Chu Nam Hoa nhìn chằm chằm Mộ Nghị hồi lâu, như vậy........ là đồng ý sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro